So sánh, trước kia và bây giờ!
–––
Tiêu Phàm cùng Trương Thanh Vân trước kia đã từng trải qua xung đột mâu thuẫn, từ đó về sau cả hai người mỗi khi nhìn thấy đối phương ai cũng đều không vừa mắt, đánh tới đánh lui tất cả là ba lần giao thủ, trận sau kế tiếp trận trước còn náo loạn ngày càng lớn, lần cuối cùng cả hai người nháo đến mức đều phải nhập viện.
Gia đình Trương Thanh Vân có bối cảnh, cho dù có nháo lớn đến đâu cũng không bị nhà trường trách phạt, mà gia đình Tiêu Phàm chẳng qua chỉ là một gia đình công nhân viên chức bình thường, nếu không phải thời điểm đó Trương Phi Dương khóc lóc năn nỉ cha hắn nhờ người ra tay giúp đỡ thì Tiêu Phàm đã bị nhà trường lập tức đuổi học, còn nếu xử lý không thỏa đáng có khi Tiêu Phàm phải ngồi trong tù ngốc mấy năm.
Nhưng ngay cả khi xử lý ổn, Tiêu Phàm cũng bị nhà trường liệt vào danh sách lỗi phạt nặng, học phần bị trừ, mỗi ngày giống như cu li lao động không ràng buộc sau bộ hậu cần của trường, cuối cùng, đến lúc tốt nghiệp cũng chỉ lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp mà không thể nhận được bằng chứng nhận.
Lại nói đến hiện tại, cho dù trước đó nhiều chuyện xảy ra, Trương Thanh Vân có thể nói là nhân sinh đắc ý chuyện gì cũng dễ dàng, tuổi còn trẻ mà đã leo đến ghế chức phó cục trưởng cục Công Thương tại thành phố Giang Châu, con đường tiến bước đầy kỳ vọng, là người trong lớp có thành tựu cao nhất cũng khiếu nhiều người hâm mô, ghen tị.
“Trương cục trưởng, ngươi tốt!”
“Đây là danh thiếp của ta!”
“Còn có ta!”
…
Khi Trương Thanh Vân đến mang tới oanh động so với Đường Lâm càng náo nhiệt hơn, cơ hồ tất cả bạn học đều đứng dậy đi qua nhiệt tình chào hỏi cùng với Trương Thanh Vân, gần như đều hạ thấp tư thái xuống kiêm tốn khi trò chuyện cùng y.
Bây giờ tư tưởng làm quan [quan chức, làm trong nhà nước] vẫn còn in sâu trong lòng của người dân Hoa Hạ, bất luận lựa chọn công việc gì, lựa chọn hàng đầu đều là làm quan. Cho dù không có cách nào làm quan, có thể cùng phó cục trưởng cục Công Thương dính lên quan hệ, cũng khiến nhiều người mơ ước, ra ngoài mang danh cũng cực kỳ có mặt mũi.
“Mọi người không cần đối với ta nhiệt tình như vậy, đều ngồi đi!”
Trương Thanh Vân như là giống như chúng tinh phủng nguyệt [Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ], cười nhạt không ngừng đáp lại.
Vào đúng lúc này!
“Mọi người đi theo ta, chúng ta cùng đến phòng bên cạnh, ngay lập tức sẽ chính thức bắt đầu tụ hội hôm nay!” Triệu Thiên Vũ cao giọng nói lớn ngay tại cửa phòng.
Sau đó, tất cả mọi người liền nhao nhao đứng dậy, vừa nói vừa cười đi ra khỏi phòng, đi vào gian phòng khác ngay bên cạnh.
Bên trong gian tổng cộng có năm bàn lớn được đặt trước, trên mỗi bàn lớn đều đã đặt sẵn tám phần rau trộn tinh xảo, chỉ chờ đầy đủ lập lức mang lên thức ăn nóng
“Đến đây, lại đây ngồi một chút!”
“Khách khí cái gì? Ngươi ngồi, ngươi ngồi, đều cùng nhau ngồi xuống!”
Khách sáo với nhau một câu, tất cả mọi người nhao nhao ngồi xuống, mặc dù không có sắp xếp an bài trước chỗ ngồi, nhưng tất cả mọi người đều tự giác tìm được vị trí ngồi của mình.
Mỗi bàn phân biệt rõ ràng, người có công việc làm ăn ngồi chung một bàn, những kẻ bình thường công việc hỗn tạp ngồi chung một bàn.
Đặt biệt là chủ bàn tận trên cùng của gian phòng, được xếp ngồi chỗ này toàn bộ là ông chủ của một công ty hoặc là quản lý cao tầng của xí nghiệp, xem như không phải là ông chủ quản lý thì cũng là người vừa đi du học về, mỗi người được nhắc đến đều là tiêu chuẩn của người thành công.
Hôm nay, sau năm năm gặp lại, chung quy mọi người cũng đều thay đổi!
Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương sau khi đi vệ sinh, chậm rãi bước vào phòng!
“Không còn chỗ ngồi!”
“Đi, bàn bên kia còn chỗ trống, chúng ta đến chỗ đó ngồi!”
Nhìn thấy gần như toàn bộ bàn đều ngồi đầy, chỉ còn dư lại ba vị trí bên trong cái bàn đầu tiên trên cùng, Tiêu Phàm lập tức kéo theo Trương Phi Dương đi qua.
Chần chờ một chút nhưng ngay sau đó Trương Phi Dương rất nhanh lại thoải mái, cùng Tiêu Phàm cũng đi tới chủ bàn.
Trong ba chỗ trống còn dư lại Tiêu Phàm thần sắc bình tĩnh tùy ý ngồi xuống, Trương Phi Dương cũng theo đó ngồi kế bên tay trái của Tiêu Phàm.
Sau khi Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương ngồi xuống bàn, ngay lập tức không ít ánh mắt của những người xung quanh nhìn đến hai người, trên mặt đều lộ ra thần sắc cổ quái [chuyện lạ, quái dị].
Mặc dù mọi người không có quy định chủ bàn chỉ có ai mới được ngôi, nhưng chỉ cần là người có mắt, có chút kinh nghiệm xã hội hẳn sẽ biết, ngươi muốn được ngồi ở chủ bàn vậy thì trước hết phải có tư cách kia mới được.
Ngược lại hai người Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương, trên người bọn họ mặc dù quần áo sạch sẽ chỉnh tề, nhưng vừa nhìn qua liền biết đây đều là hạng phổ thông, trăm mười đồng là có thể mua được, rõ ràng là cực kỳ bình thường, nhìn ra cùng với những người trong bàn không cùng một đẳng cấp.
“Còn không ngại mất mặt mà ngồi đây!”
Mặc dù trong nội tâm xem thường Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương nhưng tất cả mọi người rất có hàm dưỡng [là tu dưỡng, biết kềm chế, tiết chế bản thân] cũng không ai mở miệng mỉa mai, chỉ âm thầm lắc đầu trong mắt lóe lên vẻ vẻ khinh thường.
Triệu Thiên Vũ từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dường ngồi trên chủ bàn, hắn liền ngơ ngác một chút, sau đó cũng chỉ lắc đầu nhưng cũng không nói gì, ngay sau đó bưng lên ly rượu trên bàn xoay người hướng tất cả mọi người cao giọng nói ra “Các vị bạn học, trước khi chúng ta bắt đầu bữa tiệc tối nay, xin mời lớp chúng ta Trương phó cục trưởng mở tiệc cùng với mọi người nâng cốc chúc mừng từ đi!”
“Tốt!”
Ngay lập tức, phía dưới ồn ào vang gọi không ngừng.
“Được rồi, ta cũng không chối từ thiện ý từ mọi người, liền đơn giản nói hai câu đi!” Trương Thanh Vân đứng lên, liếc mắt nhìn Tiêu Phàm đối diện một chút, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh cùng mỉa mai, sau đó hắn bưng chén rượu lên, đối mặt tất cả mọi người cất cao giọng nói “Các vị bạn học thân ái, chúc mọi người buổi tối tốt lành. Trong nháy mắt năm năm thời gian đi qua, ngày đêm nhớ đến mọi người, nhiều lần trong mộng [giấc mơ] có thể gặp lại nhau, chúng ta hôm nay toàn bộ bạn học cuối cùng cũng có thể lần nữa họp mặt, ở đây, ta cảm thấy hãnh diện cùng hạnh phúc!”
“Năm đó chúng ta cùng nhau trải qua thời gian học tập gian khổ, hôm nay được gặp lại chung vui cùng một bàn. Bất luận trên con đường của mỗi chúng ta gian nan thế nào, trải qua mưa to gió lơn bao nhiều, chúng ta vĩnh viễn là hậu phương kiên cố lẫn nhau, đến, vì tình hữu nghị [bạn bè thân thiết, bạn bè tốt] bền vững của chúng ta, cạn ly!”
“Cạn ly!”
Không ít người bưng ly rượu đứng lên, nhưng cũng có người ngồi bất động, tất cả mọi người đều uống một hơi cạn sạch.
“Tất cả mọi người ngồi đi, động đũa, động đũa nào!” Triệu Thiên Vũ cười nói.
Trong nhất thời, trên mặt bàn tất cả mọi người bắt đầu ăn uống linh đình, mời rượu lẫn nhau, bầu không khí bên trong phòng cũng càng thêm náo nhiệt lên.
“Trương phó cục trưởng không hổ là Trương phó cục trưởng, nâng cốc chúc mừng nói thôi cũng biết là có trình độ!” Trên bàn, một bạn nữ ăn mặc diễm lệ [đẹp lộng lẫy] đột nhiên cười nói.
“Còn không phải sao?” Thanh niên bộ dáng giống như là quản lý cấp cao của một công ty cũng cười nói “Ta cũng đã gặp rất nhiều lãnh đạo nói lời chào mừng khai mạc buổi tiệc, nhưng tuyệt đối đại đa số người đều rất bình thường, ta nghe cũng chỉ có thể lắc đâu mà cười, làm sao giống trình độ lớp chúng ta Trương phó cục trưởng, tuyệt đối khó gặp qua!”
“Ta cũng chỉ là thuận miệng nói hai câu mà thôi!” Trương Thanh Vân cười nhạt nói “Mọi người quá khen, thật sự là quá khen rồi!”
“Mở lời ra càng thể hiện là người có trình độ mà!” Lại thêm một thanh niên cười nói, nghe nói là sau khi tốt nghiệp đi Mỹ du học, bây giờ trở về đang đảm nhiệm cố vấn cao cấp tại một nhà xí nghiệp “Mọi người nói có đúng hay không?”
“Đúng vậy!” Có người cười lấy phụ họa nói.
“Tới tới tới, chúng ta mọi người cùng nhau kính Trương phó cục trưởng một ly, chúc Trương phó cục trưởng con đường thăng quan tiến chức từng bước đề thăng không ngừng!” Nam thanh niên bạn học là quản lý cao cấp công ty đầu tiên bưng ly rượu lên cười đề nghị.
“Tới tới tới!”
Lập tức, ngoại trừ hai người Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương, còn lại tất cả mọi người đều mang vẻ mặt tươi cười hướng về phía Trương Thanh Vân bưng ly rượu lên.
Nhìn thấy hai người Tiêu Phàm cùng Trương Phi Dương ngồi bất động, ngay lập tức, nữ nhân diễm lệ cùng bàn nhíu mày, có chút bất mãn lạnh giọng nói “Tiêu Phàm, Trương Phi Dương các ngươi còn ngây người ngồi đó làm gì? không lập tức đứng lên mời rượu?”