Chương 6: Lôi Hỏa Song Tính

Sau cú tát của cô gái, dấu năm ngón tay đỏ chót in trên mặt Quân Lâm, cảm giác đau rát bắt đầu xuất hiện.

"Ái da, cảm giác bị nữ nhân tát, thật đau lòng a..."

Khải Minh dùng giọng uốn éo trêu tức Quân Lâm, khiến mặt hắn nhăn lại, trông như vừa ăn quả đắng.

Cô gái thấy thế, lại tưởng rằng hắn tức giận, liền nói:

"Ai bảo ngươi cướp nụ hôn đầu của ta, còn tức giận cái gì? Nếu không phải đang bị thương, ta liều chết với ngươi!"

Bất quá sau khi nói xong, cô nàng lại đỏ mặt:

"Nhưng... ngươi đã cứu ta... vậy xem như nụ hôn đó... là trả ơn cho ngươi. Từ giờ chúng ta xem như không quen biết."

Quân Lâm nghe được thoáng chốc thay đổi biểu cảm, ôm lấy giai nhân vào lòng.

"Đó cũng là nụ hôn đầu của ta, chuyện đó nàng trả thế nào?"

Cô gái bất ngờ bị ôm chặt, mặt đỏ lên như trái cà chua, bất giác nhìn vào khuôn mặt của Quân Lâm.

Nhìn thế nào cũng thấy vô sỉ.

"Ta... ta sẽ..."

Cô nàng ấp úng. Bình thường, nữ nhân bị người lạ ôm bất ngờ, sẽ thẳng tay triệt sản đối phương, nhưng may cho Quân Lâm, nữ nhân đây lúc này mặt lại đỏ như gấc chín, tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Mà Quân Lâm cũng không khác gì, hành động ôm cô gái là hoàn toàn không chủ đích, thậm chí ngay khoảnh khắc đó, hắn không biết có phải là mình ôm và nói chuyện với cô gái hay không.

"Tiểu tử, ta giúp ngươi động chạm với gái đẹp, không cần cảm ơn ta, sau này giết nhiều yêu thú một chút là được, hắc hắc."

Quân Lâm nghe xong, hận không có cách nào đánh Khải Minh một trận.

Giờ hắn phải tìm cách phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Sau một hồi, hắn mở miệng:

"Ta... vẫn chưa biết tên nàng."

"Ta là Tô Như Ngọc, Thập Đệ tử Triều Thiên Sơn, phụng mệnh đến đây đánh bại Ngũ giai Yêu thú Linh Xà."

Quân Lâm gật gật đầu.

"Còn ta là Quân Lâm, là một tán tu."

Nói xong, Quân Lâm hỏi:

"Triều Thiên Sơn? Chưởng môn có phải Lục Diệt?"

"Ngươi biết sư phụ?" Như Ngọc tròn mắt.

Trong đầu Quân Lâm hiện ra hình ảnh người đàn ông trung niên trước Đại Môn Vạn Kiếm Thượng Minh kia.

"Đã từng gặp qua."

Nói rồi, Quân Lâm chợt nhận ra điều gì đó.

"Ngũ giai? Linh Xà không phải Lục Giai sao?"

"Ban đầu là Ngũ giai" Như Ngọc thở dài rồi nói tiếp:

"Đáng lẽ chỉ một mình ta đến đây để giết Linh Xà, nhưng lại gặp một đoàn lính đánh thuê cũng nhắm đến Linh Xà. Bọn ta quyết định họp thành một nhóm rồi tấn công vào tổ của nó. Bất quá khi đến nơi, nó đã không còn là Ngũ giai nữa."

"Bằng cách nào, thăng hai tiểu cảnh giới, lên đến Lục giai Trung kỳ?"

Như Ngọc nhăn mặt: "Ta ngạc nhiên, ngươi ngạc nhiên cái gì? Từ Nguyên Anh Hậu kỳ lên thẳng Hóa Thần Viên mãn, không sợ bạo thể sao?"

"Hắc hắc, ta có thủ đoạn, bất quá di chứng cũng không nhẹ, bằng không đã thăng lên Luyện Hư một tay vả chết nó!"

Như Ngọc lườm Quân Lâm một cái rồi nói tiếp:

"Thì ra trong lúc đa đang trên đường, có kẻ muốn ám toán ta, đã bí mật đem một chiếc lá của Lục Giai Hóa Thụ đặt vào trong hang của Linh Xà."

"Sư huynh, Lục Giai Hóa Thụ là cây gì?" Quân Lâm khẽ hỏi.

"Lục Giai Hóa Thụ là một cây cổ thụ, nó có khả năng cung cấp nguồn Linh lực cực lớn cho Yêu Thú để đột phá, sau khi hấp thụ, cảnh giới thấp nhất là Lục giai Sơ kỳ, còn Linh Xà có khí vận tốt, được thêm một cấp bậc." Khải Minh trả lời. Hắn là người của Đại Tiên Giới, thứ hắn không biết rất ít.

"Sao nàng biết? Chẳng phải lúc ta đến, nàng còn đánh nhau với Linh Xà sao?"

"Bọn ta tập kích vào tổ của nó" Như Ngọc nói. "Khi vào đến tổ, bọn ta thấy nó đang hấp thụ gần hết chiếc lá rồi. Một kẻ ngu ngốc đã xông vào, định làm nhiễu quá trình tu luyện của nó, nhưng cuối cùng bị cắn nuốt, làm chất dinh dưỡng đẩy nhanh quá trình luyện hóa. Cuối cùng nó đột phá Lục giai, tàn sát mọi người. Ta ở lại cầm cự để mọi người chạy đi, đoạn sau ngươi đã biết."

Như Ngọc nói xong, mọi thứ bỗng chốc lặng đi, cgir còn nghe tiếng gió thổi bên tai.

Quân Lâm không nghĩ rằng, một cô gái trẻ như vậy, lại biết nghĩ cho mọi người như vậy.

"Giờ nàng định đi đâu?"

"Ta sẽ về lại Vạn Kiếm. Ngươi có lấy được Yêu Đan không?"

Quân Lâm gật đầu, xòe bàn tay ra. Một viên Yêu Đan to bằng hai ngón cái xuất hiện, mang màu tím ma mị.

"Thứ đó ngươi giữ đi. Ta chỉ cần về báo cáo nhiệm vụ mà thôi."

Như Ngọc nói rồi, thuận tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một khối ngọc nhỏ. Khối ngọc có vẽ đang rung nhẹ, nàng truyền Linh lực vào, ngay lập tức khối ngọc sáng lên, bên trong truyền ra giọng nói:

"Phượng Ly, ta vừa nghe tin có kẻ muốn ám toán con, làm suy yếu Vạn Kiếm, đã nâng tu vi cho Linh Xà thành công rồi. Ta không chắc thông tin đúng hay không, nhưng cẩn tắc vô ây náy, con hãy cẩn thận một chút, bằng không hãy về đây rồi tính tiếp!"

Như Ngọc cười khổ, nàng trả lời:

"Sư phụ, thông tin rất chính xác, bất quá Linh Xà đã bị tiêu diệt rồi, là có người đã cứu con."

Quân Lâm lúc này lên tiếng:

"Chưởng môn, còn nhớ người ngài gặp lúc ở trước Đại Môn chứ?"

Đầu bên kia bấc giác im lặng, một lát sau khà lên một tiếng:

"Hà hà, tiểu tử, vừa hay cứu được một mạng của đồ đệ ta, đa tạ ngươi rất nhiều."

"Không có gì, cứu người là chuyện tốt, ha ha." Quân Lâm cười lớn.

Như Ngọc nhăn mặt, người ta là lão quỷ đã sống ngàn năm, sao ngươi nói chuyện thân thiết thế?

"Thôi được, Phượng Ly về Tông báo cáo nhiệm vụ, còn tiểu tử kia, cứ để cậu ta tiếp tục đến Bách Linh Thành."

Như Ngọc nghe nói, liền "Vâng" một tiếng. Viên ngọc ngay lập tức tắt ngúm, một chút ánh sáng cũng không còn.

"Được rồi, đa tạ ơn cứu mạng, hẹn gặp lại vào ngày không xa!"

Như Ngọc quay người nói với Quân Lâm, sau đó đạp không phi hành, hướng về phía Vạn Kiếm.

Quân Lâm còn một mình, biểu cảm trở nên nghiêm trọng, lôi viên Yêu Đan ra.

Viên yêu đan lúc này, ngoài màu tím kia, còn xuất hiện vài tia chớp màu đen cùng những ngọn lửa lập lòe xung quanh.

"Sư huynh, đây có phải... Dị Thuộc Tính?"

Khải Minh nhìn vào viên Yêu Đan, nuốt nước bọt cái ực.

"Không những là Dị Thuộc Tính, mà còn là Dị Thuộc Tính xếp thứ 25 trên Dị Bảng - Lôi Hỏa Song Tính!"

Hết chương 6