Chương 32: Hoàn thành nhiệm vụ

Trong lòng Cố Án đang cân nhắc.

Nhưng bây giờ vẫn phải đưa Sở Mộng đi đã.

Nghĩ vậy, hắn mở cửa.

Trong phòng khách, Sở Mộng vẫn ngồi trên ghế cao như thường lệ, nhìn về phía cửa.

Nàng ta tự nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài.

Lúc đầu có chút lo lắng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Nàng ta nhìn người mới vào với vẻ bất ngờ: "Lộc Nhuyễn, không ngờ ngươi cũng là người của ả tiện nhân đó."

Lộc Nhuyễn nhẹ nhàng cười: "Đúng vậy, Sở Mộng sư tỷ, đã lâu không gặp, xem ra trạng thái của ngươi không được tốt cho lắm."

"Luyện Khí tầng năm?" Sở Mộng nhíu mày: "Ngươi khá biết che giấu tu vi đấy."

Che dấu tu vi?

Cố Án cảm thấy khó tin. Người trước mặt có vẻ như có tu vi Luyện Khí tầng năm, hơn nữa hắn luôn nghĩ đó là thực lực của nàng ta.

Không ngờ, đó lại là tu vi được che dấu.

Điều này có nghĩa là, nếu đối phương không phải là người liên lạc của hắn thì người chết có thể là hắn?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sợ hãi.

Thế giới tu chân quả thật đầy rẫy dối trá và nguy hiểm.

Những tiên tử xinh đẹp đều thích lừa dối.

Từ giờ phải cẩn thận hơn.

Hắn có thể che dấu tu vi, người khác cũng vậy.

Nếu đối phương không thể nhìn thấu hắn thì hắn cũng không thể nhìn thấu đối phương, đó là điều hiển nhiên.

Từ giờ hắn cần phải cố gắng học thêm các thuật pháp liên quan đến phương diện này.

Che dấu khí tức và nhận diện khí tức.

Không chỉ cần biết cách che dấu mà còn phải nhìn thấu được sự che dấu của người khác.

Tuy nhiên, hắn cũng không chắc liệu đối phương có nhìn thấu được hắn hay không.

"Sở Mộng sư tỷ có vẻ gầy đi rồi." Lộc Nhuyễn bước đến, một tấm phù lục xuất hiện và rơi xuống người Sở Mộng.

Chỉ trong vài hơi thở, vết thương trên người Sở Mộng đã được hồi phục.

Sau đó, một tấm phù khác lại rơi xuống người Sở Mộng.

Ngay lập tức, nàng ta dường như bị trói buộc lại.

Suốt quá trình, Sở Mộng không phản kháng cũng không có hành động quá khích.

Ban đầu nàng ta thật sự hơi lo lắng, nhưng khi thực sự đối mặt thì nàng ta đã không còn lo lắng nữa.

Chỉ có thể bước từng bước một.

"Đúng vậy, ngươi định xử lý ta như thế nào?" Sở Mộng hỏi.

"Sư tỷ đừng đùa, từ "xử lý" này có vẻ hơi nghiêm trọng." Lộc Nhuyễn cười đáp:

"Sau bảy ngày, ta sẽ đưa sư tỷ trở về.

Trong bảy ngày này, sư tỷ phải tạm chịu đựng ở lại đây."

Sau một hồi, nàng ta bổ sung thêm: "Tối đa là bảy ngày."

Nói chuyện thêm một chút, Lộc Nhuyễn rời khỏi.

Tại cổng viện, Cố Án tiễn Lộc Nhuyễn ra ngoài.

"Ngươi cần gì không?" Lộc Nhuyễn nhìn Cố Án và hỏi.

"Những thứ tiền bối đưa, vãn bối đều cần." Cố Án đáp.

Lộc Nhuyễn lấy ra một pháp bảo trữ vật và nói: "Cái này cho ngươi, bên trong có một bản bí tịch, ba mươi khối linh thạch và đan dược cần thiết cho Luyện Khí.

Đây là thù lao cho nhiệm vụ lần này của ngươi."

Cố Án có chút bất ngờ, sau đó nhận lấy pháp bảo trữ vật và cảm tạ nói: "Đa tạ tiền bối."

"Chuyện của Thượng Vân Đông, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Lộc Nhuyễn hỏi.

"Vãn bối muốn thử xem." Cố Án đáp.

Lộc Nhuyễn không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, nàng ta vẫn nói cho Cố Án biết rằng lần này nàng ta đến điều tra nhưng kết quả lại không thu được gì.

Ngoài ra, ba người bọn họ sẽ không tham gia điều tra nữa.

Kết quả cuối cùng sẽ do kết quả điều tra của Linh Mộc Viên quyết định.

Kết quả điều tra tất nhiên là sẽ đổ tội cho ai đó.

Người có quyền quyết định nhất chính là Trần quản sự.

Trần quản sự sẽ đổ tội cho ai?

Dương Thạch đã sớm nghĩ sẵn cho hắn ta, đó chính là Cố Án.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Cố Án có chút nặng nề.

Thời gian để lại cho hắn không nhiều lắm.

Thời gian để lại cho Trần quản sự cũng không nhiều, ba đến năm ngày sau đối phương chắc chắn sẽ ra tay.

Trước tiên là đưa thi thể đến.

Thấy Lộc Nhuyễn rời đi thì Cố Án mới trở lại trong phòng.

Lúc này, Sở Mộng không biết từ lúc nào đã tự lấy bánh bao ăn.

"Cuối cùng cũng có thể dùng tay ăn cơm, lần đầu tiên cảm thấy động tác bình thường nhất lại quý giá đến như vậy."

Sở Mộng vừa ăn vừa kích động nói.

Cố Án nhìn đối phương không khỏi tò mò: "Tiền bối thật sự không lo lắng."

"Lo lắng?" Sở Mộng quay đầu nhìn Cố Án, cười nói: "Nếu có lo lắng thì cũng là ngươi lo lắng, ngươi đừng nghĩ rằng làm việc cho ả tiện nhân đó thì sẽ có kết cục tốt đẹp.

Nghe các ngươi nói, lần này nếu ngươi không chạy thì chắc chắn sẽ chết.

Họ sẽ đổ cái chết của ai đó lên đầu ngươi.

Những chuyện xảy ra bên ngoài tông môn, tông môn phần lớn chỉ muốn có một kết quả."

Kết quả có đúng hay không, ít người quan tâm.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng, kẻ giết người đó chính là ngươi.

Trông như là đổ oan, thực ra là tìm ra hung thủ thật sự."

Nói xong, Sở Mộng cười đầy trào phúng.