Một bóng người bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thuận tiện dán một tờ Cách Âm Phù.
Biến cố đột ngột này khiến Dương Thạch sững sờ: "Ai đó?"
Lúc này, bóng người tiến lại gần.
Đứng yên lặng bên cạnh giường.
Hôm nay ánh trăng rất đẹp, đủ để chiếu sáng rõ ràng.
Ngay khi nhìn thấy người đến, Dương Thạch sửng sờ.
Không thể tin nổi.
"Dương lĩnh đội, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Cố Án đứng bên giường khẽ nói.
"Ngươi... sao ngươi lại vào được đây?" Dương Thạch có chút hoảng loạn.
"Từ ngoài đi vào." Cố Án bình tĩnh đáp.
"Sao Trần gia lại mời ngươi đến?" Dương Thạch không tin.
"Thủ vệ của Trần gia cũng chỉ đến thế thôi." Cố Án ý nhị nói.
Nghe thấy câu nói này, Dương Thạch khiếp sợ, thậm chí không thể tin nổi: "Ngươi..."
Cố Án nhìn đối phương, tiến một bước lại gần: "Thực ra ta cũng không thích giết người."
"Ngươi dám?" Cảm nhận được sự lạnh lùng và sát ý của Cố Án, Dương Thạch hoảng sợ gào to: "Ta là chế phù sư, là người Trần gia muốn bồi dưỡng, không lâu nữa sẽ cưới tiểu thư Trần gia, nếu ngươi giết ta thì nhất định sẽ không thoát khỏi..."
Khi hắn ta đang nói chuyện thì Cố Án đã tiến lại gần.
Ngay lập tức, Cố Án chộp lấy cổ hắn ta.
Cảm giác nghẹt thở khiến Dương Thạch kinh hoàng.
"Đừng, đừng giết ta." Hắn ta cầu xin: "Lão đại, cho, cho ta một cơ hội nữa, ta không dám, không dám..."
Cố Án nhìn đối phương, ánh mắt không chút cảm xúc: "Yên tâm, rất nhanh thôi, không có đau đớn gì cả."
"Không, tha cho..."
Răng rắc!
Khi Dương Thạch còn chưa nói hết câu thì cổ hắn ta đã bị Cố Án bẻ gãy.
Tu vi Luyện Khí tầng năm chênh lệch rất lớn so với Luyện Khí tầng ba.
Làm xong, Cố Án lấy chủy thủ đâm thêm hai nhát vào ngực đối phương.
Một bên trái, một bên phải.
Dù tim ở bên nào thì cũng không thể thoát khỏi cái chết.
Ngừng lại một lúc, nhớ lại những ngày qua nghe nói tim nằm ở giữa, hắn lại đâm thêm một nhát vào giữa ngực.
Như vậy Cố Án mới yên tâm.
Hắn kiểm tra quần áo của đối phương, lấy hai viên linh thạch và vài tấm phù lục rồi lặng lẽ rời khỏi.
Chốc lát sau.
Trong phòng không còn bóng dáng của Cố Án, cũng không còn Cách Âm Phù.
Căn phòng vẫn duy trì sự yên tĩnh.
Cho đến khi trời sáng.
Cố Án về đến chỗ ở, rửa tay và chuẩn bị bữa sáng.
Dương Thạch không thể giữ lại được nữa.
Nếu giữ lại, Trần gia có thể sẽ làm không ít chuyện.
Dù sao khi người còn sống thì họ sẽ bị kích động, hơn nữa sẽ lo được lo mất, cân nhắc lợi ích.
Nhưng người đã chết.
Mọi chuyện liền yên ổn.
Mà hắn là một người tu vi Luyện Khí tầng ba thì làm sao có thể xâm nhập vào Trần gia để giết người chứ.
Dù có thể bị nghi ngờ nhưng cũng tốt hơn là để Dương Thạch ở đó châm ngòi thổi gió.
Còn về lý do tại sao Dương Thạch lại hận hắn như vậy, hắn không mở miệng hỏi.
Biết hay không biết cũng không thay đổi được kết cục cuối cùng.
Nên tạm thời vẫn không hỏi.
Hắn sợ bản thân không đủ tàn nhẫn, vì một vài lý do mà mềm lòng bỏ qua cho đối phương.
Như vậy tương lai của hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Thở một hơi nặng nề, Cố Án mang bữa sáng ra phòng khách.
Cháo trắng đơn giản.
Mỗi người một bát, Cố Án liền bắt đầu ăn.
Đây là loại gạo thường, không phải linh mễ, loại cây trồng mà người bình thường không thể mua nổi.
Sở Mộng nhìn Cố Án rồi nói:
"Tối qua ta đã nghĩ thông suốt một việc."
"Là gì vậy?" Cố Án thuận miệng hỏi khi đang ăn.
"Ta nghĩ ngươi nên đối xử với ta khách khí hơn." Sở Mộng nói.
Nghe vậy, Cố Án ngẩng đầu nhìn đối phương: "Ta thấy ta đã rất khách khí rồi."
"Không, vẫn chưa đủ khách khí." Sở Mộng nhìn Cố Án nghiêm túc nói: "Ngươi chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng ta sao?"
Cố Án có chút bất ngờ nhìn đối phương, chờ đợi những lời nói tiếp theo.
"Đầu tiên ngươi là nội ứng của ả tiện nhân đó, điều này đáng lẽ là bí mật, người bình thường không thể biết được." Sở Mộng nhìn Cố Án tiếp tục nói:
"Rồi ta biết được ngươi là nội ứng, bình thường mà nói, ta không thể sống sót, nhưng ả tiện nhân đó lại muốn ngươi bắt sống ta, điều này cho thấy ta có đủ giá trị lợi dụng, nàng ta có lẽ sẽ không giết ta, ngược lại còn muốn ta trở thành người của nàng ta.
Nghĩa là chỉ cần ta đồng ý trở mặt thì chúng ta sẽ cùng chung một thuyền, hơn nữa ngươi chỉ ở ngoại vi, còn ta ở trong tông môn.
Khả năng là địa vị của ta sẽ cao hơn ngươi.
Vậy ngươi đối xử với ta như thế này có thích hợp không? Ta cũng không yêu cầu ngươi giúp ta hồi phục cơ thể, nhưng ăn ngon một chút không phải là quá đáng chứ?"
Trong lòng Cố Án kinh ngạc.
Mặc dù hắn là một quân cờ có thể có hoặc không.
Nhưng có một điều đối phương nói đúng, nữ nhân đó muốn bắt sống, nghĩa là người trước mắt có giá trị.
Hơn nữa nhìn vào tu vi và bối cảnh thì đối phương đều cao hơn hắn.
Một khi đứng cùng một phe với nữ nhân đó.
Đối phương hoàn toàn có thể kiểm soát mình.