Chương 23: Không còn năng lực phản kháng

"Đánh thế nào?" Triệu Oánh tò mò hỏi: "Cố lĩnh đội Luyện Khí tầng ba, Dương lĩnh đội Luyện Khí tầng hai, không công bằng chứ."

Trần quản sự nhìn Dương Thạch.

"Công bằng mà." Dương Thạch nhìn Trần quản sự, sau đó phóng thích khí tức của mình.

Trong chốc lát khí tức Luyện Khí tầng ba khuếch tán ra.

Làm cho đám người Thu Hoa kinh ngạc.

Cố Án cũng giả vờ ngạc nhiên.

"Đều là Luyện Khí tầng ba, vậy đúng là có thể so tài." Trần quản sự cười nói.

Nhìn vào cuộc đối thoại của họ, Cố Án biết đây là đã sắp xếp từ trước.

Do dự một lúc hắn nhẹ nhàng nói: "Ta ở Luyện Khí tầng ba đã một thời gian rồi, Dương lĩnh đội có thiệt thòi không?"

"Không sao." Dương Thạch cười đáp.

Tự tin viết rõ trên mặt: "Ta còn trẻ, là đột phá bằng linh khí lớn, dù ngươi ở Luyện Khí tầng ba mười mấy năm thì cũng không mạnh hơn bao nhiêu."

Cố Án nhìn đối phương, biết đối phương đã chờ ngày hôm nay từ lâu lắm rồi.

Cũng không nói gì thêm: "Vậy thì theo ý Dương lĩnh đội đi."

"Thỉnh Cố lĩnh đội đừng nương tay, lần này tuy nói là giao đấu nhưng cũng là trận chiến sống còn, ta cũng muốn nhân dịp này để nâng cao bản thân." Dương Thạch nghiêm túc nói.

Cố Án biết đối phương đã chuẩn bị đầy đủ.

Nói thêm gì nữa thì cũng chỉ là tỏ vẻ sợ hãi.

Ban đầu hắn không muốn xung đột với Dương Thạch sớm như vậy, nhưng sự việc đã đến mức này, hắn chỉ có thể ra tay.

Cũng tốt thôi.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Triệu Oánh có chút khó tin, không ngờ Dương Thạch đã đạt đến Luyện Khí tầng ba.

Nàng ta huých nhẹ vào Thẩm Thiện Hòa bên cạnh, hỏi nhỏ: "Ngươi nói ai sẽ thắng?"

"Khó mà nói, Cố lĩnh đội đã ở Luyện Khí tầng ba rất lâu rồi, nhưng thiên phú không đủ, nếu không thì đã không dừng lại ở cảnh giới này lâu như vậy. Dương lĩnh đội mới vừa tấn thăng nhưng chắc chắn có đủ tiềm lực, nếu không thì cũng không thể trẻ như vậy mà đã vào Luyện Khí tầng ba." Thẩm Thiện Hòa suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ Dương lĩnh đội trẻ hơn nên có nhiều khả năng thắng hơn."

Thu Hoa nhíu mày.

Thật ra Thẩm Thiện Hòa nói rất đúng, như vậy thì lão đại không phải sẽ bị mất mặt sao?

Theo thái độ trước đây của Dương Thạch, hắn ta sẽ không bỏ qua cho lão đại.

Nàng ấy không phải là người ngốc, đã vài lần nhìn thấy sự âm trầm trong mắt Dương Thạch.

Hắn ta đang nhắm vào lão đại.

Nhưng hai bên đã đồng ý, nàng ấy cũng không thể lên tiếng ngăn cản.

Bản thân mình là gì chứ?

Đâu có tư cách đó.

Lúc này Trần quản sự lùi về một bên, rồi nói: "Vậy các ngươi chuẩn bị đi."

Nghe vậy, Cố Án đứng một bên, Dương Thạch tiến đến trước mặt hắn.

Những người xung quanh đều lùi xa hơn một chút.

"Cố lĩnh đội, ta chuẩn bị ra tay đây." Dương Thạch cười nói.

Cố Án gật đầu: "Dương lĩnh đội cứ tự nhiên."

Lời vừa dứt, Dương Thạch nhanh chóng tiến lên, bóng dáng như gió tiếp cận Cố Án, sau đó cao chân quét qua.

Tốc độ này khiến mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi.

Cố Án lại không có cảm giác gì, lùi một bước né tránh, ngay sau đó tiến lên một bước, vận chuyển Khai Sơn Quyền.

Lúc tiếp cận đối phương, một quyền đánh vào hông Dương Thạch.

Bụp một tiếng.

Cố Án cảm nhận được lực cản rất lớn, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Pháp bảo phòng ngự.

Khó trách lại dám tự tin như vậy.

Lúc này Dương Thạch cười lớn một tiếng, nhanh chóng tiến gần Cố Án, xung quanh còn có phong nhận rít gào lướt qua.

Cố Án không kịp tránh, một đạo phong nhận lướt qua má hắn.

Phù lục.

Cố Án không dám chủ quan nữa, Dương Thạch hiện tại thực sự đã khác xưa rồi.

Không thể tiếp tục kéo dài, nếu không bản thân chưa chắc đã thắng được.

Phù lục và pháp bảo của đối phương hắn đều không thể so được.

Vì vậy chỉ có thể dựa vào những gì hắn biết hiện tại.

Thấy đối phương lại gần, Cố Án không lùi mà tiến lên.

Huyết khí trong tay ngưng tụ, lực lượng bùng phát trong khoảnh khắc.

Một quyền đấm ra về phía người trước mắt.

Chân của Dương Thạch cũng đã đến, như một lưỡi dao sắc bén.

Phanh!

Quyền của Cố Án đánh vào chân của Dương Thạch.

Lực lượng bùng nổ.

Cả hai đều bị đẩy lùi theo quán tính.

Nhưng Dương Thạch không giống hắn mà bị đánh bay ra ngoài.

Khi hắn ta còn chưa kịp chạm đất thì Cố Án mạnh mẽ dừng lại rồi tiến lên một bước.

Một quyền đấm ra, lần này quyền đánh vào hông đối phương, phịch một tiếng đánh bay người ra ngoài.

Răng rắc!

Dương Thạch cảm giác xương cốt của mình gãy rồi nhưng vẫn muốn tấn công.

Tuy nhiên Cố Án không cho hắn ta cơ hội, nhanh chóng tới gần, nhấc chân quét ngang.

Phanh!

Một cước đá bay người ra ngoài.

Dương Thạch phun ra một ngụm máu tươi, sự thống khổ tột cùng vì không còn năng lực phản kháng khiến hắn ta sợ hãi.

Lúc này Cố Án không nương tay nữa mà ngưng tụ Khai Sơn Quyền, tiến đến trước mặt Dương Thạch, đấm xuống một quyền.

Dương Thạch vốn định lật ngược tình thế lại ngây ngẩn cả người, hắn ta có cảm giác quyền này nặng như núi, nếu cứ thế rơi xuống người thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.