Chương 2: Đưa về nhà

Nhìn những việc Dương Thạch sắp làm, trong lòng Cố Án thở dài: "Những người này thật có chí tiến thủ."

Dương Thạch vẫn là do hắn đề bạt.

Một chút ân tình cũng không nhớ.

Chỉ vì có chút thiên phú chế phù mà đã muốn dẫm lên đầu hắn.

"Kiếm cơ hội chặt cây, thu thập thuật pháp, rồi tăng lên Khai Sơn Quyền."

Khi xuyên không đến, hắn chỉ biết hai loại thuật pháp, một là Hỏa Cầu Thuật, hai là Khai Sơn Quyền.

Hỏa Cầu Thuật chỉ là loại bình thường nhất, Khai Sơn Quyền coi như có chút thành tựu, cũng nhờ đó mà được làm lĩnh đội.

Trước đây đã tăng lên một lần, hiện giờ đã đại thành.

Tăng thêm một lần nữa chính là viên mãn.

Trong Luyện Khí tầng ba cũng ít ai có thể làm đối thủ.

Xào xạc!

Bỗng nhiên có âm thanh lạ.

Cố Án ngớ người, trở nên cẩn thận.

"Đến rồi?"

Hắn đứng tại chỗ, quan sát xung quanh.

Đợi bao ngày, cuối cùng cũng đợi được nhân vật trong nhiệm vụ xuất hiện.

Người liên lạc nói rằng hắn có thể đối phó, không biết có thật hay không.

Cảm nhận xung quanh, Cố Án không nghe thấy âm thanh lạ nào nữa.

Nhưng trong không khí có mùi máu tanh.

Phía trước bên trái.

Hắn thu liễm khí tức, lặng lẽ đến gần.

Tất nhiên, hắn sẽ kéo dài khoảng cách để đảm bảo khi thấy đối phương thì mình vẫn còn thời gian phản ứng.

Càng tiến lại gần, hắn càng ngửi thấy mùi máu tanh rõ ràng hơn.

Không chỉ vậy, còn có tiếng thở.

Đối phương bị thương, hơn nữa còn không nhẹ.

Ngay sau gốc đại thụ.

Hắn lặng lẽ đến gần, khi hắn từ từ thò đầu ra, bỗng cảm thấy có đòn tấn công ập đến.

Trong lòng Cố Án kinh hãi, bị phát hiện rồi.

Hắn vội vàng lùi lại.

Nhưng rất nhanh, đòn tấn công như núi lớn trấn áp xuống, cảm giác áp bách vô cùng.

Trong chốc lát, hắn dốc toàn lực vận chuyển Khai Sơn Quyền.

Huyết khí trong tay bắt đầu hoạt động, khí tức cuồng bạo bùng phát ra ngoài.

Bùm!

Nắm đấm va vào thứ gì đó dày cộm, dù toàn lực vận chuyển Khai Sơn Quyền cũng không thể lay chuyển được.

Phịch một tiếng, hắn lùi lại một đoạn.

Sau khi đứng vững, hắn thấy một nữ tử chật vật cả người đầy thương tích, lúc này đang bấm tay niệm thần chú.

Cố Án không dám chần chừ, bước nhanh tới trước mặt đối phương, tung một cước.

Phịch một tiếng.

Cú đá trúng bụng đối phương.

Nữ tử va mạnh vào gốc đại thụ.

Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra.

Lúc này Cố Án mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là nỏ mạnh hết đà.

Có điều chiêu vừa rồi không đơn giản, nếu không nhờ Khai Sơn Quyền đại thành thì chưa chắc hắn đã đỡ được.

Quả nhiên, không thể tin lời của người phía trên.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Nữ tử trọng thương thấy y phục của Cố Án thì ngạc nhiên: "Đệ tử Thương Mộc tông?"

Nói xong nàng ta gian nan lấy ra lệnh bài thân phận như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nói: "Ta là đệ tử nội môn, đưa ta về tông môn, ta nhất định giúp ngươi trúc cơ làm thù lao."

Trúc cơ?

Tim Cố Án nhảy dựng, một khi trúc cơ, ở chỗ nhỏ này chính là nhân vật phong vân.

Hắn chưa từng gặp người nào như vậy.

Nhưng hắn không thể giúp đối phương được, vì còn cần giải dược.

Thấy Cố Án không động lòng, nữ tử sững sờ, nghĩ đến điều gì đó, gương mặt nàng ta trở nên dữ tợn: "Ngươi là nội ứng của ả tiện nhân kia?"

Nội ứng...

Cố Án nhìn người trước mặt mà cảm thán trong lòng.

Thật ngại quá, ta chỉ là một quân cờ xui xẻo dễ dàng bị vứt bỏ, gọi ta là nội ứng thật sự là xúc phạm đến nội ứng.

Làm gì có nội ứng nào có tu vi Luyện Khí tầng ba chứ?

Ta chỉ là pháo hôi.

Còn về nữ tử tiện nhân trong miệng đối phương, dĩ nhiên là người đã cho hắn nuốt độc dược.

Lúc trước là hắn không may, đi dạo thì gặp hai tiên tử đang dạo chơi trên con đường nhỏ, một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ xanh, vừa nói vừa cười, rồi khi đang vui vẻ thì tiên tử đồ xanh đâm tiên tử đồ trắng ở trước mặt hắn.

Hắn, người qua đường, bị sợ đến ngây người.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hết nhát kiếm này đến nhát kiếm khác, máu chảy đầm đìa.

Tiên tử đồ trắng muốn bùng nổ nhưng lại bị tiên tử đồ xanh áp chế.

Cuối cùng tiên tử đồ trắng nghi hoặc tại sao lại ra tay ở nơi này, bởi vì bên cạnh còn có người.

Tiên tử đồ xanh đáp lại rằng, chính vì có người nên mới ra tay, không có ai thì sẽ càng cảnh giác hơn.

Cố Án nghe mà trợn mắt há mồm.

Vốn tưởng rằng đối phương muốn giết người diệt khẩu nhưng không ngờ nàng ta lại đưa cho hắn một viên độc dược.

Ăn vào thì có thể sống, nhưng từ đó về sau thân bất do kỷ.

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó thì Cố Án lại cảm thấy tiên tử đồ xanh không bình thường.

Còn về giải dược, cơ bản là tìm không thấy.

Còn tiên tử đó, hắn đã nghe qua, hình như là đệ tử cường đại trong tông môn.

Cụ thể là ai, hắn cũng không biết.

Nhưng quân cờ này, dù không muốn cũng phải làm.