Chương 13: Chỉ là che giấu một người mà thôi

Vì chuyện này mà mất khá nhiều thời gian, Cố Án cảm thấy ánh mắt trong bóng tối có chút không kiên nhẫn, mơ hồ có ý định hung ác.

Đến lúc đó, nếu hắn không có giá trị lợi dụng thì thậm chí có thể bị giết chết.

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, bước từng bước về chỗ ở của mình.

Thanh Thủy Uyển.

Cố Án trở về tiểu viện của mình một cách suôn sẻ.

Chỉ vừa mở cổng viện thì người trong bóng tối liền lập tức xuất hiện.

Tốc độ rất nhanh, như một cơn gió rít qua.

Bách Bộ Truy Phong, Cố Án có chút ngạc nhiên.

Có vẻ chỉ mới đạt đến tiểu thành.

Nếu không phải là đối thủ, cũng không phải không có khả năng thoát khỏi.

Nhìn thấy người, Cố Án giả vờ ngạc nhiên nói: "Lĩnh đội."

Thượng Vân Đông nhìn Cố Án lạnh lùng nói: "Đây là chỗ ở của ngươi?"

"Đúng vậy." Cố Án gật đầu.

"Có giấu thứ gì không?" Thượng Vân Đông không khách khí nói.

Nói rồi hắn ta bước vào, không chút quan tâm đến sự đồng ý của chủ viện.

"Không giấu gì cả." Cố Án theo sau trả lời.

Chỉ là che giấu một người mà thôi.

"Vậy sao? Ta muốn vào xem một chút." Thượng Vân Đông nhìn Cố Án với vẻ trêu tức: "Ngươi có ý kiến gì không?"

"Không." Cố Án lắc đầu: "Lĩnh đội muốn xem, tất nhiên không có vấn đề gì, ta dẫn đường."

"Xem ra ngươi cũng không phải vô dụng hoàn toàn, ít nhất biết cách làm một con chó ngoan." Thượng Vân Đông cười khẩy.

Hắn ta tu luyện đến Luyện Khí tầng bốn, người trước mắt mới chỉ là Luyện Khí tầng ba.

Đây không phải là sự chênh lệch lớn nhất.

Sự chênh lệch thực sự là một người Luyện Khí tầng ba đã hơn bốn mươi tuổi và một người Luyện Khí tầng bốn mới hơn hai mươi tuổi.

Hai bên có sự khác biệt rất lớn, không thể vượt qua.

Về Khai Sơn Quyền của đối phương, chẳng ai quan tâm.

Đối với đệ tử ngoại môn như họ, đó chỉ là thuật pháp cơ sở nhất thôi.

Uy lực yếu lại tốn thời gian.

Chỉ để đối phó với những kẻ tầm thường.

Cố Án không để ý đến những điều khác mà bước đến trước cửa, đẩy cánh cửa lớn ra:

“Đây là phòng khách.”

Thượng Vân Đông nhìn vào cái bàn trong tiểu viện, quả thật có mùi yêu thú.

Nhìn thoáng qua không thấy chỗ nào khả nghi.

Đại sảnh đơn sơ không trang trí gì, có thể thấy chủ nhân rất nghèo.

Nhưng đó không phải là điều Thượng Vân Đông muốn thấy, sự bình thản của Cố Án khiến hắn cảm thấy hôm nay có lẽ phí công vô ích.

Đặc biệt là khi theo dõi đối phương, sự chậm trễ của hắn khiến Thượng Vân Đông càng thêm tức giận.

Ánh mắt thỉnh thoảng lại lộ ra sự hung ác.

Chốc nữa hắn ta sẽ làm cho người này hối hận.

Không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì tâm trạng không tốt thôi.

"Ta dẫn lĩnh đội xem phòng bếp." Cố Án đi về phía phòng bếp, mở cửa, bên trong là những đồ đạc khá lộn xộn.

Đều là những thứ bình thường, không có gì đáng để ý.

Sắc mặt Thượng Vân Đông âm trầm.

"Phòng ngủ ở đối diện." Cố Án giả vờ không để ý, đi về phía phòng ngủ, rồi mở cửa ra và nói:

"Lĩnh đội, thỉnh qua bên này."

Thượng Vân Đông từng bước đi vào phòng ngủ, thấy Cố Án rộng rãi thản nhiên như vậy, trong lòng hắn ta rất không thoải mái.

Thật muốn một cước đá bay hắn.

Lúc này, Sở Mộng vốn đang nghỉ ngơi trong phòng luyện công cảm thấy có chút kỳ lạ.

Có người đến đây? Nàng ta có chút khẩn trương.

Nghe giọng có thể xác định là Cố Án, nhưng còn có một người khác nữa.

Giọng điệu cung kính đó, là người của ả tiện nhân kia phái đến sao?

Trong chốc lát Sở Mộng có chút lo lắng.

Mặc dù trước đây nàng ta kêu muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

Nhưng nữ nhân đó...

Một khi rơi vào tay nữ nhân đó thì nàng ta còn sống nổi sao?

Dù cho bản thân có bối cảnh sâu đến đâu, cũng khó mà đối phó được ả tiện nhân đó.

Nàng ta nhẹ nhàng lùi lại, muốn trốn đi.

Cố Án dẫn người vào phòng ngủ, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.

Thượng Vân Đông quan sát xung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt lên cánh cửa bên trong.

"Bên trong là phòng luyện công, dùng để tu luyện." Cố Án lập tức giải thích.

"Với nơi ở như nơi này của ngươi thì còn cần phòng luyện công sao?" Thượng Vân Đông khinh bỉ nói.

"Khiến lĩnh đội chê cười rồi." Cố Án hỏi: "Lĩnh đội có muốn vào xem không?"

Nghe câu hỏi này, khóe miệng Thượng Vân Đông hơi nhếch lên: "Lúc giới thiệu thì ngươi không hỏi ta, bây giờ đột nhiên hỏi một câu, có phải trong lòng có quỷ hay không?"

Cố Án vội vàng lắc đầu: "Lĩnh đội hiểu lầm rồi, ta chỉ là thấy ngài có chút không kiên nhẫn, sợ làm mất thời gian của ngài thôi."

"Mở cửa." Thượng Vân Đông lạnh lùng nói.

Cố Án gật đầu.

Bước tới định mở cửa.

Chỉ là tay hắn vừa chạm vào cửa thì Thượng Vân Đông lại một lần nữa lên tiếng: "Đợi đã."

Nghe vậy, Cố Án có chút ngạc nhiên, hắn rút tay lại nhìn về phía người đứng sau.

Cánh cửa này thực ra rất quan trọng, liên quan đến vận mệnh của hai người.