Nửa canh giờ trôi qua, lúc này sứ đoàn của Mộc Diệp đã chính thức rời khỏi cổng thành địa phận của Thiên Viên hoàng triều để hướng về phía Đại Minh.
Kết quả của chuyến đi lần này rõ ràng là thất bại ê chề, mặc dù bọn hắn một phần đã thành công do thám tình hình nơi đây nhưng vẫn chưa thể hoàn thành mục đích chính, đó là trấn áp nhuệ khí của Lâm Phong lẫn bá quan văn võ của Thiên Viên hoàng triều.
Sở dĩ tất cả đã được an bài tính toán, tuy nhiên Vương Khải lại chính là biến số đột nhiên xuất hiện và phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của chúng.
Theo như thông tin mà mật thám của chúng thu được, tam vương tử của Thiên Viên hoàng triều ngày thường chẳng hề để tâm vấn đề triều chính, lại còn luôn khiến người khác đau đầu vì tính cứng đầu của mình.
Thế nhưng vạn nhất không ngờ được, những gì Bạch Vương Khải thể hiện chỉ là vẻ ngoài để che đi tâm cơ âm hiểm ở bên trong.
Thực tế rõ ràng rằng, hắn đã thành công lợi dụng sứ đoàn để thay đổi thế cờ mà Đại Minh bày ra, một bước chứng minh bản thân và khiến Mộc Diệp nhận phải một cú tát thật đau vào mặt.
Đoàn người cứ thế thất thểu đi về, tâm trạng mỗi một người đều băn khoăn lo lắng, không biết liệu hoàng đế của họ sẽ phản ứng như thế nào với tin dữ.
Bầu không khí hiện tại vô cùng im lặng, pha lẫn với cảm giác căng thẳng đến từ đoàn sứ giả khi bên trong tâm trí mỗi người đều không ngừng thắc mắc về kết cục của bản thân.
Liệu bọn họ có được yên thân nếu để người ấy biết rằng, họ không những không thực hiện được nhiệm vụ, ngược lại còn bị sỉ nhục và phải cố gắng rời đi dưới cặp mắt khinh thường đến từ tất cả người của Thiên Viên hoàng triều.
Càng nghĩ đến, tâm trạng của từng tên một lại càng lo âu, thân thể cứ thế mà run rẩy và khiến không khí càng trở nên ngột ngạt.
Bất chợt Mộc Diệp giương tay đấm mạnh vào một thân cây bên phải, ánh mắt hằn lên tia máu và ngọn lửa phẫn nộ trong lòng lại bốc lên, tâm trí dần hồi tưởng lại khoảnh khắc bản thân bị sỉ nhục.
-Chết tiệt ! Cư nhiên lại bị hắn tính kế. Ta đã đi rất gần đến thành công rồi, vậy mà lại ngang nhiên bị hắn phá vỡ kế sách, khiến bổn hoàng tử phải chịu sỉ nhục như vậy. Thù này không báo quyết không làm người !
Đoàn người đằng sau thấy Mộc Diệp như vậy cũng không một ai dám lên tiếng. Lỡ bất cẩn chọc hắn điên lên thì đừng nói đến lúc được trở về đối mặt với hoàng đế, bọn chúng sợ là sẽ phải vong mạng dưới lưỡi kiếm của tên này rồi.
Lão già bí ẩn kia chứng kiến cảnh này chỉ có thể lắc đầu ngao ngán mà khẽ thở dài. Nhiệm vụ của lão vốn chỉ là đi theo bảo vệ Mộc Diệp và đảm bảo rằng hắn sẽ không hành động dại dột, vậy mà tên này cư nhiên lại dính kế khích tướng dễ như vậy.
Không những đặt cả đoàn người vào tình huống khó xử, hắn còn ngu dốt dám thách thức Lâm Phong và khiến ông chút nữa đã nổi sát ý mà triệt tiêu luôn cả thảy.
Nếu không phải nhờ lão nhanh trí truyền âm trấn an Mộc Diệp thì đừng nói là cả sứ đoàn, đến cả bản thân lão e là cũng khó tránh khỏi cái chết.
Thiên Viên hoàng triều mặc dù đang trên đà suy tàn, thế nhưng có được sự bảo hộ của Bạch Lâm Phong và còn đó khí vận được lưu giữ suốt vạn năm nên rất khó để hành sự, mặc dù tu vi của lão đã là Hợp Thể kì.
Nhẹ lướt ánh mắt sang Mộc Diệp, lão lần nữa thở dài mà cất tiếng trách móc.
“Ngươi hồ đồ quá rồi đấy ! Kế hoạch đã nắm đến năm phần rồi, lại cư nhiên bị tên nhãi kia tính kế, vẫn là cần phải dạy dỗ ngươi thêm.”
“Nhưng ta làm sao ngờ được? Nếu không phải do tên kia ẩn giấu quá kĩ thì chưa chắc ta đã dính phải kế hạ lưu đấy. Còn nữa...”
Mộc Diệp đáp lời, vẫn còn cứng đầu muốn tiếp tục ngụy biện nhưng đã bị lão kia cắt ngang.
“Được rồi, ngưng biện minh đi! Ngươi đã thua rồi, lại còn thua cực kì thảm. Sau này nhớ lấy cho ta, thế sự vô thường, đừng khinh thường kẻ khác trước khi hiểu rõ tình hình. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”
Bị những lời giáo huấn của lão kia dạy dỗ, ngọn lửa trong lòng Mộc Diệp phút chốc chựt chờ bùng lên, thế nhưng thâm tâm hắn hiểu rằng nếu không làm hài lòng lão thì e là sau này sẽ khó bề nói chuyện.
Dù sao thì lão vẫn là cường giả mà phụ thân hắn cố gắng lôi kéo và hứa hẹn trao trả đủ thứ để giữ chân, lại còn đặc biệt dặn dò hắn không được làm phật lòng.
Vậy nên mặc dù bản thân chưa hề can tâm, hắn chỉ dành có thể xuống nước, bỏ qua lối hành xử hiện tại của bản thân mà cúi đầu tạ lỗi.
“Ta quả là có chút vội rồi. Tiên sinh dạy phải, ta không nên quá sơ xuất như thế.”
“Hiểu được thì tốt, đừng để bản thân phải thiệt trước hắn lần nào nữa. Lần sau gặp lại, ngươi phải dẫm tên kia dưới chân, để hắn hiểu rõ vị trí của mình, rõ chưa?
“Đa tạ tiên sinh dạy bảo, Mộc Diệp đã hiểu.”
Hắn giữ nguyên tư thế cúi đầu, gương tay hướng phía lão giả kia tạ lễ nhưng trong thâm thâm vẫn còn chút cảm giác khó chịu
Dù sao thì tạm thời không nên làm phản, đợi đến lúc hoàn toàn lợi dụng lão xong thì lật lọng cũng không muộn.
Suy cho cùng, lão cuối cùng chỉ là một quân cờ để Đại Minh tận dụng, nếu không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sẽ liền tìm cách tiêu diệt.
Thấy tên cứng đầu này cuối cùng cũng chịu nghe lời, lão già kia mới cười đắc chí mà hài lòng quay đi, tiếp tục hành trình trở về để báo tin dữ.
Thông qua chuyến đi này, lão đã một phần xác định được đâu là vấn đề còn tồn đọng, và ai sẽ là người mà bọn hắn cần phải chú ý bóp chết, nếu muốn hủy diệt thế lực này.
Phía bên đại điện của Thiên Viên hoàng triều sau khi sứ đoàn rời đi, tất cả mọi thứ đã trở về trật tự của chúng và việc lên triều của Lâm Phong lại diễn ra như thường ngày.
Một số người vẫn còn bàn tán về sự việc mới vừa xảy ra, đa phần đều khá ngạc nhiên bởi hành động lần này của Mộc Diệp.
Phải biết là tình hình giữa hai thế lực hiện giờ rất căng thẳng và đấu tranh vẫn luôn thường xuyên xảy ra, tuy nhiên thì lần này Đại Minh đã hoàn toàn lộ ra móng vuốt của mình.
Không chỉ muốn dằn mặt Thiên Viên bằng cách để một cường giả đi theo tên nhãi nhép kia, chúng còn muốn thâu tóm công chúa Thanh Vi để nhận được sự lôi kéo của thế lực khác.
Việc cầu hôn của Mộc Diệp chỉ là cái cớ để chúng âm thầm cảnh cáo bọn họ rằng, Đại minh hoàn toàn có khả năng phát động chiến tranh toàn diện nếu Lâm Phong cố chấp không thần phục.
Bầu không khí lúc này vẫn còn vương chút cảm giác căng thẳng khi mà lũ hoạn quan vẫn còn tâm tư lo lắng cho bản thân.
Đối với bọn chúng, việc giữ được mạng và bảo toàn tài sản dường như quan trọng hơn cả thảy vấn đề của Thiên Viên hoàng triều, mặc dù bản thân là bề tôi của hoàng đế.
Tuy vậy thì, không một tên trong chúng dám để lộ sơ hở giữ nguyên vẻ mặt thường ngày để tập trung vào sự việc trước mắt.
Ngược lại đối với võ quan, mỗi cá nhân trong số họ đều đã căm phẫn và hận không thể một thương giết chết lũ người của Đại minh.
Thân là võ tướng của nơi này, bảo vệ hoàng đế và bờ cõi là trách nhiệm lớn nhất của họ và nếu để mất nước thì đó sẽ không chỉ là lỗi của bản thân, mà đồng thời còn ảnh hưởng đến gia tộc và người thân.
Vì vậy mà mỗi người đều mang một thái độ cực kỳ nghiêm túc, tâm trí luôn sẵn sàng hi sinh cả thảy để có thể giữ cho Thiên Viên được yên bình.
Ngoài ra, một hi vọng mới đã xuất hiện trong lòng mọi người khi mà tam hoàng tử Bạch Vương Khải, người luôn im hơi lặng tiếng cuối cùng đã giương nanh của mình.
Hổ phụ sinh hổ tử, hắn mặc dù không phải là cường giả như phụ thân mình, tuy nhiên sự tài trí và quyết đoán được thể hiện trong lúc đối đầu với Mộc Diệp dường như tạo ra rất nhiều kì vọng cho mọi người, đặc biệt là Tuyên Nguyên.
Thân là tể tướng và người lanh trí bậc nhất Thiên Viên hoàng triều, ông hiểu rằng tư chất của một vị hoàng đế là phải sát phạt quyết đoán, phạt thưởng anh minh.
Giữ cho mình một cái đầu lạnh và trái tim ấm chính là điều Tuyên Nguyên luôn mong nhi tử của Lâm Phong có thể hiểu được, và Vương Khải đã không làm ông thất vọng.
Hắn bình tĩnh khi đối diện với chiêu khích tướng của Mộc Diệp, lên tiếng thẳng thừng đáp trả để vạch ra bộ mặt thật của tên kia và vững vàng khi đối diện với khí tức của cường giả.
“Không thể tu luyện thì làm sao nào? Chẳng phải hắn vẫn có thể chứng minh bản thân xứng đáng kế thừa hoàng vị hay sao?”
Tuyên Nguyên thầm nhủ, bản thân đã quyết định sẽ toàn tâm toàn lực bồi dưỡng, để hắn sớm ngày trở thành người có thể thay thế Lâm Phong.
Nội tâm ông chắc chắn rằng, tên kia không phải là cát sỏi ven đường, mà là chân long ẩn mình và đang đợi thời cơ để trỗi dậy.
Chính lũ người của Đại Minh đã cho tất cả thấy một phần hậu quả khi chọc phải Vương Khải . Rồi mai đây kết cục của những kẻ phản loạn sẽ thế nào, nếu bọn chúng lỡ chạm vào giới hạn của hắn?
Chẳng ai trả lời được, chỉ có thể lấy đó như một minh chứng rõ ràng để cảnh cáo bất kể tên nào có suy nghĩ muốn lợi dụng hắn rằng, đừng dại dột khinh nhờn.
Tất cả bây giờ chỉ còn để thời gian trả lời rằng, tương lai của Thiên Viên hoàng triều sẽ đi về đâu, khi mà kẻ thù đã lộ rõ sát ý, trong khi tình hình bên trong thế lực lại còn quá rối rắm và chưa rõ địch ta.
Một việc duy nhất có thể chắc chắn rằng, câu truyện đã dần đi đến hồi bắt đầu, khi mà giờ đây, mỗi nước đi của Vương Khải đều cần đòi hỏi phải tính toán rõ ràng.
Hắn giờ đây là người đánh cờ, và bàn cờ trước mặt hắn chính là sự sống còn của Thiên Viên hoàng triều, hơn hết còn là thử thách mà bản thân phải bước qua để tiến bước trên hành trình của mình.