Chương 21: Mâu thuẫn (1)

Một số tên quan lại chứng kiến cảnh này liền bắt đầu xì xầm, bàn tán với nhau.

-Tại sao cái tên phế vật này lại ở đây ?

-Ta làm sao biết được ? Mọi khi chẳng lúc nào thấy hắn tham gia vào việc triều chính cơ mà ?

-Chẳng lẽ hôm nay hắn có bệnh ? Muốn lên đây để nghe ngóng điều gì sao ?

-Chỉ hi vọng kẻ vô dụng này không làm phiền đến chính sự của chúng ta.

Bầu không khí dần trở nên ồn ào. Trong lúc đấy, võ quan ở hướng bên trái lại dường chẳng có vẻ gì là để tâm.

Vốn bọn họ chỉ có chút tò mò, không hiểu sao Vương Khải lại xuất hiện ở đây hôm nay. Nhưng bất quá, tên này vẫn là một người biết giữ lễ nghĩa.

Có thể đối với lũ lẻo mép phía bên kia thì tam hoàng tử dường như không phải là một con cờ tốt để chúng có thể lợi dụng. Tuy nhiên, nhân phẩm của hắn lại là thứ để khiến toàn thể binh lính lẫn các vị võ tướng có thể một phần đặt niềm tin vào.

kể ra thì tên này đúng là hơi chút vô dụng, nhưng xét cho cùng hắn vẫn là nhi tử của hoàng đế và sẽ có thể trở thành người kế vị.

Sở dĩ trong tổng thể bốn nhi tử mà Bạch Lâm Phong có, hai người trong số họ đã lựa chọn tham gia vào các đại thế lực tu tiên để có thể bước đi trên con đường riêng của mình, đồng thời cũng để bảo vệ cho Thiên Viên hoàng triều.

Lí do khá đơn giản, bọn họ vốn đã mang trong mình tuyệt đại thể chất và được rất nhiều thế lực lôi kéo gia nhập. Hơn nữa thì việc trở thành đệ tử của chúng sẽ giúp cho thế lực của bọn họ tạm thời nhận được sự bảo hộ Đến từ các tông phái này.

Nhất thế tử, Bạch Lưu Phong với Tiên Thiên Kiếm Thể đã được Âm Dương Thánh Địa thu nhận. Thế lực này được thành lập vào khoảng ba ngàn năm trước bởi vị cường giả Độ Kiếp kì đỉnh phong và vẫn luôn giữ nguyên được phong thái của nó.

Tính đến hiện tại thì thì nơi đây đã trở thành một trong thất đại thánh địa tồn tại trên đỉnh Huyền Vân đại lục.

Nhị thế tử, Bạch Phi Vũ với Đế Dương Thần thể cũng được một đại thế lực thuộc thất đại thánh địa thu nhận, chính là Khởi Nguyên Thánh địa.

Sở dĩ hắn được thu nhận bởi vì thể chất của tên này chính là chìa khó để mở ra truyền thừa của sư tổ nơi đây. Vì vậy mà chỉ sau khi gia nhập, Phi vũ lập tức đã được nhận lấy thân phận thần tử và hưởng đãi ngộ rất lớn.

Tuy nhiên, đây chỉ là phương án dự phòng và không thể hoàn toàn giải quyết vấn đề cấp bách của Thiên Viên hoàng triều.

Một quy luật bất thành văn trong giới tiên tu vốn đã tồn tại từ lâu, đó chính là tất cả môn phái không được phép nhúng tay vào tranh đấu của nhân gian. Nếu vi phạm thì liền sẽ có đại chiến nổ ra, dẫn đến loạn lạc và hủy diệt.

Vì thế hai nhi tử của Lâm Phong chỉ có thể tranh thủ thời gian tu luyện, cố sức tăng tiến tu vi để bản thân có đủ năng lực nhằm trợ giúp thế lực của mình.

Nhi tử cuối cùng cùng và đồng thời cũng là người có thể chất vượt trội hơn ba huynh trưởng của mình, Bạch Thanh Vi, thì lại không thể trở thành ứng cử viên cho ngôi hoàng đế.

Thân là nữ tử, hơn hết thì thể chất lại quá xuất sắc chỉ để bị trói buột lại nơi này. Tương lai của nàng đã được Lâm Phong định sẵn là sẽ gia nhập một trong thất đại thánh địa, tránh lãng phí thiên phú trời ban.

Trở lại với tình hình hiện tại, tam vương tử Vương Khải là người duy nhất có thể kế thừa vương vị. Tuy vậy, hắn chưa hề có bất cứ biểu hiện lẫn hành động nào để minh chứng cho khả năng của bản thân.

Nhận thấy không khí bên dưới có chút ồn ào, đôi lông mày của Lâm Phong liền nheo lại và giọng giận dữ cất tiếng.

-Im lặng ! Ở đây là nơi cho các ngươi bàn tán à ?

Lời nói dũng mãnh, uy nghiêm của ông vang vọng khắp đại điện, khiến cho không khí lập tức trở nên im lặng.

Lũ quan lại từ nãy giờ đang xì xầm với nhau lập tức đồng thời im miệng. Ánh mắt chúng cùng nhau hướng phía bề trên mà chờ đợi.

-Mất bao lâu nữa để sứ giả của Đại Minh hoàng triều đến đây ?

-Xét thời gian thì có lẽ họ đã sớm tiến qua cổng thành rồi, có lẽ sẽ sớm đến thôi.

Tuyên Nguyên lên tiếng đáp lời, theo suy đoán của ông thì sẽ cần thêm đại khái nửa canh giờ để bọn chúng có mặt ơ đây.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, khoảng chừng hơn ba khắc sau thì sứ đoàn của Đại Minh hoàng triều đã xuất hiện phía bên ngoài chính điện.

Khẽ tiến bước vào bên trong, người dẫn dầu của chúng là một nam nhân với vẻ ngoài chỉ khoảng độ nhị tuần và phong thái khá giống người thuộc cấp bậc vương giả.

Bộ hán phục hắn khoác trên người so với Vương Khải có vài phần giống nhau, nhưng được thiết kế theo phong cách của Đại Minh hoàng triều.

Ánh mắt kẻ này kiêu ngạo, lướt nhìn xung quanh một hồi với vẻ kinh thường trong lúc đang tiến bước đến phía Lâm Phong.

Đi theo sau hắn là một số quan lại và đặc biệt là một lão già với khí chất lúc mờ lúc ẩn, rất khó để cảm nhận.

Thân thể lão chỉ có vỏn vẹn bộ võ phục màu đen trông khá đơn giản, đi cùng với mái tóc trắng và chùm râu đã bạc. Thế nhưng sự hiện diện của lão lại khiến Lâm Phong có phần e dè.

-Bái kiến hoàng đế của Thiên Viên hoàng triều. Ta là nhị vương tử của Đại Minh, Lưu Mộc Diệp.

Kẻ vừa nãy dẫn đầu sứ đoàn cất tiếng, tuy nhiên hắn không quỳ gối xuống mà chỉ đơn giản gương tay hướng phía Lâm Phong thi lễ.

-Hỗn xược ! Một tên hoàng tử cỏn con mà lại dám hành lễ trống không như thế với hoàng đế của vương triều ta. ?

-Rốt cuộc phụ thân ngươi có dạy ngươi biết lễ nghi là gì không !?

Lục Dương đáp lời, ánh mắt hắn phẫn nộ nhìn vào kẻ tự cao tự đại trước mắt và khí tức quanh thân thể lập tức bùng phát.

-Ầm !! Phụt !

Lão già bí ẩn đi theo sau Mộc Diệp hướng cánh tay về nơi Lục Dương đang đứng, tùy ý xuất ra một chưởng.

Cường lực của chưởng pháp trực va chạm với nguồn năng lượng đang phát ra từ cơ thể của Lục Dương, trực tiếp làm nó nổ tung và biến mất, khiến hắn phải quỵ một gối xuống đất mà mồm thổ ra ngụm huyết.

“K-Không thể nào... Lão già này... rốt cuộc là tu vi gì ? Tại sao đến cả ta cũng không thể nhìn ra !?”

Lục Dương nhìn lên, biểu cảm ngạc nhiên và ánh mắt có chút bàng hoàng. Hàm răng hắn cắn chặt và thân thể khẽ run rẩy.

“Chết tiệt ! Đại Minh hoàng triều từ lúc nào lại lôi kéo được một cường giả Hợp Thể kì thế ?”

Lâm Phong thầm nghĩ trong đầu, bản thân cũng là không khỏi có chút bỡ ngỡ khi chứng kiến lão già kia xuất thủ.

“Hừ, cái tên khọm già này lại có thể khiến Thiên Viên hoàng triều chùn chân đến vậy. E là ta nên sớm tìm cách hành động thôi”

Vương Khải ngồi một bên tự nhủ, tình hình nơi đây lúc này đúng là có chút không ổn rồi.

Từng mang danh một trong cửu đại thế lực thời viễn cổ, thế mà bây giờ lại suy tàn đến mức, một cái Hợp Thể kì tu sĩ có thể dễ dàng trấn áp nhuệ khí hết cả thảy người ở đây.

-Đa tạ tiền bối xuất thủ. Có điều, ngài không cần phải đích thân đối phó lũ tép riu này đâu.

Mộc Diệp hướng vị kia cảm tạ, đoạn lại quay về nơi Lâm Phong ngồi mà cúi đầu lên tiếng.

-Xin hoàng đế thứ lỗi. Tại hạ đây là có chút đường đột. Mong rằng một người cao quý như ngài đây sẽ không để ý.

-Dẫu sao thì..

Hắn ngẩng đầu lên, miệng nở nụ cười khinh thường và ánh mắt vô cùng đê tiện.

-Một cái thế lực trên đà suy tàn thì làm gì có quyền bàn luận ở đây ?

-Ngươi !...

Tuyên Nguyên đứng một bên chứng kiến một màn này cũng là không khỏi phẫn nộ. Hắn đã định cất giọng dạy bảo tên láo toét này, nhưng đã bị Lâm Phong giương tay cản lại.

“Được rồi, hắn nói đúng. Dẫu sao thì đằng sau tên này vẫn là lão già quỷ quái kia, ngươi nhịn một chút đi”

Lâm Phong khẽ truyền âm sang để trấn tĩnh kẻ thư sinh đang chực bùng phát nộ hỏa kia, đoạn lại nhìn xuống phía Mộc Diệp mà cất lời.

-Hôm nay nhà ngươi đến đây là có việc gì ? Nếu chỉ đơn giản để kích động bọn ta, thì ngươi thành công rồi đấy.

Biểu cảm của ông bình tĩnh, vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Nhưng ở bên trong đang kìm nén, cố giữ không để bản thân một chưởng đập chết kẻ láo toét này.

-Ngài nói đùa rồi. Nếu không có việc gì thì tại sao ta lại phải cất công đến đây ?

Nói đoạn, hắn chợt hướng ánh mắt sang phía Vương Khải, nụ cười xảo trá trên môi lại nở to hơn và vờ cất tiếng thắc mắc.

-Phải chăng người kia là ?

-Là tam nhi tử của ta, Bạch Vương Khải. Sao nào ? Nhà ngươi có ý đồ gì ?

Lâm Phong đáp lời, đôi lông mày nheo lại và biểu cảm có chút không thoải mái.

-Ta làm sao có thể có ý gì được? Dẫu sao hắn chỉ là một tên ‘phế vật’ có tiếng thôi mà ?

- Nhà ngươi có hơi quá phận rồi đấy.

-Không hề ! Ta chỉ nói sự thật thôi mà , đúng không mọi người ?

Mộc Diệp quay đầu lại phía sau lưng để giọng nói có thể lọt vào tai sứ đoàn của hắn.

-Ha ha ha, Nhị thế tử nói quá đúng ! Ngài quả thật thông minh.

-Thiên Viên hoàng triều sợ là sẽ bị hủy diệt sớm rồi. Lại chọn một tên vô dụng để làm người kế thừa thế kia.

-Không bằng cứ gọi nơi này là Kê Viên hoàng triều cho rồi !

(Kê = gà, ý bảo thế lực này chỉ xứng đáng như món thức ăn cho bọn chúng xâu xé)

Lũ người kia cứ thế cười phá lên, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn và vui vẻ.

Phía bên trong đại sảnh lúc này, tất cả ánh mắt của toàn thể bá quan văn võ lẫn Lâm Phong đều dán chặt vào đám tự cao tự đại trước mắt này.

Trong lòng họ đều rất tức giận, hận không thể lao vào xé xác chúng thành hàng trăm mảnh.

Duy chỉ có Vương Khải lúc này là kẻ đang cố bình tĩnh để quan sát tình hình.