- Có điều như nào ? Đệ tiếp tục đi.
Hiểu Minh càng thêm hồi hộp. Hắn nuốt bước bọt, bàn tay nắm chặt và ánh mắt tập trung hướng về phía Vĩnh An để đợi chờ một câu trả lời. Vĩnh An sau vài thoáng suy nghĩ liền cất tiếng đáp.
-Thân thể Đệ thường xuyên có cảm giác kì lạ, đặc biệt là khi đối mặt với thứ mà tu sĩ như huynh phát động. Gọi là gì nhỉ ? linh khí ...? Linh Nguyên...? hay là chân....
-Ý đệ là chân khí ?
Hiểu Minh đáp lời. Vĩnh An nghe xong gật đầu xác nhận.
-Đúng rồi, chính là nó.
-Vậy cái cảm giác kì lạ mà đệ cảm nhận được là gì ?
-Kể ra thì hơi dài dòng để giải thích. không bằng, Bạch huynh đây có thể giúp ta nghiệm chứng được không ?
-Được thôi. Nhưng.... bằng cách nào ?
Giọng của Hiểu Minh tràn đầy thắc mắc, tâm trí không hiểu được một phàm nhân như Vĩnh An tại sao lại cần đến sự trợ giúp của tu sĩ như hắn. Hắn thầm tự nhủ: “Rốt cuộc mục đích của tên này là gì?”
Phía bên này Vĩnh An sau khi nhận được sự đồng ý của Hiểu Minh liền tiến tục giải thích.
-Bạch huynh, huynh có thể dùng chân khí của huynh để công kích vào ta không ?
-Cái gì ? Đệ có vấn đề về thần kinh à ? Khi không lại muốn đón nhận công kích của tu sĩ ? Hơn nữa ta là Trúc Cơ kỳ đấy.
Biểu cảm của Hiểu Minh thay đổi ngay tức khắc. Hắn giật mình, Cặp lông mày nheo lại và ánh mắt khó tin hướng về Vĩnh An như thể đang nhìn vào kẻ tâm thần.
-Bạch huynh yên tâm, ta tin huynh có thể dừng tay kịp lúc mà đúng không ?
-Cái tên điên nhà đệ........ Thôi được rồi. Nhưng nếu cảm giác nguy hiểm thì đệ phải la lên đấy. Công kích không có mắt đâu, ta không muốn tổn thương đến đệ.
-Bạch huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ hét lên nếu đệ không chống đỡ được. Đa tạ huynh đã quan tâm.
-Haizz.... chỉ mong Như Nguyệt sẽ không trách tội ta.
Dứt lời, Hiểu Minh lập tức thủ thế. Hắn đặt chân phải lùi về sau để lấy đà, chân trái tiến đến phía trước bám trụ vào mặt đất. Lưng hắn dần hạ xuống, tay trái nâng lên phía trước và nắm chặt. Tay phải Hiểu Minh lùi về sau lưng, lập tức vận chân nguyên vào lòng bàn tay.
-Ta đến đây ! Đệ nhớ cẩn thận, cảm giác không ổn thì lên tiếng ngay lập tức cho ta.
-Đệ nhớ rồi. Huynh cứ thi triển đi.
Vĩnh An đáp lời, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế đứng và ánh mắt hướng thẳng đến bàn tay đang được bao bọc bởi chân nguyên của Hiểu Minh, tâm trí không chút lay động. Phía bên kia, Hiểu Minh thầm tặc lưỡi, tâm trí lo lắng bản thân sẽ quá tay. Nên vì thế hắn đã thầm giảm đi bảy phần công lực, chỉ giữ lại ba thành.
- Bất quá đây cũng là hắn mở lời. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không hoàn toàn là lỗi của ta.
Nghĩ đến đây Hiểu Minh quyết định bỏ qua suy nghĩ sao nhãng, tập trung ánh mắt vào Vĩnh An phía trước mặt. Chưởng pháp đã được ngưng tụ, chân nguyên đã hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay của mình. Hiểu Minh thở nhẹ một tiếng, lập tức liền xuất thủ.
-Đón lấy này ! Viêm Hỏa Chưởng !
Chưởng lực phát ra từ tay của Hiểu Minh cứ thế lao về phía Vĩnh An, khiến không khí xung quang trở nên bỏng rát và sôi sục. Mặc dù hắn đã giảm bớt bảy thành công lực, tuy nhiên đây vẫn là công kích của Trúc Cơ kỳ.
-Xèo xèo, Vụt !
Chưởng pháp xé gió lao đến, nhưng lại bỗng biến mất vào hư vô khi chỉ mới chạm vào tay của Vĩnh An.
-Kh-KHông thể nào ! Đệ dùng cách gì để hóa giải chưởng pháp của ta thế !?
Ánh mắt hắn ngạc nhiên, miệng há rộng và vẻ mặt không tin vào điều vừa xảy ra trước mắt. Vĩnh An sau khi nhẹ nhàng khiến chưởng pháp của Hiểu Minh tan biến liền bước tới gần hắn, đoạn lên tiếng.
-Chính là như thế. Đệ không hiểu lí do vì sao, mỗi lần cảm nhận được nguy hiểm cận kề thì cơ thể đệ liền tự động hóa giải công kích như thế.
-Đệ bảo sao ?? Tự động hóa giải công kích ???? Kh-không..... lẽ nào đây là.
Lời nói của Hiểu Minh run rẩy, ánh mắt bàng hoàng và bàn tay nắm chặt. Tâm trí hắn thoáng chốc liên tưởng đến một giả thuyết.
-Con mẹ nó... Đây không phải là Hư Vô Chi thể, xếp hạng đầu trong bảng xếp hạng thập đại thể chất đấy sao. Người sở hữu thể chất này nghe nói có thể phân tán công kích vào hư vô, không những thế lại có thể hấp thụ một phần năng lượng có trong công kích để tăng cường cho bản thân nữa.
Lời nói phát ra từ mồm của Vương Khải, hắn hoàn toàn bất ngờ khi chứng kiến cảnh tượng này.
-Cái tên Vĩnh An này cũng biến thái quá đấy chứ ! Thiên linh căn hỏa hệ thì thôi đi, đằng này lại còn sở hữu Hư Vô Chi thể!? Không trách sau này hắn có thể trở thành U Linh Ma Đế. Bất quá..... kẻ này trông khá hiền lành và nhu nhã cơ mà ? Tại sao lại trở thành tuyệt thế ma đầu cơ chứ.
Khung cảnh một phần quá khứ của Vĩnh An khiến Vương Khải không tài nào hiểu nổi. Nếu tên này có thể tu luyện đàng hoàng thì có đã đã trở thành đỉnh cấp cường giả của nhân tộc, thậm chí phi thăng mới đúng. Vì lẽ gì lại đột nhiên thay đổi, trở mặt đi tàn sát các thế lực của nhân tộc đến mức Thiên Đạo cho dù chịu tổn thương cũng phải ngăn hắn lại như thế ?
Câu hỏi ấy e là chỉ có thể xem xong thước phim mới có thể trả lời được. Dù sao thì bản thân hắn cũng rất tò mò vì kẻ mệnh danh U Linh Ma Đế này dường như có liên quan không nhỏ với thế lực của mình. Hay nói rõ hơn, có thể chính bởi vì sự tồn tại của kẻ này đã một phần đẩy Thiên Viên hoàng triều từng bước tàn lụi, dẫn đến việc nó trở thành thế lực hạng trung như hiện tại. Nghĩ đến đây hắn liền tập trung xem tiếp thước phim vẫn còn dang dở.
-Đệ có chắc chắn đây là bản năng của cơ thể đệ không ?
Hiểu Minh sau phút hoảng hốt cũng đã bình tĩnh trở lại, hắn trầm giọng hướng ánh mắt nghiêm túc về Vĩnh An cất tiếng hỏi.
-Đệ cam đoan rằng đệ không hề nói dối. Đây quả thực là tự thân thể đệ phát động.
-Haizz... Được rồi. Chuyện này tạm thời đệ giấu cho kĩ, đừng để lộ ra cho bất cứ ai. Nếu không .....
Ánh mắt của Hiểu Minh trở nên sắc lẹm. Giọng nói phát ra khiến Vĩnh An chợt run rẩy, cảm nhận cái lạnh chạy dọc sống lưng. Bờ môi hắn run run khẽ thắc mắc.
-Nếu không thì sao vậy Bạch Huynh ?
-Nếu để lộ thì hậu quả sẽ không chỉ là cái chết đâu. Việc này nghiêm trọng hơn ta nghĩ.
-Việc gì mà khiến hai người trông căng thẳng thế ?
-H-hả ? Là ai đang tiến đến ?
Cả Vĩnh An và Hiểu Minh cùng nhau hướng ánh mắt về cổng chính giang phòng, nơi mà Như Nguyệt đang từ từ bước vào. Bầu không khí hiện tại căng thẳng đến mức hai người họ không cảm nhận được bước chân của Hiểu Nguyệt sau khi cô đến nơi và mở cửa đi vào. Hiểu Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng truyền âm cho muội muội của mình để không ai có thể nghe được.
-Như Nguyệt, huynh có việc quan trọng cần nói. Nhưng mà muội hứa phải giữ bình tĩnh đấy.
Đôi mắt to tròn tinh anh của Như Nguyệt ánh lên sự tò mò. Dáng vẻ thanh thoát và mái tóc đen dài được búi gọn khẽ tung bay theo mỗi bước đi nhẹ nhàng tựa cánh đào rơi lúc cô bước đến. Hiểu Minh sau khi thấy cô bước đến gần liền khẽ thì thầm vào tai cô, ánh mắt hắn nghiêm nghị và giọng nó có chút cẩn trọng.
-Tên tiểu tử này sở hữu một thể chất đặc biệt, Có tên là Hư Vô Chi thể.
-C-Cái gì cơ !!?? H-Hư Vô Chi Thể á !
Bàn tay của Hiểu Minh đã nhan chóng chặn miệng Như Nguyệt lại. Hắn đưa ngón tay lên miệng, khẽ lắc đầu và ra hiệu im lặng. Cô ấy nghe xong trở nên kinh ngạc, tiếp đó hướng về phía Vĩnh An, không thể giấu được sự ngạc nhiên trong đôi mắt.
-H-huynh không đùa chứ ?? Nếu để lộ việc này thì hậu quả chỉ e là không dừng lại với vài tên tà tu thôi đâu. Thậm chí có thể kinh động đến các đại thế lực khác đấy. Dù sao Hư Vô Chi thể chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà chưa một lần xuất hiện.
Như Nguyệt lại qua về phía Hiểu Minh, bắt đầu truyền âm qua cho hắn với ánh mắt nghiêm trọng.
-Ta làm sao lại đùa giỡn với muội về vấn đề quan trọng này ? Bản thân ta cũng ngạc nhiên khi được chứng kiến đấy chứ. Chỉ là, bây giờ vẫn không nên để lộ chuyện này cho Vĩnh An biết. Hắn dẫu sao vẫn đang trong hiểm cảnh.
-Ừm, muội hiểu rồi. Vậy muội sẽ tạm thời giấu kín tin này, chỉ thông báo lại cho phụ hoàng mà thôi.
Hiểu Nguyệt gật đầu, cô đã hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện này. Đây không chỉ là vấn đề giải quyết tà tu, mà còn đồng thời còn phải tìm cách giấu kín về thể chất của Vĩnh An nữa. Nếu không kể cả bản thân thế lực của cô e là cũng sẽ phải đối mặt với rắc rối không hề nhỏ.
Nhận thấy biểu cảm của đôi huynh mội có chút căng thẳng. Vĩnh An lập tức lên tiếng phá vỡ bầu không khí, đồng thời cũng là để bày tỏ thắc mắc của mình.
-Hai người làm sao vậy ? Cảm thấy không khỏe trong người hay sao ? Còn nữa, Nguyệt muội vừa bảo gì về hư vô đấy ?
-À k-không có gì đâu.. Đại ca chỉ mới cho ta biết về Hư .... Hư Không Chưởng pháp ấy mà.....
-Đ-đúng rồi. Nguyệt muội nói đúng.... hề hề.... thật sự không có gì đâu. À còn nữa, đệ có muốn tiếp tục học tiếp phương thức tu luyện không ?
Hiểu Minh Và Như Nguyệt bối rối, cố gắng tìm kiếm lí do để Vĩnh An không nghi ngờ. May mắn thay tên này dường như tin vào lời giải thịch vụng về của họ. Hắn nghe xong khẽ cất tiếng đáp lời.
-Đệ muốn, cảm phiền Bạch Huynh tiếp tục chỉ điểm.
-Đ-được rồi. Vậy trước tiên ta sẽ dạy cho đệ phương pháp cảm nhận linh khí. Kinh mạch, xương cốt và căn cơ của đệ đã vượt qua phần lớn Luyện Thể võ nhân rồi. bây giờ chỉ cần đệ có chể dẫn khí nhập thể, liền xẽ bước chân vào con đường tu luyện để trở thành Luyện Khí kì tu sĩ.
Hiểu Minh đã trở lại dáng vẻ nghiêm túc, ánh mắt hướng về phía Vĩnh An và lên giọng chỉ bảo.
-Đệ nhanh ngồi xuống đi. Đan hai chân vào nhau, tay phải đặt lên gối và lưng thẳng lên.
-Đệ rõ.
Vĩnh An gật đầu nghe theo lời chỉ dẫn. Hắn từ từ chỉnh sửa tư thế để tiến vào trạng thái thiền định. Cơ thể không ngừng thả lỏng, cố gắng làm sạch tâm trí và chỉ để lời nói của Hiểu Minh lọt vào tai.
-Ồ ? Cũng khá có tố chất đấy. Không hổ là Thiên Linh căn.
Hiểu Minh cất lời khen, tiếp đó không ngừng chỉ điểm.
-Để nội tâm của đệ thanh tịnh, tưởng tượng bản thân đang ở giữa biển nước lặng im . Linh khí chính là nguồn năng lượng được thiên địa sinh ra, tồn tại ở trong đất trời và xung quanh đệ. Đừng cố gắng bắt ép bản thân phải hấp thụ nó. Hãy thuận theo dòng chảy linh khí, dẫn lối nó vào trong cơ thể và đan điền của đệ.
Như Nguyệt ở một bên không ngừng liếc ánh mắt vào Hiểu Minh. Tên huynh trưởng của cô bình thường mặc dù khá không đáng tin, nhưng mỗi lúc luyện hoặc chỉ bảo đều là dám vẻ nghiêm túc này. Đây cũng là lí do mà cô thầm ngưỡng mộ hắn, bởi vì tên đầu đất này luôn tỏ ra rất đáng tin lúc cần thiết.
-Chỉ điểm tốt nhỉ hoàng huynh của ta ? Giá mà bình thường mà huynh cũng nghiêm túc như thế.
Cô nhếch miệng cười, ánh mắt có chút trêu chọc nói vọng về hướng Hiểu Minh. Hắn nghe được chỉ thầm thở dài trong lòng, khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Dù sao bản thân vẫn là huynh trưởng của cô mà, thế nhưng lại chỉ có thể ngậm ngùi xem muội muội coi thường mình.
-H-Hiểu Minh, huynh mau nhìn xem ! Tên kia có chút thu hoạch rồi kìa !
Lời Như Nguyệt cất lên khiến hắn thoát ra khỏi dòng suy nghĩ mà hướng ánh mắt về phía Vĩnh An.
-K-Không phải chứ ?! Nhanh như vậy sao ? Chỉ mới khoảng một khắc thôi mà ??
Cơ thể Vĩnh An lúc này đang dần lơ lửng trong không trung. Linh khí từ mọi phía bắt đầu tụ hội về phía xung quanh, không ngừng thâm nhập vào trong mọi ngóc ngách và kinh mạch để tẩy rửa và đả thông nội thể của hắn. Tốc độ hấp thụ linh khí không ngừng gia tăng, theo đó dần hình thành vòng xoáy linh lực nơi Vĩnh An ngồi.
-Cái tên này ! Đúng là đáng nể thật đấy. Không biết đan điền của hắn rộng đến mức nào.
Hiểu Minh nhìn vào cơn lốc linh lực đang không ngừng tràn vào cơ thể Vĩnh An mà theo lên đó tiếng. Môi hắn nhích lên, ánh mắt kích động và tâm trí băng khoăng không biết tên này sẽ đạt được đến đâu.