- Được rồi Vĩnh An. Đệ nói ta nghe xem, những điều đệ biết về tu sĩ là gì?
Hiểu Minh cất giọng hỏi. Nghe xong, gương mặt của Vĩnh An thoáng biến chuyển, đôi mắt nheo lại, tay chống cằm. Sau một khắc suy nghĩ, hắn lên tiếng đáp.
-Đệ nghe nói tu sĩ phần lớn sẽ là Luyện Thể, Luyện Khí hay gì đó phải không ? Với cả Trúc Cơ kỳ nữa.
-Đệ nói đúng, nhưng còn thiếu.
Hiểu Minh gật đầu, tiếp tục giảng giải.
-Tu tiên có tổng cộng 9 đại cảnh giới, Bao gồm : Luyện Thể - Luyện Khí – Trúc Cơ – Kim Đan – Nguyên Anh – Phân Thần – Hợp Thể – Độ Kiếp – Đại thừa và sau đó phi thăng.
Hiểu Minh vừa nói vừa âm thầm bắt ấn quyết tạo lên 1 hình nhân giấy rồi dùng nó để trình diễn từng giai đoạn cảnh giới.
-Mỗi cảnh giới có gì khác nhau vậy Bạch Huynh ?
Vĩnh An thắc mắc lên tiếng, hắn đã hiểu đại khái về cấp bậc của tu tiên giới. Tuy nhiên, chừng này thông tin vẫn chưa đủ để giúp Vĩnh An hình dung được sự khác biệt giữa từng cấp bậc. Hiểu Minh nghe xong lập tức trả lời.
-Mỗi cấp bậc tu sĩ sẽ tập trung tu luyện một phần khác nhau. Lấy ví dụ là Luyện Thể tu sĩ, họ sẽ chú tâm việc tôi luyện kinh mạch và xương cốt.
Hiểu Minh giải thích và đồng thời điều khiển hình nhân giấy để tiện bề lý giải. Nó đứng lên, bắt đầu thực hiện một số bài tập thân thể và luyện quyền pháp.
-Như đệ thấy, tu sĩ ở giai đoạn này sẽ tập luyện các loại võ công và thân pháp. Ngoài ra còn cần phải khai thông kinh mạch để tăng sức mạnh cho thân thể và giữ cho căn cơ vũng chắc. Chỉ sau khi hoàn thành, họ mới được học tiếp cách dẫn khí nhập thể.
-Dẫn khí nhập thể ? Có phải là Luyện Khí như huynh đã nói không ?
Vĩnh An đưa ra nhận định của mình. Hiểu Minh nghe được khẽ gật đầu biểu thị ý đúng. Tiếp đó điều khiển hình nhân giấy để thị phạm cho Vĩnh An thấy. Hình nhân giấy liền chuyển sang ngồi tư thu chân, hai tay đặt lên đầu gối và giữ trạng thái tập trung thiền định. Sau thoáng chốc, từng chùm nhỏ các tia ánh sáng đến từ mọi hướng xung quanh liền xuất hiện và tiến đếp nhập vào trong cơ thể hình nhân giấy. Ngay lập tức, nó dứng dậy và một luồng khí mờ ảo liền bao bọc xung quanh thân thể.
-Đây chính là dẫn khí nhập thể. Tu sĩ sau khi thành công dẫn khí nhập thể sẽ học cách giữ cho dòng linh khí chạy quanh trong cơ thể lục phủ ngũ tạng và kinh mạc, để lưu trữ nó bên trong thể nội đan điền. Lúc này linh khí được lưu giữ sẽ trở thành chân khí.
Nói đến đây Hiểu Minh sực nhớ về tình huống của Vĩnh An. Hắn vội thêm lời.
-Bọn thích khách trước đó truy đuổi đệ cũng là Luyện Khí kì, hơn nữa đã sắp bước chân vào Trúc Cơ rồi.
-Trúc Cơ sao ? Có gì khác biệt vậy Bạch huynh ?
Vĩnh An có chút khó hiểu, hắn hướng ánh mắt về phía Hiểu Minh im lặng chờ đợi câu trả lời. Hiểu Minh tiếp tục kiên nhẫn giảng giải.
-Trúc Cơ là giai đoạn sau Luyện Khí. Tu sĩ khi đã thành công dẫn khí nhập thể và tu luyện đến đỉnh phong liền sẽ hướng tiếp đến đột phá Trúc Cơ kì.
Hiểu Minh thi pháp vào hình nhân giấy khiến nó bắt đầu ngưng tụ một chưởng lực và đánh ra. Năng lượng trong chưởng lực liền bùng nổ và kèm theo cảm giác nóng bức.
-Ở Trúc Cơ, chân khí sẽ được ngưng tụ thành chân nguyên. Mà chân nguyên sau khi ngưng tụ sẽ có thêm năng lượng nguyên tố khi xuất thủ. Chính như ta vừa thị phạm, chưởng pháp của hình nhân giấy vừa thi triển chính là chân nguyên chứa đựng hỏa nguyên tố.
Thắc mắc của Vĩnh An phần nào đã được giải đáp, cái nhìn về cấp bậc và sự khác biệt của chúng ở tu tiên giới cũng liền thay đổi. Bất quá, Vĩnh An vẫn còn một thắc mắc, hắn lần nữa hỏi Hiểu Minh.
-Theo lời huynh giải thích, Luyện Khí chính là giai đoạn đầu tiên mà tu sĩ phải đạt được để chính thức bước chân vào giới tiên tu. Nếu vậy thì Luyện Khí kì tu sĩ há chẳng phải là cấp bậc thấp nhất sao ?
-Quả đúng như đệ nói, tu sĩ ở cảnh giới Luyện Khí kì thực không là gì trong tu tiên giới. Tuy nhiên, đối với người phàm như đệ thì một tên Luyện Khí dù là bậc thấp nhất cũng đã tương đương với tồn tại đỉnh cao rồi. Hoàn toàn có thể được xưng là tiên nhân.
Vĩnh An bỗng chốc im lặng, kí ức về cuộc tẩu thoát lần nữa lướt qua trong tâm trí. Biểu cảm trên gương mặt mẫu thân, sự liều mình của phụ thân, cơn đau từ những đòn công kích đến từ lũ thích khách vẫn hằn sâu trên cơ thể và tâm trí hắn. Bàn tay nắm chặt, hàm răng cắn vào nhau và đôi môi trở nên run rẩy. Vĩnh An bây giờ đã hiểu được về sức mạnh của tu sĩ sau khi chứng kiến cảnh phụ mẫu dễ dàng bị giết chết. Bản thân hắn cũng nhờ may mắn mới có thế thoát khỏi sự truy đuổi lũ thích khách. Thoáng thấy bầu không khí quanh Vĩnh An có chút nặng nề, Hiểu Minh thở dài rồi mỉm cười. Đoạn hắn vỗ mạnh vào lưng Vĩnh An khiến Vĩnh An giật mình bừng tỉnh khỏi mớ suy nghĩ mà cất giọng an ủi.
-Được rồi, đừng có trưng cái bản mặt khó coi thế, đệ dù sao cũng đã an toàn rồi. Đối với chuyện cũ thì dứt khoát bỏ qua đi.
Bất ngờ bởi lời nói của Hiểu Minh, ánh mắt của Vĩnh An thoáng trở nên hoang mang. Hắn nhìn vào Hiểu Minh, bàn tay vẫn đang nắm chặt và đôi môi có chút run rẩy. Hiểu Minh đặt tay lên đầu Vĩnh An, từ từ xoa nhẹ mà an ủi.
-Ta hiểu đệ vẫn hận chúng. Nhưng thân là nam nhân, nắm được thì cũng buông được. Bây giờ đệ phải tập trung vào tương lai cho sau này, đừng để hi sinh của phụ mẫu đệ trở thành vô ích.
Vĩnh An nghe đến đây mới từ từ buông lỏng đôi tay. Ánh mắt mặc dù có chút không cam, tuy nhiên thì lời của Hiểu Minh vốn hoàn toàn chính xác. Khẽ hít thở để giữ bình tĩnh, Vĩnh An giang tay chụm lại định lần nữa cảm tạ Hiểu Minh. Tuy nhiên Hiểu Minh đã chóng chụp lấy bàn tay Hiểu Minh mà hất sang 1 bên rồi lên tiếng trấn an.
-Được rồi, đệ gọi ta một tiếng Huynh là đủ. Đừng có rườm rà lễ nghi như vậy, ta không thích.
-Đệ hiểu... Đa tạ Bạch Huynh chỉ dạy.
Vĩnh An gật đầu, hạ tay xuống và hít thở sâu để điều hòa tâm trạng. Hiểu Minh thấy được liền gật đầu hài lòng và đáp lời.
-Hảo tiểu tử, đệ mạnh mẽ lắm. Đừng để quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai của đệ.
Nói xong Hiểu Minh tiếp tục trở lại với chủ đề thiên linh căn hệ hỏa của Vĩnh An, hắn ôn tồn giải thích.
-Sở dĩ nói hỏa linh căn quý hiếm bởi vì lực bộc phát của hỏa công lớn hơn nhiều so với các công pháp khác và chỉ đứng sau lôi công. Hơn thế nữa, số lượng tu sĩ sở hữu hỏa linh căn vốn không nhiều và chỉ khoảng tầm một trên vạn tu sĩ mới có thể may mắn sở hữu. Tu sĩ nếu có được hỏa linh căn này và đồng thời sở hữu công pháp tu luyện thích hợp sẽ có khả năng chiến đấu rất mạnh, thậm chí áp đảo địch nhân dễ dàng.
Nói đến đây, Hiểu Minh nhếch miệng cười. Đôi mắt hắn cong lên và giọng nói tràn đầy tự hào.
-Phụ thân ta, Bạch Vân Thiên, cũng là người sở hữu hỏa linh căn. Ông ấy là Đại Thừa kỳ tu sĩ và là một trong những đại lão đứng đầu giới tu tiên.
Biểu cảm của Vĩnh An chuyển thành vẻ bất ngờ. Đôi mắt mở to, cắm há rộng và đôi môi mấp máy lên tiếng.
-Đ- Đại Thừa kỳ tu sĩ ? Há chẳng phải là cấp bậc cao nhất trong tu tiên giới rồi sao !? Thiên Viên Hoàng Triều quả nhiên lợi hại, thật không hổ là một trong cửu đại thế lực đứng đầu Huyền Vân đại lục.
Lời của Vĩnh An khiến Hiểu Minh càng thêm nở mũi. Hắn ngửa mặt lên trời buông ra một tràng cười sảng khoái. Sau đó lại nhìn Vĩnh An, nườm nở đáp lời.
-Không ngờ đệ trông vậy mà cũng hiểu biết quá đấy chứ. Quả không bỏ công ta đối tốt với đệ. Ha ha ha !!!
Tâm trạng của Hiểu Minh trở nên vô cùng tốt. Ánh mắt hoài niệm nhớ về những lúc phụ thân hắn thi pháp, ông ấy thật sự trông rất ngầu. Sau thoáng mơ màng, Hiểu Minh nhanh chóng trở lại vấn đề chính. Hắn ho nhẹ mà đoạn tiếp tục lên tiếng.
-Bỏ qua chuyện đó, bây giờ đệ đã hiểu lí do vì sao lũ thích khách kia dù bỏ mạng vẫn phải liều chết truy sát đệ chưa ?
-Đệ... hiểu rồi.
Vĩnh An đáp lại với ánh mắt thấu hiểu. Nút thắt trong lòng hắn cuối cùng đã được mở ra.Hiểu Minh nhìn thấy cũng thoáng mỉm cười. Mặc dù hắn đối với Vĩnh An chỉ mới là người lạ không quen, tuy nhiên thì cách hành xử của tên tiểu tử này vẫn rất được lòng người. Nghĩ đến đây, Hiểu Minh vội cất tiếng thay đổi bầu không khí.
-Được rồi, nếu hai ta đã có duyên gặp gỡ, vậy thì ta sẽ giúp đệ giải quyết triệt để vụ này.
-Huynh... nói thật hả ?
Vĩnh An lần nữa bất ngờ trước lời của Hiểu Minh. Hắn không nghĩ rằng hoàng tử của đại thế lực lớn như Thiên Viên Hoàng Triều lại sẵn lòng giúp đỡ một thường nhân như hắn. Đôi mắt cay cay và hiện lên vẻ biết hơn, hắn đưa 2 tay chụm vào nhau chuẩn bị tạ lễ. Hiểu Minh thấy được đã vội ngăn lại và gạt qua một bên.
-Được rồi, đừng rườm rà như thế. Thân là đại hoàng tử của Thiên Viên hoàng triều và tu sĩ nhân tộc như ta thì việc giúp đỡ người khó khăn là lẽ dĩ nhiên. Bất quá, lần này ta cũng nhờ đệ mà có thêm tin tức về lũ tà tu. Bọn chúng đã lẩn trốn quá lâu dưới ánh mắt của chính phái tông môn rồi.
Ánh mắt Hiểu Minh bừng lên chút sát khí, bàn tay nắm chặt và biểu cảm trở nên nghiêm túc. Con người Hiểu Minh trước giờ luôn là vậy, mặc dù trông hắn luôn có vẻ khá thoải mái và có phần ngây ngô. Tuy nhiên thì hắn luôn ghét cay ghét đắng lũ tà tu và các hành động vô nhân tính của chúng. Hiểu Minh đã nhiều lần chứng kiến cảnh tà tu hại người, kết cục của nạn nhân mà hắn trông thấy đều rất thảm thương. Không chỉ cơ thể không còn nguyên vẹn, biểu cảm trên gương mặt của họ đều rất đau đớn và đáng thương. Bất Hiểu Minh đạp mạnh chân xuống đất, tay hắn siết chặt đến mức máu bắt đầy chảy. Sát khí trong ánh mắt của Hiểu Minh trông vô cùng rõ ràng lúc này.
-B-Bạch Huynh..? Huynh ổn chứ ?
Nghe thấy lời của Vĩnh An, Hiểu Minh chợt nhận ra hắn đã hành động quá khích. Từ từ thu lại sát khí trong ánh mắt của mình, Hiểu Minh nhẹ hít thở thật sâu và lên tiếng đáp lời.
-Không sao, ta ổn. Cảm ơn đệ đã hỏi. Chỉ là bản thân ta rất ghét lũ tà tu, bọn chúng từng tên một đều không có chút tình người.
-Ta hiểu mà. Bạch huynh mặc dù thường xuyên bị Nguyệt muội mắng vì ngây ngô, nhưng huynh quả nhiên vẫn là người rất tốt bụng nhỉ ?
Vĩnh An cười xòa lên tiếng. Hiểu Minh lúc này cũng đã trấn tĩnh lại, hắn nhẹ nhìn về hướng xa xăm, đôi mắt có phần dịu đi sau lời nói của Vĩnh An. Bàn tay Hiểu Minh cũng đã buông lỏng, hắn lần nữa hít sâu và trong tâm trí không ngừng tự hỏi không biết liệu Như Nguyệt đã truyền tin tới phụ thân chưa.