Thần Thức của Vương Khải thoáng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
-Bạch Như Nguyệt, Bạch Hiểu Minh? Hai người này cũng là họ Bạch? Có lẽ nào...
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Khải. Hắn không ngờ rằng trong kí ức của U Linh Ma Đế vậy mà lại cùng Thiên Viên Hoàng Triều có chút liên quan. Vốn dĩ bản thân Vương Khải sẽ chẳng có những suy nghĩ kia nếu không tận mắt chứng kiến công pháp mà đôi huynh muội họ Bạch sử dụng. Pháp quyết mà cả hai người thi triển vậy mà lại có điểm tương đồng cùng công pháp của phụ thân hắn tu luyện, thậm chí còn có phần cao cấp và hoàn chỉnh hơn: Phần Thiên Quyết. Hơn thế nữa, suy nghĩ của Vương Khải lại càng phần nào chắc chắn hơn bởi vì theo như phụ thân hắn từng bảo, chỉ có hậu nhân chính thống của dòng dõi hoàng thất mới có cơ hội được tu luyện Phần Thiên Quyết. Nghĩ đến đây hắn liền không nhịn được mà cảm thán.
-Thú vị thật ! Vậy tiếp theo đây ta sẽ xem thử U Linh Ma Đế này đến cuối cùng là có quan hệ gì với Tổ Đế của Thiên Viên Hoàng Triều ta.
Dứt lời Vương Khải tiếp tục dõi theo thước phim trong ghi chép của thiên đạo và đồng thời trong đầu hắn bắt đầu dấy lên một số suy nghĩ; Dù sao bây giờ vẫn còn quá sớm để có thể kết luận, đợi đến khi câu chuyện trở nên rõ ràng thì lúc đấy khẳng định cũng chưa muộn. Sau thoáng chốc suy nghĩ, hắn lại hướng ánh mắt về phía bóng dáng hai huynh muội họ Bạch đang dìu Vĩnh An tiến về phía địa phận Thiên Viên Hoàng Triều. Sau khoảng 1 canh giờ, bầu trời cũng đã ngả vàng, cuối cùng cả 3 người cũng đã rời khỏi Yêu Minh Sâm Lâm để tiến vào hoàng đô kinh thành. Thương thế của Vĩnh An lúc này đã khôi phục phần nào nhờ Như Nguyệt dùng linh khí liên tục trị thương trong suốt quãng đường, tuy vậy thì cơ thể của hắn vẫn còn quá kiệt sức sau khoảng 2 ngày liên tục bị truy đuổi nên Vĩnh An vẫn luôn bất tỉnh.
-Đại hoàng tử và Nhị công chúa trở lại rồi đấy à ?
Giọng nói của 1 vị thủ vệ đứng canh cổng vang lên, lập tức khiến tất cả thủ vệ khác quỳ gối hành lễ.
-Bái kiến Đại hoàng tử Hiểu Minh và Nhị công chúa Như Nguyệt.
-Được rồi, được rồi. Mọi người nhanh chóng đứng dậy đi
Như Nguyệt nhẹ lên tiếng mà tiến đến đỡ lấy 1 thủ vệ, ông ấy sau khi đứng lên liền cung kính cúi đầu.
-Cảm tạ Nhị công chúa !
Thế rồi hắn hướng ánh mắt sang người nam nhân mà Hiểu Minh đang dìu, đoạn lên tiếng.
-Thưa Nhị công chúa, tên tiểu tử mà Đại hoàng tử đang dìu trên vai là ?
-Hắn là một phàm nhân may mắn được chúng ta tình cờ phát hiện ở trong Yêu Minh Sâm Lâm.
Như Nguyệt lên tiếng thay cho Hiểu Minh, người đang bận dìu lấy thân thể của Vĩnh An. Vị thủ vệ sau khi nghe lời giải thích của Như Nguyệt cũng nhanh chóng nắm bắt được tình hình mà đứng né sang một bên để lên tiếng đáp lại.
-Tiểu nhân đã rõ, xin mời Nhị công chúa và Đại hoàng tử hồi cung.
-Được rồi, các ngươi làm tốt lắm ! Đa tạ.
Cả Như Nguyệt và Hiểu Minh đồng thanh đáp lại mà rồi nhanh chóng tiến vào bên trong phủ đệ. Hiểu Minh tiến đến đặt thân thể Vĩnh An lên giường rồi khẽ thở dài.
-Cái tên này chiếm nhiều tiện nghi của ta thật đấy. Thân là đại hoàng tử của Thiên Viên Hoàng Triều mà lại phải cõng tên phàm phu tục tử này, quá là hời cho hắn rồi !
Hiểu Minh càu nhàu, giọng nói có chút bất mãn.
-Được rồi, huynh nói ít đi một chút cũng không chết ai đâu.
Như Nguyệt liếc mắt lạnh lùng nhìn vào Hiểu Minh, giọng nói có chút trách móc.
-Nhưng mà ta nói đâu có sai ! Vốn dĩ cái người nên ở trên vai ta phải là một đại mỹ nữ hoặc chí ít cũng là một tiểu cô nương chứ ? Cớ sao ta lại phải dìu cái tên đực rựa này ?
Hiểu Minh than thở với vẻ không cam lòng.
-Haizzzz...
Như Nguyệt đưa tay lên trán bất lực đối với hoàng huynh của mình, đoạn cô lên tiếng.
-Cái kẻ suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào tu luyện như huynh mà cũng biết nói như vậy sao ? Nếu huynh sớm có hứng thú với nữ nhân thì đã chẳng phải một mình đến tận bây giờ.
-À thì..... ta chỉ hơi quá tập trung vào tu luyện mà thôi.
Hiểu Minh cười trừ lên tiếng, cố né tránh ánh mắt của muội muội đang lườm thẳng vào mình. Như Nguyệt nghe xong cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán. Dù sao thì cái tên huynh trưởng đầu đất này vẫn là rất có thiên phú đối với việc tu luyện: Hiểu Minh lúc vừa tròn 14 tuổi liền đã bắt đầu bước chân vào con đường tu luyện và sớm đột phá đến Trúc Cơ cảnh chỉ trong hơn 2 năm ngắn ngủi; Thậm chí tu vi của hắn còn thăng tiến lên đến Trúc Cơ Bát Trọng khi bước vào tuổi 18 và được phụ thân kỳ vọng sẽ sớm đột phá Kim Đan Cảnh.
Về phía Như Nguyệt, cô cũng tỏ ra không hề kém cạnh với hoàng huynh của mình khi bản thân cô chỉ mất hơn 1 năm để đột phá Trúc Cơ chỉ mới 16. Hiện tại, tu vi của Như Nguyệt đã là Trúc Cơ Ngũ Trọng và cô chỉ cách hoàng huynh của mình 3 tiểu cảnh giới. Xét về thời gian tu luyện, Như Nguyệt dường như vượt trội hơn so với Hiểu Minh khi cô không cần đến 2 năm đã là Trúc Cơ cảnh. Tuy nhiên về phương diện lĩnh ngộ công pháp, Hiểu Minh vẫn là có chút nhỉnh hơn so với Như Nguyệt. Trong lúc cặp huynh muội đang mãi đối thoại thì bóng dáng 1 người âm thầm bước vào và lên tiếng, lập tức khiến cả 2 nhanh chóng dừng đấu khẩu mà cùng nhau hướng vị kia cúi đầu hành lễ.
-Hiểu Minh/Như Nguyệt bái kiến phụ hoàng.
-Được rồi miễn lễ miễn lễ. Hai ngươi làm sao lại cứ luôn tranh chấp với nhau như thế ?
Bóng dáng người nam nhân với gương mặt trẻ trung, ngũ quan hài hòa, khoác hoàng bào từ từ lên tiếng. Hiểu Minh sau khi nghe thấy liền nở nụ cười bất đắc dĩ, trong khi Như Nguyệt lườm ánh mắt của cô sang huynh trưởng của mình mà hừ lạnh. Đoạn cô lên tiếng .
-Bẩm phụ hoàng, nhi tử xưa nay chẳng bao giờ nhiều lời, nhưng mà tên hoàng huynh đáng ghét này khiến nhi tử không nói liền không xong !
-Ha ha ha, 2 huynh muội nhà ngươi vẫn cứ luôn là như thế. Vẫn thường ngày đối nhau cứ như lửa với nước.
Bất chợt ánh mắt vị ấy quay sang và lập tức để ý thấy Vĩnh An đang nằm trên giường của Hiểu Minh. Đôi mắt thoáng nheo lại, người ấy lập tức hướng về phía đôi huynh muội mà hỏi dồn.
-Tiểu tử này là ai ? Sao trông vẻ ngoài lại ăn mặc rách rưới thế ? Hơn nữa tại sao trên thân thể hắn có nhiều vết thương ?
-Bẩm phụ hoàng, hắn là một phàm nhân mà nhi tử cùng Như Nguyệt muội tình cờ bắt gặp trong lúc lịch luyện tại Yêu Minh Sâm Lâm. Hắn bị truy sát bởi một số tên thích khách và đã trúng đòn trước khi được nhi tử và Như Nguyệt muội phát hiện trong trạng thái bất tỉnh.
Hiểu Minh nhanh chóng lên tiếng trả lời phụ thân mình, khiến ánh mắt của vị này thoáng hiện lên vẻ khó tin. Đoạn sau người ấy xác định với Hiểu Minh để chắc chắn rằng bản thân không nghe nhầm.
-Ngươi bảo, hắn ta là một phàm nhân bị truy sát bởi vài tên thích khách mà các ngươi tình cờ gặp trong Yêu Minh Sâm Lâm ? Một tên phàm nhân thì có thể làm gì mà đắc tội với tu sĩ ? Tu vi của lũ thích khách kia như nào ?
-Hai tên Luyện Khí Đỉnh Phong, một tên Luyện Khí Cửu Trọng. Chung quy thì bọn chúng khá yếu nhưng chân khí bộc phát lại khá quỷ dị thưa phụ hoàng.
Như Nguyệt lên tiếng thay Hiểu Minh. Cô vốn đã chú ý thấy sự kì lạ kể từ lúc giao thủ với lũ thích khách, nhưng vì Hiểu Minh không hề nhận ra nên cô đã định bỏ qua. Nhưng giờ đây, đối mặt với câu hỏi của phụ thân, Như Nguyệt đành bất đắc dĩ kể lại, đồng thời trong tâm lòng cũng không ngừng thắc mắc về sự quỷ dị đến từ chân khí của lũ người kia.
-Gần đây ta thường xuyên hay tin các thế lực tà phái đang ngầm phát triển dưới con mắt của các môn phái tu tiên, lũ thích khách mà các ngươi đã gặp có lẽ cũng như thế. Nếu có lần sau thì hãy cố gắng kết liễu nhanh chóng, đừng để chúng có cơ hội dở trò. Lũ tà tu này thường rất hạ lưu và bất chấp thủ đoạn, 1 chút sơ hở đã đủ để bọn chúng có thể lấy mạng các ngươi.
-Vâng ! Nhi tử đã hiểu đa tạ phụ hoàng dạy bảo !
Cả Hiểu Minh và Minh Nguyệt đồng thanh lên tiếng tạ lễ.
-Được rồi, hai ngươi các ngươi bình thân đi. Ta có việc phải đi rồi, chừng nào tên phàm nhân kia tỉnh dậy thì truyền âm cho ta, đích thân ta sẽ tra hỏi hắn.
Dứt lời thì người ấy nhanh chóng đạp lên không mà biến mất trước cặp mắt của đôi huynh muội. Hai người họ sau khi chứng kiến phụ thân rời đi mới liền thở phào nhẹ nhõm: người ấy suy cho cùng cũng là 1 vị Đại Thừa Cảnh cường giả và còn là hoàng đế đầu tiên của Thiên Viên Hoàng Triều. Nếu câu trả lời của cả 2 người không thõa mãn được vị ấy thì 1 trận ‘dạy bảo’ e là không thể tránh khỏi.
Nghĩ tới đây, cả 2 người không khỏi đồng thời rùng mình mà thầm cảm thán vì đã đưa ra câu trả lời chính xác. Trong lúc này, cả Hiểu Minh và Như Nguyệt đều không để ý rằng ở trên chiếc giường nơi mà Vĩnh An đang nằm, mí mắt của cậu đang khẽ cử động và ý thức lúc này cũng đã dần hồi tỉnh.