Chương 28: Bữa Tối Của Yelena

Ngày cuối cùng trước thềm năm mới. Saint Petersburg - viên ngọc quý của biển Baltic, thành phố đang chìm đắm trong không khí đón mừng năm mới.

Hàn Giang một mình độc hành trong thành phố xa lạ này, đường phố lạ lẫm, môi trường lạ lẫm, mọi thứ đối với anh đều xa lạ.

Vừa mới tới Saint Petersburg, Hàn Giang đã phải lĩnh đủ sự lạnh giá khắc nghiệt của nước Nga. Tuy anh đã từng xâm nhập sâu vào trong tuyết sơn A Ni Mã Khanh, nhưng đó là hành động được chuẩn bị sẵn, còn sự lạnh giá của mùa đông nước Nga lại hoàn toàn vượt quá dự tính của Hàn Giang. Anh đi tới ngã rẽ trên đại lộ Nevsky, một cơn gió lạnh buốt mang theo cả hoa tuyết ập tới. Hàn Giang bất giác run lên cầm cập, anh nhấc nhấc lại cổ áo khoác đã được dựng lên, nhưng làm vậy cũng không thể ngăn cản được sự tập kích của gió lạnh.

Sắc trời đã dần tối sầm xuống, Hàn Giang ngẩng đầu nhìn nhìn biển báo tên đường nơi góc phố, may mà trước khi tới Saint Petersburg anh đã cấp tốc học một tuần tiếng Nga, nhưng mất khá nhiều thời gian anh mới đọc được biển báo đường này. Mũi tên trên tấm biển hướng về phía đông, là cung điện Mùa Đông. Ban nãy, anh đã xác định được vị trí có cung điện Mùa Đông đứng sừng sững trong gió rét rồi, lúc này đây, nơi anh cần đến lại là hướng bắc đại lộ Suvorov.

Hàn Giang rẽ vào đại lộ Suvorov chưa được bao xa thì lại xuất hiện một ngã rẽ. Hàn Giang đối chiếu tên đường và chữ trên bản đồ, rồi rẽ vào một con phố nhỏ, lại đi tiếp 15 phút, hai bên đường xuất hiện hai dãy nhà chung cư. Hàn Giang mỉm cười, đến nơi rồi, đây chính là nơi mà anh muốn đến.

Trong màn đêm, Yelena ra khỏi bệnh viện, bước lên chiếc Fiat của mình. Cô vừa đến thăm Makarov. Cơ thể Makarov sau một thời gian được nghỉ ngơi tĩnh nghỉ dưỡng, tuy về cơ bản đã phục hồi, nhưng bác sỹ vẫn chưa cho phép ông ra viện. Yelena gần như ngày nào cũng tới thăm Makarov, đem cho ông xúp thịt bò nấm mà ông thích ăn nhất.

Tuy trên đường phố gió lạnh thấu xương, còn có cả tuyết rơi, nhưng những người chào đón năm mới vẫn làm tắc nghẽn đường phố. Yelena vội vàng trở về nhà, cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Nghĩ tới đây, Yelena khẽ hắng giọng, năm mới, ngày lễ, đối với cô mà nói quả thực là chuyện quá xa vời. Ngay từ khi còn là đứa trẻ cô đã vô cảm với những ngày lễ tết như thế này; còn bây giờ, nghề nghiệp của cô lại càng khiến cô không có thời gian để hưởng thụ những ngày lễ tết.

Yelena ra sức nhấn còi, nhưng dòng xe tắc nghẽn phía trước vẫn không nhúc nhích, nên đành phải tiếp tục chờ đợi, cho dù cũng là tay lái lụa, nhưng lúc này cô cũng phải bó tay. Cuối cùng, xe cộ phía trước đã từ từ di chuyển, chiếc Fiat nhỏ nhắn của Yelena cũng nhích theo về phía trước.

Yelena nhìn đồng hồ, tám rưỡi rồi, muộn gần một tiếng đồng hồ so với bình thường cô mới về đến nơi ở. Đỗ xe xong, cô cầm cặp ***g đựng đồ ăn mang cho Makarov lên, xuống xe, đi vào dãy cầu thang tối đen.

Đèn cảm ứng của mỗi tầng lầu lần lượt sáng lên theo từng bước chân nhanh nhẹn của Yelena. Một tầng, hai tầng, ba tầng... í? Sao đèn cảm ứng ở tầng bốn lại không sáng? Tối hôm qua vẫn còn ổn mà, Yelena lập tức trở nên cảnh giác, cô dừng bước, yên lặng quan sát mọi thứ trong bóng tối, trong buồng cầu thang chắc chắn là không có người, nhưng Yelena vẫn ngửi thấy có chút mùi vị khác so với bình thường.

Yelena không lấy điện thoại ra soi sáng mà đứng trong bóng tối, dựa vào tường, rón rén chậm rãi tiến về phía cửa phòng. Đến trước cửa, sự nhạy cảm nghề nghiệp đã khiến Yelena đoán định, nhất định là đã có người đến đây lúc cô vắng nhà, thậm chí còn vào trong phòng.

Có lẽ... có lẽ người đó hiện giờ đang ở trong phòng mình! Yelena cố gắng hết sức không để chìa khóa va vào nhau thành tiếng, từ từ tra khóa vào ổ. Cô nhẹ nhàng đặt cặp ***g đựng đồ ăn đang cầm trên tay xuống, một tay nắm chắc chìa khóa, một tay theo thói quen lần xuống eo, bởi đó là nơi mà cô thường để súng. Nhưng khi tay cô vừa lần vào trong thì mới nhớ ra giờ mình làm gì còn súng nữa.

2

Yelena lại cầm cặp ***g đựng đồ ăn lên, tạm lấy đây là vũ khí phòng thân. Chuẩn bị xong xuôi, cô vặn mạnh chìa khóa, đẩy một cái, cửa phòng mở ra. Trong căn phòng tối đen, Yelena đặt cặp ***g đồ ăn đang xách trên tay xuống, đưa tay mò công tắc bật đèn. Đèn được bật lên, cả căn phòng sáng trưng, nhưng Yelena đột nhiên phát hiện ra có chỗ nào đó không ổn! Trước khi đi, rõ ràng rèm cửa sổ đã được kéo lại, nhưng hiện giờ, tấm rèm cửa dày cộm đã được kéo hết lên! Không! Không chỉ có vậy, cô đã nhìn thấy trên ghế sô pha quay lưng lại phía mình đang có một người ngồi. Người đó nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại nở nụ cười với Yelena, bình tĩnh nói bằng tiếng Nga: “Rút cuộc tôi cũng đợi được cô về!”

“A! Sao lại là anh? Hàn! Anh... dọa tôi sợ chết khiếp!” - lúc này Yelena mới nhìn rõ, người đang ngồi trên ghế sô pha chính là Hàn Giang.

“Cô... cô nên… sớm đoán được... tôi sẽ đến... đến tìm cô!” - Hàn Giang nói với Yelena bằng tiếng Nga trệu trạo.

“Tại sao?”

“Bởi vì... bởi vì... các cô... đang cầm đồ... của chúng tôi!”

Tiếng Nga trệu trạo của Hàn Giang khiến Yelena bất giác thấy thú vị làm sao. Yelena cười đau khổ, đóng cửa lại, nói bằng tiếng Trung: “Đúng thế! Tôi đã sớm đoán được anh sẽ đến tìm tôi. Vì kệ tranh ngọc đó mà món nợ giữa chúng ta vẫn chưa trả hết đấy!”

“Đúng thế! Ân oán giữa chúng ta vẫn phải thanh toán cho xong!” - Hàn Giang quay lại nói tiếng Trung nên cảm thấy dễ thở hơn nhiều.

“Thanh toán thế nào đây?” - Yelena cũng ngồi xuống sô pha, nhìn Hàn Giang hỏi.

“Ở tuyết sơn A Ni Mã Khanh tôi cũng được coi là cứu cô một mạng, dù thế nào thì cô cũng nên tri ân đền đáp chứ, khà khà!” - Hàn Giang làm ra vẻ tươi cười rạng rỡ trước mặt Yelena.

“Ừm! Đúng! Đúng là anh cứu tôi một mạng!” - Yelena gật gật đầu, “Anh muốn tôi trả lại kệ tranh ngọc

đó cho các anh? Vậy kệ tranh ngọc vốn thuộc về cung điện Mùa Đông thì thế nào nhỉ?”

“Thôi mà! Chúng ta hợp tác, lần này tôi đến chỉ là để bàn chuyện hợp tác với cô.”

Hàn Giang vừa mới vào thẳng vấn đề chính, Yelena liền cười đau khổ: “Hợp tác? Thôi đi, anh hợp tác với ai tôi sao quan tâm được, trước tiên hãy nói cho tôi biết sao anh lại vào được đây cái đã?”

“Sao lại vào được đây? Chỗ cô ở cũng không phải là điện Krenlin, sao mà tôi không vào được? Đừng quên tôi làm nghề gì nhé!” - Hàn Giang mỉm cười nói.

“Làm thế nào anh lại biết tôi sống ở đây?” - Yelena từng bước tiếp cận.

“Đừng đánh giá thấp khả năng tình báo của tôi, cũng đừng đánh giá thấp năng lực hành động của tôi. Tôi tới Saint Petersburg hai ngày rồi, muốn tìm một người sống sờ sờ thì có gì mà không làm được.” - Hàn Giang vẫn giữ nét mặt tươi cười.

Yelena nghe xong ngửa hai tay ra, gật gù, rồi lại chất vấn Hàn Giang: “Được! Coi như anh rất lợi hại đi, nhưng không được chủ nhân cho phép mà đã vào phòng của người ta, đây lẽ nào là phong cách vốn có của anh?” Hàn Giang nghe xong câu nói này của Yelena liền thu lại nụ cười, kề sát Yelena, gằn giọng thì thầm: “Mong hãy lượng thứ cho tôi mạo muội, bởi vì tôi không dám bảo đảm ngoài kia liệu có người của các cô không, càng quan trọng hơn là liệu có kẻ thù của chúng ta hay không.

Bởi vậy, để dễ phòng bị, tôi không thể không xâm nhập vào khuê phòng của cô, nếu có chỗ nào mạo muội, mong cô Yelena lượng thứ!”

“Kẻ thù của chúng ta? Ý anh nói bọn áo đen cũng đã tới Saint Petersburg rồi?” - Yelena bỗng trở nên căng thẳng.

“Hoàn toàn có khả năng này, trong Hắc Đầu Thạch Thất, chúng đã không đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ không chịu phục thiện nghỉ ngơi đâu.”

“Anh đừng có dọa tôi, chỗ tôi đây luôn luôn an toàn.

Từ trước tới nay tôi chưa từng phát hiện xung quanh có ai khả nghi, đương nhiên là ngoại trừ hôm nay gặp phải anh!” - Yelena vẫn chưa nguôi cơn giận.

“Không phải tôi dọa cô, thời gian cấp bách, chúng ta thực sự cần phải hợp tác, cùng nhau ứng phó nguy hiểm chung.”

3

Hàn Giang tiếp tục nói về ý định của anh, nhưng Yelena lại đứng dậy, cười đau khổ với Hàn Giang: “Được rồi, Hàn, anh đừng nói chuyện hợp tác hay, bí mật kệ tranh ngọc gì đấy với tôi. Tôí đã bị đình chỉ chức vụ rồi, đến súng cũng nộp lên trên rồi, nếu không thì ban nãy - lúc tôi vào cửa, nhất định sẽ cầm súng nhắm vào anh, không biết chừng còn bắn cho anh một phát ấy chứ!”

“Cái gì? Cô bị đình chỉ chức vụ rồi? Thế là thế nào?” - Hàn Giang cũng đứng bật dậy.

“Chuyện này thì có gì ngạc nhiên đâu nhỉ? Lần này tôi không hoàn thành nhiệm vụ, lại còn bị đám người đó bắt làm con tin, cha tôi cũng bị thương nặng, tất cả những điều này tôi đều phải có trách nhiệm, thế nên tôi đã bị đình chỉ chức vụ.” - Nói xong, Yelena đi vào bếp.

Hàn Giang cũng theo vào bếp, đang định mở miệng thì Yelena hỏi trước: “Anh ăn gì chưa? Tôi còn chưa ăn tối đâu đấy, đói quá rồi!”.

Hàn Giang có chút bối rối cười cười, trả lời: “Tôi cũng chưa ăn, tôi trốn ở đây mấy tiếng đồng hồ, vốn tưởng rằng bốn hoặc năm giờ chiều là cô về tới đây, ai ngờ tám rưỡi cô mới về”.

“Tôi đến bệnh viện thăm cha, lần đó ông bị thương rất nặng!”

“Ồ! Cha cô hiện giờ sao rồi? Ông và Đường Phong cùng rơi xuống khe núi, sau đó ông ấy được các cô cứu bằng cách nào vậy? Còn cả cô, sau khi được cứu sao cũng không thấy đâu nữa?” - Hàn Giang hỏi một tràng.

“Anh nhiều câu hỏi thật đấy! Thế này nhé, tôi chuẩn bị bữa tối trước đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé!” - Yelena nói xong liền mở cặp ***g ra, nói với Hàn Giang: “Trong này là súp nấm thịt bò, vốn mang đi cho cha ăn, nhưng hôm nay ông đã ăn trong viện rồi nên chỉ ăn một hai miếng, nếu anh không chê thì ta ăn món này nhé!”

Hàn Giang vốn đã đói cồn cào nên chỉ cần có ăn là tốt lắm rồi, hơn nữa món súp nấm thịt bò này xem ra cũng khá ngon. Quả nhiên, Yelena vừa làm nóng lại món súp này, mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng.

Chẳng bao lâu sau, Yelena đã bày biện xong một bàn ăn đơn giản, nhưng là bữa ăn Nga đủ để no bụng, Hàn Giang vừa uống hồng trà, vừa gặm bánh mì, ăn súp, nhâm nhi xúc xích, chẳng mấy chốc đã khá no. Lúc này, anh lại tiếp tục hỏi chuyện Yelena: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy của tôi đâu đấy!”

Yelena nhìn bộ dạng ăn uống của Hàn Giang, cười nói: “Giờ thì anh đã biết thế nào là báo ứng khi tự ý đột nhập vào nhà dân rồi chứ? Nếu tôi mà về muộn thêm chút nữa thì chắc anh chết vì đói rồi!”

“Nếu cô mà vẫn chưa về tôi sẽ lục tung các tủ, tự mình ăn uống no say.” - Hàn Giang cũng cười đắc ý.

“Sao giờ anh lại tự nhiên với tôi vậy nhỉ? Anh không sợ tôi gọi người tới tóm anh lại, để anh nếm mùi nhà lao chỗ chúng tôi sao?”

“Khà khà, bởi vì tôi tin tưởng cô và cha cô, thế nên tối nay mới đến tìm cô.” - Nụ cười trên mặt Hàn Giang dần dần biến mất.

Yelena gật đầu: “Được rồi, vì câu nói này của anh tôi sẽ nói cho anh tất cả những gì tôi biết. Anh muốn bắt đầu nghe từ đâu?”

“Từ đầu, từ khi cô bắt đầu tham gia vào sự việc này!” - Hàn Giang nói.

“Từ đầu hả? Ban đầu tôi vốn dĩ có một kỳ nghỉ mà khó khăn lắm mới thực hiện được, kết quả vì bị vụ án này thúc bách nên đã phải sớm kết thúc kỳ nghỉ, chạy tới Saint Petersburg. Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một vụ án tác phẩm nghệ thuật bị đánh cắp, nhưng do tính chất đặc biệt của tác phẩm nghệ thuật này, nên vụ án được Cục an ninh Liên bang chúng tôi tiếp nhận. Nhưng điều này cũng chưa đủ để khiến tôi phải kết thúc kỳ nghỉ chạy tới đây, quan trọng nhất là kệ tranh ngọc này liên quan tới đội thám hiểm Trung - Liên hơn nửa thế kỷ trước. Tôi nghĩ tình hình này chắc là các anh cũng đã nắm được rồi”.

Hàn Giang gật: “Đúng vậy, chúng tôi biết về lần khảo sát khoa học đó, nhưng không rõ rút cuộc đội thám hiểm đó tại sao lại mất tích”.

Yelena tiếp tục nói: “Lần đó sau khi đội thám hiểm gặp nạn, KGB đã hạ lệnh niêm phong kệ tranh ngọc đó. Nửa thế kỷ qua, gần như không ai biết về sự tồn tại của nó. Thế nên, sau khi nó xuất hiện trở lại, tổng bộ đã rất chú trọng, phái tôi phụ trách vụ án này, và cũng mới có chuyến đi đến Trung Quốc của chúng tôi sau này”.

“Nói như vậy, việc này hoàn toàn do cô phụ trách?” “Kể từ trước khi từ Trang Quốc trở về thì đúng là như vậy, còn hiện giờ thì không phải nữa rồi, không những lại còn bị đình chỉ chức vụ nữa chứ”,

“Tôi muốn mạo muội hỏi một câu, mục đích của các cô là gì? Chỉ vì muốn tìm lại kệ tranh ngọc bị đánh cắp ở cung điện Mùa Đông thôi sao, hay là còn gì khác?” - Hàn Giang nói ra câu hỏi mà anh luôn canh cánh trong lòng.

4

Yelena nghe Hàn Giang hỏi vậy, đầu tiên hơi sững sờ trước sau khi đã lặng thinh ngẫm nghĩ một hồi, cô mới trả lời Hàn Giang: “Câu anh vừa hỏi ban nãy ngược lại đã cảnh tỉnh tôi đấy, trước đây tôi vốn không thực sự suy ngẫm đến vấn đề này. Tôi có thể nói với anh chính xác rằng, nhiệm vụ mà tôi nhận được, chỉ là tìm lại kệ tranh ngọc bị đánh cắp ở cung điện Mùa Đông đó về, ngoài ra không còn gì khác. Còn tổng bộ có mục đích khác hay không, tôi vốn không hay biết. Đặc biệt là thời gian này, tôi hoàn toàn không tiếp xúc với sự việc này, càng không thể phán đoán ý đồ hiện tại của tổng bộ”.

“Ồ! Là vậy sao? Vậy hiện tại ai đang phụ trách việc này?

“Ilyushin, thượng tá Andrea Mikhailovich Ilyushin, hiện tại tạm thời do anh ta phụ trách.”

“Ilyushin?” - Hàn Giang tự tính toán trong bụng, xem ra Ilyushin mới chính là người mình cần tìm.

“Ừm, gã Ilyushin này từng là học sinh của cha tôi, nhưng anh ta không đi chung đường với chúng tôi. Đúng rồi, anh ta vẫn còn một biệt hiệu khác, gọi là Vaska’”.

Hàn Giang ghi nhớ từng chút một tình hình mà Yelena nói với mình. Yelena lại nói tiếp: “Tóm lại, mong anh hãy tin tôi, nhiệm vụ mà tôi nhận được chỉ có tìm lại kệ tranh ngọc bị mất cắp của cung điện Mùa Đông.

Bởi vậy, chúng tôi đã đến Trung Quốc rồi gặp các anh, tiếp đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện, vẫn phải cảm ơn anh cuối cùng đã cứu tôi, mà tôi còn nhớ hình như lúc đó anh còn bị trúng một phát đạn. Sao rồi, vết thương lành rồi chứ?”

“Lành rồi, không có trở ngại gì lớn cả.” - Hàn Giang nói xong, lại hỏi Yelena: “Vậy sau đó thì sao? Sau khi cô được cứu, tôi nhớ là cô đuổi theo Stephen mà. Sau đó, tôi bị hôn mê, không còn nhớ gì nữa.”

“Sau đó tôi đuổi theo Stephen và cô gái tóc vàng, xem ra hai người họ chính là kẻ cầm đầu của đám người đó, nhưng địa hình ở đó rất phức tạp, tôi hoàn toàn không biết về tình hình ở đấy, cộng thêm bị bọn chúng nhốt bao nhiêu ngày như thế, cơ thể vẫn chưa hồi phục, nên sau khi truy đuổi khoảng vài cây số, tôi vừa mệt vừa đói, sức không gượng được, nên mất dấu hai người đó luôn khả năng là hai họ trốn ở chỗ nào đấy”.

“Vậy sau đó cô đi đâu? Tại sao người của chúng tôi lại không tìm thấy cô?” - Hàn Giang quan tâm hỏi.

“Sau đó tôi định quay về đường cũ tìm anh nhưng quả thực không đi nổi nữa. Tôi định ngồi nghỉ một lúc rồi mới đi tìm các anh, nhưng chưa kịp đi thì người của chúng tôi đã tìm thấy tôi.”

“Người của các cô?”

“Ừm! Sau khi tôi bị bắt, chúng tôi đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với tổng bộ. Vậy là tổng bộ lại phái một đội quân đi tìm kiếm chúng tôi, tổng cộng có bốn người, ngụy trang thành khách du lịch, dẫn đầu là thiếu tá Mikhailovich...”

“Thiếu tá Mikhailovich?” - Hàn Giang có nhớ kĩ cái tên này.

“Valentin Pavlov Ivan Sergei Mikhailovich, trong mắt tôi, anh ấy cũng được coi là một đặc công có thẩm quyền.” - Lúc Yelena nói xong câu này, miệng khẽ hắng một tiếng.

“Cũng được coi là một đặc công có thẩm quyền? So với cô thì sao?” - Hàn Giang cười hỏi.

“So với tôi ư? Nếu anh làm việc với anh ấy thì sẽ biết ngay”, Yelena lộ ra nụ cười ranh mãnh.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi, sao người của các cô sao lại có thể tìm thấy cô nhanh và chuẩn như vậy?”

“Việc này rất đơn giản, chúng tôi có cách của chúng tôi, dĩ nhiên cũng có chút yếu tố may mắn nữa.”

“Cách của các cô?” - Hàn Giang không hiểu.

“Chắc là anh đã từng nghe qua hệ thống định vị theo dõi vệ tinh rồi nhì, đương nhiên thứ này cũng thường xuyên không nhạy.” - Yelena giải thích.

“Hóa ra là như vậy!” - Lúc này Hàn Giang đã hiểu được, hóa ra thứ mà họ dùng là vệ tinh định vị. Lúc này anh đã hoàn toàn có thể chứng thực suy đoán của mình trước đây, vậy là anh nói tiếp: “Sau đó cô được người của các cô cứu đi, nếu tôi đoán không nhầm thì người của các cô đã chia thành hai nhóm, một nhóm khác đi cứu cha cô và lấy kệ tranh ngọc trong ba lô của Đường Phong. Các cô đã tự lấy đó làm thành tích báo cáo hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khi quay về Saint Petersburg thì mới phát hiện ra kệ tranh ngọc mà các cô đem về hóa ra lại không phải kệ tranh ngọc bị đánh cắp ở cung điện Mùa Đông”.

Yelena gật đầu nói: “Đúng vậy, anh nói không sai chút nào. Cha tôi đã nhìn thấy kệ tranh ngọc thứ hai mà các anh tìm thấy trong Hắc Đầu Thạch Thất. Ông đã xem qua kệ tranh ngọc mà Mikhailovich đem về và xác nhận đó chính là kệ tranh ngọc mà các anh mới phát hiện ra…

“Thế nên, các cô đã không đem trả kệ tranh ngọc đó về cung điện Mùa Đông, mà lại cất giữ nó trong két sắt của Cục an ninh Liên bang các cô.” - Hàn Giang ngắt lời Yelena.

5

Yelena nghe thấy Hàn Giang nói ra nơi cất giữ kệ tranh ngọc, tim bỗng giật thót một cái, sau đó cười nói: “Xem ra việc anh đến đây đã có chuẩn bị trước rồi. Càng ngày tôi càng khâm phục năng lực của anh đấy. Tôi vốn cho rằng anh chỉ có mỗi sức khỏe phi thường thôi, điểm này thì anh rất giống với thiếu tá Mikhailovich của chúng tôi đấy”.

“Hóa ra hình tượng của tôi trong lòng cô chỉ là như vậy thôi sao?” - Hàn Giang cười đau khổ nói.

“Nhưng kể từ khi anh cứu tôi, tôi đã thay đổi cách nhìn về anh. Mọi thứ của anh đều rất ổn, anh là một đặc công xuất sắc, chỉ mỗi tội ngoại ngữ kém chút thôi”-, Yelena trêu chọc Hàn Giang.

“Ngoại ngữ?” - Hàn Giang thở dài, “Tôi khác cô.

Cô chắc chắn là sinh viên tài năng được trường KGB đào tạo ra. Tôi xuất thân từ binh lính, chỉ là một người thô kệch mà thôi. May mà tôi còn học thêm tiếng Anh, mà làm nghề này cũng không ngờ có ngày lại phải ra nước ngoài thực thi nhiệm vụ”.

“Ồ! Hóa ra anh biết tiếng Anh à. Vậy thì sau này chúng ta có thể dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau rồi!” - Yelena tiếp tục trêu chọc Hàn Giang.

Hàn Giang nghĩ tới việc mình khá lâu rồi chưa dùng tới tiếng Anh mà không khỏi đỏ mặt, bối rối nói:

“Nói tiếng Anh làm gì! Không phải cô nói tiếng Trung rất giỏi đấy thôi, chúng ta trò chuyện với nhau thế này là rất ổn rồi!”

Bộ dạng bối rối của Hàn Giang khiến Yelena bật cười thành tiếng. Hàn Giang cũng hùa theo Yelena cười ngây ngô, Yelena ngừng cười, nói: “Nhưng chàng trai đi cùng anh hình như rất học rộng tài cao...”

“Đúng vậy! Cậu ấy tên là Đường Phong, là giảng viên đại học, hiểu biết rất rộng, biết những vài ngoại ngữ đấy, nếu không thì tôi cũng không chọn cậu ấy hợp tác cùng tôi đâu. Cậu ấy và tôi, một văn một võ cũng được coi là cặp đôi hoàn hảo đấy”.

Nghe Hàn Giang nói vậy, Yelena càng cười to hơn:

“Cặp đôi hoàn hảo? Anh nói chuyện hài thật đấy! Hai người đàn ông bọn anh mà lại gọi là cặp đôi hoàn hảo sao? Ha ha, tôi thấy tiếng Trung anh cũng không ổn lắm đâu”.

Hàn Giang cũng cảm thấy vừa rồi anh, dùng từ không chuẩn xác, nhưng lúc này đây anh lại chẳng biết nói gì cả, đành phải cười ngây ngô phụ họa với Yelena. Đợi Yelena cười xong, Hàn Giang mới hỏi cô: “Tôi luôn... luôn có một vấn đề muốn hỏi cô, nhưng không biết có nên nói ra hay không?”.

“Có gì cứ hỏi đi!” - Yelena thấy điệu bộ ấp úng của Hàn Giang cũng cảm thấy ngạc nhiên.

“Tôi luôn muốn hỏi cô, cô… cô và cha cô có phải là cha con ruột thịt không?” - Hàn Giang hỏi xong câu hỏi này liền cảm thấy mình lại dùng từ không chuẩn xác rồi.

Yelena vừa nghe thấy Hàn Giang hỏi câu hỏi đó, tức khắc thu lại nụ cười. Hàn Giang nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Yelena lúc này đây không một gợn cười, chỉ còn lại nét u buồn phảng phất. Yelena lảng tránh ánh mắt của Hàn Giang, quay mặt đi, chậm rãi nói: “Có lẽ anh đã nhìn ra, chúng tôi không phải là hai cha con ruột, chỉ vì nhiệm vụ lần này mới xưng hô là cha con. Makarov vốn là thầy giáo của tôi. Thời còn dạy học, ông gần như bị mọi người đố kỵ, ganh ghét, sống cuộc không mấy vui vẻ, nhưng ông luôn luôn tốt với chúng tôi, giống như một người cha hiền từ vậy, bởi vậy ông đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi. Chuyến đi Trung Quốc lần đó, hai chúng tôi đã sát cánh chiến đấu, tôi hoàn toàn coi ông như cha đẻ của mình”.

‘'Nghe nói con trai của lão Mã bị người ta giết hại phải không?” - Hàn Giang hỏi.

“Đúng vậy, chính là vì kệ tranh ngọc bị đánh cắp ở cung điện Mùa Đông, đến nay vụ án vẫn chưa được phá.

Thế nên cái chết của Victor đã khiến cha tôi đau đớn tuyệt vọng khôn cùng. Ông đã nghỉ hưu nhiều năm nay rồi, lần này là vì kệ tranh ngọc mới lại tái xuất, khả năng lớn là vì con trai ông”.

“Lão Mã không còn người thân nào khác sao?”

“Không. Victor là người thân duy nhất của ông trên thế giới này”.

“Vậy còn cô? Người thân của cô đâu?” - Hàn Giang hỏi.

Yelena im lặng hồi lâu, không trả lời câu hỏi của Hàn Giang. Trong phòng yên lặng đến đáng sợ, rồi Hàn Giang nghe thấy tiếng nấc nghẹn. Khi Yelena quay mặt lại, Hàn Giang nhìn thấy hai hàng nước mắt trên má Yelena. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Yelena khóc trước mặt mình. Trong ấn tượng của Hàn Giang, từ trước tới nay Yelena là người không biết thất bại, là một phụ nữ cứng rắn không biết khóc than. Lúc này đây, sao cô ấy lại khóc lóc ủy mị đến vậy? Hàn Giang bất giác không biết phải làm thế nào, một lúc sau, Yelena dần dần thôi thút thít, Hàn Giang mới thử khẽ hỏi: “Cô… cô sao vậy?”

Yelena nhìn nhìn Hàn Giang, nói; “Lẽ nào anh không biết hai địa điểm mà KGB trước đây thường đến tuyển chọn đặc công sao?”

“Hai địa điểm thường đến?” - Hàn Giang không hiểu đấy là ý gì.

“Một là quân đội, bởi vì ở đó có kỉ luật thép; một là cô nhi viện, bởi vì trẻ con ở đó hoàn toàn có thể nhào nặn được”.

“Nói như vậy, cô… cô là trẻ mồ côi?” - Lúc này Hàn Giang mới hiểu ra.

Yelena gật gật đầu.

“Tôi hiểu rồi, một đứa trẻ bất hạnh!” - Lòng Hàn Giang bỗng trào lên cảm giác thương xót vô cùng.

6

Trong đầu Hàn Giang bỗng nảy sinh một ý nghĩ mà ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khó hiểu: anh muốn được che chở cho cô, anh hy vọng mình có thể trở thành người thân của cô, che chở bảo vệ cô!

Nhưng trong lúc Hàn Giang đang suy nghĩ mông lung thì Yelena đột nhiên đứng dậy hỏi Hàn Giang: “Ăn no rồi chứ?”

Hàn Giang lờ đờ gật gật đầu. Vậy là Yelena nhanh thoăn thoắt thu dọn bát đĩa dao đĩa. Vừa thu dọn, Yelena vừa hỏi Hàn Giang - lúc nãy vẫn đang suy nghĩ mông lung: “Anh đã biết được chỗ cất giấu kệ tranh ngọc rồi, vậy bước tiếp theo anh chuẩn bị thế nào đây? Lấy trộm lại nó? Hay là mang theo đội quân của anh cướp nó về, nếu như anh lựa chọn vế sau thì tôi phải cảnh báo anh trước là: làm như vậy sẽ vô cùng mạo hiểm đấy”.

Nghe Yelena nói như vậy, Hàn Giang mới nhớ ra nhiệm vụ của mình trong chuyến đi lần này, anh hỏi lại: “Sao trong đầu cô lại chỉ toàn có chém chém giết giết thôi vậy nhỉ. Tôi không hiểu tại sao cô lại nghĩ như vậy hả?” Yelena cười lạnh lùng: “Anh từ xa xôi ngàn dặm tới đây, mục đích rất rõ ràng, mục tiêu cũng đã xác định, không làm như vậy thì còn muốn làm gì nữa?”

“Ban nãy tôi đã nói rồi, tôi muốn hợp tác với các cô, bởi vì đối thủ của chúng ta là một tổ chức bí ẩn vô cùng lớn mạnh, chúng ta hợp tác với nhau là con đường tốt nhất. Bởi vậy tôi muốn tới nói chuyện với người phụ trách việc này phía các cô”.

“Thượng tá Ilyushin?” - Yelena khẽ hắng giọng một tiếng.

“Đúng vậy, vốn dĩ... nếu như việc này là do cô phụ trách thì tốt biết mấy, có lẽ tối nay thôi là chúng ta có thể thương lượng xong.”

“Ha ha!” - Yelena cười nói: “Nếu là tôi đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã thương lượng xong, anh chớ cho rằng hiện giờ tôi đang rất có thiện cảm với anh, nên có thể lợi dụng để đạt được mục đích”

Mặt Hàn Giang chuyển từ đỏ sang tái trước những lời nói của Yelena. Yelena không buồn để ý cảm giác của Hàn Giang, tiếp tục nói: “Tôi có thể tưởng tượng ra, lúc anh tới gặp Ilyushin, anh ta sẽ nói thế nào. Anh ta sẽ hỏi lại anh: ‘Chúng tôi có thể được gì?’ - anh ta vốn là người không thấy lợi thì đừng hòng làm việc!”

“Các cô có thể được gì à? Các cô sẽ biết được chân tướng vụ mất tích bí ẩn của đội thám hiểm nửa thế kỷ trước và của hàng loạt những sự việc hiện giờ. Đương nhiên, sau khi sự việc kết thúc, chúng tôi cũng có thể biếu tặng lại kệ tranh ngọc đó cho cung điện Mùa Đông”.

“Tặng lại sao? Báu vật đó vốn dĩ là của cung điện Mùa Đông mà.”

“Không! Nó vốn dĩ thuộc về Trung Quốc!” “Nhưng hơn 100 năm trước nó đã tới Liên Xô.” “Nhưng như vậy cũng không thể thay đổi được quốc tịch của nó!” - Hàn Giang tranh cãi.

“Được thôi, Hàn, tôi không tranh luận với anh! Cái gọi là ‘hợp tác’ mà anh nói, nói trắng ra chẳng qua là muốn chúng tôi giao lại kệ tranh ngọc cho các anh. Bất luận là vì lí do gì, thì điều này cũng rất khó thực hiện được. Thực ra, hiện giờ việc này không liên quan gì tới tôi nữa. Đứng trên lập trường bạn bè, nghĩ cho anh, tôi khuyên anh không nên đến tìm Ilyushin, bởi vì tôi quá hiểu anh ta. Anh ta sẽ không đồng ý đề nghị của anh đâu, hơn nữa, chỉ cần anh đi tìm anh ta thì cũng sẽ đồng nghĩa với việc anh mất đi sự tự do khi hành động ở đây, vì anh ta sẽ phái tám tay vạm vỡ tráng kiện để ‘bảo vệ’ anh, cho đến khi anh không chịu đựng nổi nữa, tự bỏ về nước mới thôi.” - Yelena chân tình khuyên can.

Hàn Giang gật gù: “Tôi hiểu rồi, nhưng tôi vẫn phải đi thử xem sao. Người Trung Quốc chúng tôi có câu tục ngữ ‘tiên lễ hậu binh’ mà!”

“Hừm! - Tiên lễ hậu binh? E rằng người ta không đón nhận cái tình này của anh đâu. Nếu như anh đi ăn trộm, với bản lĩnh của anh thì ngược lại cũng chỉ có vài phần thắng thôi!” - Yelena khẳng định nói.

Hàn Giang nghe Yelena nói vậy liền bật cười: “Tôi phát hiện ra sao giờ cô lại đứng về phía chúng tôi vậy, thay cả chúng tôi ủ mưu tính kế. Cái này đối với các cô có thể coi là phạm tội đấy nhé!”

Nghe Hàn Giang nhắc nhở, Yelena chợt nhận ra, đúng vậy, sao mình lại vô tri vô giác đứng về phía Hàn Giang, đây... đây là do xuất phát từ sự coi thường và phẫn nộ với Ilyushin, hay là… hay là vì người đàn ông Trung Quốc đứng trước mặt mình? Yelena đột nhiên cũng trở nên mơ hồ...

7

Một lúc sau, Yelena hơi cáu giận: “Tôi đều vì muốn tốt cho anh, nếu anh không cần thì thôi vậy.”

Hàn Giang thấy Yelena không vui liền vội vàng an ủi: “Không! Không! Tôi đương nhiên hiểu lòng tốt của cô. Tôi biết cô muốn tốt cho tôi, cô nói rất có lý. Dùng cách của cô nếu thành công thì dĩ nhiên rất tốt, nhưng như vậy sẽ làm mất hòa khí giữa hai bên, Thượng tá Ilyushin của các cô cũng không thể can tâm tình nguyện kết thúc như thế, hơn nữa làm như vậy cũng không có lợi cho việc hợp tác lâu dài, mà chỉ để cho kẻ thù của chúng ta vui mừng mà thôi. Bởi vậy, tôi vẫn quyết định đi tìm thượng tá Ilyushin của các cô. Việc này tôi đã suy nghĩ rất thấu đáo, tôi nghĩ cho dù anh ta không đồng ý hợp tác đi chăng nữa, thì cũng không đến nỗi sẽ làm gì chúng tôi đâu nhỉ?”

“Tôi khuyên anh hãy suy nghĩ cho kĩ, đây không phải là địa bàn của anh!”, Yelena nói.

“Cô yên tâm, tôi sẽ thật cẩn thận!” - Hàn Giang kiên định.

“Xem ra tôi không khuyên nổi anh nữa rồi! Vậy được thôi, anh cứ tìm Ilyushin đi vậy, để xem anh có thu hoạch được gì không. Ngược lại đến lúc đó mà xảy ra chuyện, thì anh đừng có mà mong tôi cứu anh đấy!” - Yelena bực bội nói.

“Đươe rồi, đừng cáu giận nữa, kể cả gặp phải tình huống xấu nhất, tôi cũng sẽ có cách thoát thân. Hãy kể cho tôi nghe về thượng tả Ilyushin của các cô đi.” - Nói xong, Hàn Giang liền khoác vai Yelena, mỉm cười nói với cô.

Yelena bất giác cảm thấy có một luồng điện chạy dọc khắp cơ thể. Cô nhìn Hàn Giang, trong lòng tự rủa thầm mình, trước mặt người đàn ông này sao mình lại dễ dàng phản bội lại tổ chức và lời thề của mình đến vậy.

Tuy cô biết rằng làm như vậy cũng không gây tổn hại gì tới tổ chức của mình, nhưng đối với một đặc công xuất sắc và được giáo dục từ nhỏ như cô, thì điều này vẫn không thể tha thứ được. Vì thế mà Yelena chìm trong mâu thuẫn sâu sắc.

“Ilyushin, là kẻ mà đối với người khác lúc nào cũng lạnh lùng, gian xảo, nên từ trước tới nay tôi chưa bao giờ ưa anh ta. Con người này cũng đã từng là học sinh của cha tôi, nhưng nghe nói là cha tôi bị ép về hưu non cũng chính là bị gã này hãm hại. Lần này tôi bị đình chỉ chức vụ, cũng là vì hắn ta đã nói xấu tôi rất nhiều với cấp trên.

Anh nhất định phải cẩn thận với loại người này..- Tuy trong lòng tự nguyền rủa mình, nhưng Yclena vẫn kể hết từ đầu đến cuối về Ilyushin, tình hình của Ivan Pavlov cùng những người khác cho Hàn Giang nghe, rồi cho Hàn Giang xem một bức ảnh. Trong ảnh có bốn người, bên trái là Makarov và Yelena, bên phải là hai người đàn ông mà Hàn Giang chưa từng trông thấy.

Yelena chỉ vào người đàn ông trung niên có thân hình hơi gầy, sắc mặt lầm lì nói: “Đây chính là thượng tá Ilyushin”, rồi cô lại chỉ vào người đàn ông vạm vỡ đứng bên cạnh Ilyushin nói: “Đây là Ivan Pavlov, một anh chàng cơ bắp cuồn cuộn, hữu dũng vô mưu, cũng có vài phần giống anh đấy, khà khà”.

“Ý cô là... tôi cũng là một gã trai hữu dũng vô mưu?” - Hàn Giang hỏi lại Yelena.

Yelena nhìn Hàn Giang, cười thành tiếng: “Anh chủ động đến chỗ Ilyushin hiến mạng, như thế không phải là điển hình của hữu dũng vô mưu sao?”

“Có lẽ thế thật! Nhưng, tôi nhất định sẽ khiến cô thay đổi ấn tượng về tôi,” - Hàn Giang tự tin nói. Anh nhanh chóng ghi nhớ vào đầu diện mạo của hai người đàn ông này, nhưng vẫn đề nghị Yelena cho mượn tấm ảnh, Yelena do dự một hồi, cuối cùng cũng gật đầu, dặn dò: “Ảnh anh có thể mang đi, nhưng nhất định không được để Ilyushin biết tôi đưa bức ảnh này cho anh, nếu không thì tôi sẽ bị..

Hàn Giang cười cười: “Cô yên tâm, kể cả tôi có chết cũng sẽ giúp cô giữ kín bí mật đó.”

“Tôi đâu có hy vọng anh chết đâu. Anh phải sống cho thật tốt vào!” - Yelena chăm chú nhìn Hàn Giang, thốt ra từng từ từng từ một.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy hồi lâu, mãi cho tới khi Hàn Giang lại mở miệng nói: “Cô có biết về tình hình của chiếc két sắt cất giữ kệ tranh ngọc không?”

8

Yelena bĩu môi, bất lực nói: “Anh quả thật hết thuốc chữa rồi đấy. Được thôi, tôi sẽ nói hết với anh những gì tôi biết. Đương nhiên, tất cả tình hình mà tôi biết đều là của hơn một tháng trước rồi, cũng là lúc trước khi tôi bị thôi chức, kệ tranh ngọc được cất giữ trong một căn hầm của tòa nhà Cục an ninh Liên bang. Đó là căn phòng kiên cố nhất trong toàn bộ tòa nhà. Chúng tôi thường gọi đùa nó là căn nhà nhỏ của Pie.”

“Căn nhà nhỏ của Pie?” - Hàn Giang không hiểu đó là ý gì.

“Ừm, đấy là tôi nghe hội Ilyushin gọi thế, cũng không biết là vị tiền bối nào trước đây đã đặt tên này.

Anh biết rồi đấy, bên bờ sông Neva tại Saint Petersburg có một thắng cảnh, đó chính là căn nhà nổi tiếng của Peter, tương truyền rằng đó chính là nơi ở của Pyotr Đại đế lúc xây dựng cố đô Saint Petersburg năm xưa.

Nghe nói rằng tầng hầm phía dưới căn nhà đó, trước đây đã từng giam giữ trọng phạm, và đã có một số trọng phạm cuối cùng đã chết ở trong đấy. Vì vậy mà tiền bối đã gọi đùa căn phòng kiên cố này là căn nhà nhỏ của Peter dưới lòng đất, cũng nhằm mỉa mai những phạm nhân bị nhốt trong đó được hưởng thụ đối đãi không khác gì Sa hoàng. Căn phòng đó vô cùng kiên cố, không có cửa sổ, nghe nói là tường cũng dày tới ba mét”.

“Quả nhiên rất kiên cố. Hiện giờ ở đấy có còn nhốt phạm nhân không?”

“Không nhốt phạm nhân từ lâu rồi, hiện giờ ở đó có một chiếc két sắt chuyên để cất giữ những thứ quan trọng. Chiếc két được kết nối với hệ thống báo động của tòa nhà. Nếu như có người ngoài định mở chiếc két, dù cho người đó có mở được chăng nữa thì hệ thống cảnh báo cũng sẽ kêu lên đoạn từ cầu thang dẫn tới căn hầm đều được giám sát theo dõi chặt chẽ, cánh cửa sắt to đi vào trong hầm cũng dày tới nửa mét”.

Hàn Giang nghe Yelena giói thiệu xong thấy lạnh toát cả người. Căn nhà nhỏ của Peter quả nhiên là tường

đồng vách sắt, rất khó để ra tay. Anh trêu chọc Yelena: “Cô xem, thế mà cô nói là trực tiếp đi ăn trộm còn có hy vọng hơn, một nơi kiên cố phức tạp như vậy tôi làm sao mà ăn trộm được?”

“Hừm! Tôi luôn đánh giá cao khả năng của anh! Hơn nữa, tôi chỉ nói là đi ăn trộm may ra còn có hy vọng hơn gặp Ilyushin thôi. Anh đi nói chuyện với Ilyushin thì tôi thấy không có lấy một tia hy vọng nào đâu!”

“Được thôi! Cảm ơn sự cảnh cáo chân thành cũng như bữa tối ngon miệng của cô, cũng muộn rồi, tôi phải đi đây!” - Hàn Giang xem qua đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.

“Anh phải đi rồi sao? Anh ở đâu trong Saint Petersburg này? Muộn thế này rồi, bên ngoài tuyết rơi to...” - Yelena ngập ngừng, bỗng thấy ngại ngùng nên cúi đầu xuống.

“Sao thế, cô muốn giữ tôi lại đây qua đêm sao?” - Hàn Giang cười nói.

“Hừm! Tôi đâu có nói là giữ anh ở lại, đừng có đa tình tưởng bở như thế!” - Yelena lại ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Giang.

“Cô yên tâm, tôi sẽ có chỗ ở. Nếu như chỗ đó của tôi bị thượng tá Ilyushin của các cô để ý, thì tôi sẽ đến đây lánh nạn đấy, khà khà!” - Hàn Giang lại cười.

“Vậy được! Tôi sẽ đợi tới khi anh không còn chỗ nào để lẩn trốn ở Saint Petersburg nữa.” - Nói xong, Yelena tiến đến ôm Hàn Giang một cái rồi hôn nhẹ lên má anh.

Hàn Giang bất giác ngượng đỏ cả mặt. Anh biết rằng đây chỉ là cử chỉ xã giao của người Nga, nhưng lại khiến gã trai Trung Quốc như anh ngạc nhiên vì được ưu ái. Anh lắp ba lắp bắp trả lời Yelena: “Hy vọng không có ngày đó!”

“Tôi chắc chắn sẽ có ngày đó, hừm!” - Yelena mỉm cười đầy đắc ý.

“Được rồi, cô ngủ một giấc ngon lành đi. Ngộ nhỡ tôi đàm phán hỏng với Ilyushin thì có khi lại đến phiền cô thật đấy. Đến lúc đó, cô muốn ngủ ngon cũng không được đâu!”. Nói xong Hàn Giang khoác áo khoác lên, mở cửa phòng, một luồng gió lạnh luồn vào trong nhà.

Lúc này Hàn Giang và Yelena mới để ý thấy, không biết từ lúc nào, cánh cửa sổ chỗ cầu thang đã bị gió to hất bật ra. Hàn Giang bước tới đóng cửa sổ lại, sau đó quan sát động tĩnh trong hành lang một lúc, không thấy gì khác thường mới vẫy vẫy tay với Yelena và biến mất trong dãy hành lang tối đen.

Yelena thẫn thờ đứng ngoài cửa phòng nhìn Hàn Giang đi xuống cầu thang, cô chăm chú lắng nghe tiếng bước chân anh, mãi cho tới khi âm thanh đỏ đi xa mới quay trở vào nhà. Cô nhìn căn hộ không lớn lắm này, ngoài kia là lễ hội chúc mừng năm mới, còn căn hộ ấm áp như mùa xuân khiến lòng cô bất giác bỗng trào lên một cảm giác mà trước đây cô chưa từng có, đó là cảm giác về gia đình, mặc dù cô biết rằng đây chỉ là nơi ở tạm thời của mình mà thôi.