Tôi trở lại xuống phòng nghỉ, hổn hà hổn hểnh yếu ớt.Cũng chẳng có gì có gì là lạ, bởi tôi vừa gần như maratông dọc suốt dãy hànhlang bất tận, cố thoát khỏi cái chốn quỷ quái này. Tôi xuống tới dãy bậc thangcuối cùng (không thể liều đợi thang máy, nhỡ đoàn Phần Lan xuất hiện bất thìnhlình), rồi ngừng một chút để lấy lại hơi. Tôi chỉnh lại váy, chuyển chiếc cặpsang tay khác cho đỡ mồ hôi, và bắt đầu điềm tĩnh đi qua phòng nghỉ về phía cửa,như thể tôi vừa ra khỏi một buổi họp hoàn toàn bình thường, hoàn toàn chẳng cógì ấn tượng. Tôi không nhìn ngang, tôi không nhìn dọc. Tôi cũng không nghĩ đếncái thực tại rằng tôi vừa phá nát hoàn toàn cái cơ hội trở thành một nhân viênngân hàng hàng đầu. Tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là đến cánh cửa kính kiavà ra ngoài ngay trước khi một ai đó có thể…
“Rebecca!” giọng nói cất lên phía sau làm tôi tê liệt.Chết tiệt. Họ tóm được tôi rồi.
“Haållǿ!” tôi hít thật sâu, quay đầu lại. “Haåll… Ồ…Trời… Chào.”
Đó là Luke Brandon.
Đó là Luke Brandon, đứng ngay trước mặt tôi, nhìn xuốngvới nụ cười khoái trá thường trực.
“Đây không phải là một nơi tôi mong đợi được gặpcô,” hắn nói. “Không phải cô đang tìm việc ở Sở Tài chính Thành phố đấy chứ?”
Tại sao tôi lại không nên ở đây? Không phải hắn nghĩtôi không đủ thông minh đấy chứ?
“Thật ra” tôi ngạo mạn nói. “Tôi đang định đổi việc.Có thể là làm ngân hàng nước ngoài. Hoặc làm môi giới hợp đồng tương lai.”
“Thật à?” hắn nói. “Tiếc quá”
Tiếc? Ý hắn là gì? Sao lại phải tiếc? Khi tôi nhìnlên, cặp mắt sẫm màu của hắn gặp mắt tôi, tôi thấy lòng khẽ rung rinh. Từ mộtnơi nào đó, mấy lời của Clare hiện lên trong đầu tôi. Luke Brandon đã hỏi rằngtôi có bạn trai chưa?
“À…” tôi hắng giọng. “Thế thì anh đang làm gì ởđây?”
“Ồ, tôi qua lại đây thường xuyên mà” hắn nói. “Họlàm việc rất hiệu quả. Vô cảm, nhưng hiệu quả.” Hắn nhún vai, nhìn xuống chiếccặp sáng bong của tôi. “Thế họ đã quyết định cho cô vị trí nào chưa?”
“Tôi có… tôi có khá nhiều lựa chọn” tôi nói. “Tôi chỉđang cân nhắc nên đi theo hướng nào thôi.”
Hướng đó, nói thực ra, chính là lao thẳng ra cánh cửakia.
“Tôi hiểu” hắn nói, rồi ngừng lai. “Cô dành cả ngàytới đây à?”
“Vâng” tôi nói. “Tất nhiên rồi”
Hắn nghĩ cái gì thế? Rằng tôi chỉ mất có vài giờ vàtôi đã nên nói là tôi vừa dự một buổi họp báo chăng?
Thực ra, đó không phải là một ý kiến tồi. Lần sautôi sẽ thử.
“Vậy thì - giờ cô làm gì?” hắn nói.
Đừng nói “Không gì cả.” không bao giờ nói “không gìcả”
“À, tôi có vài việc lặt vặt phải làm” tôi nói. “Gọiđiện vài cuộc, đến gặp vài người, đại loại thế.”
“À” hắn nói, gật gù. “Phải. Phải. Đừng để tôi giữchân cô.” Hắn nhìn quanh phòng nghỉ. “Tôi hy vọng cô sẽ quyết định được, một lựachọn công việc sáng suốt.”
“Cảm ơn” tôi nói, và tặng hắn một nụ cười nhiệttình.
Rồi hắn bước đi, rời xa phía cửa, và để lại tôi đứngđấy, tay vẫn giữ chiếc cặp nặng nề, long hơi thất vọng. Tôi đứng đợi tới khi hắnkhuất hẳn, rồi mới thẩn thơ chầm chậm bước tới cánh cửa và xuống phố. Và rồitôi dừng lại. Phải nói thật, tôi không chắc sẽ làm gì tiếp theo. Tôi đã định phầncòn lại trong ngày tôi sẽ gọi cho tất cả mọi người để khoe công việc mới tuyệtvời của mình – một nhân viên môi giới hợp đồng tương lai. Nhưng thay vì thế…Thôi, dẫu sao. Đừng nghĩ đến nó nữa.
Nhưng tôi không thể cứ đứng trước cửa William Greencả ngày được. Mọi người sẽ nghĩ tôi là bức tượng hay là cái gì đó. Vậy là cuốicùng tôi bắt đầu đi bộ trên phố, tính rằng tôi sẽ đến được bến tàu đủ sớm đểquyết định làm gì tiếp. Tôi đi đến góc phố và đang đợi đèn xanh thì chợt mộtchiếc taxi đỗ lại ngay bên cạnh.
“Tôi biết cô la người phụ nữ rất bận rộn, với vô sốviệc phải làm.” giọng của Luke Brandon vang lên, và đầu óc tôi giật bắn kinh ngạc.Hắn ở đó, vươn người ra cửa sổ taxi, đôi mắt sẫm của hắn hơi nheo lại với một nụcười. “Nhưng nếu cô có chỉ khoảng nửa tiếng rỗi thôi – cô có hứng thú đi mua sắmmột chút không?”
Ngày hôm nay thật không tưởng. Hoàn toàn và nhất địnhlà không tưởng.
Tôi vào xe, đặt cái cặp nặng nề xuống dưới sàn, vàhướng một ánh nhìn lo lắng vào Luke khi ngồi xuống. Tôi bắt đầu thấy hơi hối hận.Nhỡ hắn hỏi tôi về lãi suất? Nhỡ hắn muốn nói chuyện về Bundesbank hay viễn cảnhtăng trưởng kinh tế Hoa Kỳ thì sao? Nhưng tất cả điều hắn nói với lái xe chỉ là“Đến Harrods nhé.”
Khi xe chuyển bánh, tôi không thể ngăn một nụ cườitràn trên nét mặt. Tôi đã nghĩ rằng sẽ phải về nhà và đau khổ một mình – nhưngthay vì thế, tôi đang trên đường tới Harrods, và sẽ có người trả tiền. Ý tôilà, không gì có thể tuyệt vời hơn thế.
Dọc đường xe chạy, tôi nhìn ra những con phố đôngđúc. Dù đã tháng 3 nhưng vẫn còn vài tấm biển đề “Hạ giá” từ hồi tháng một, vàtôi soi chăm chú vào những tủ kính, băn khoăn không hiểu có món hời nào đã bị bỏphí không. Chúng tôi đỗ lại trước tào nhà một chi nhánh Ngân hàng Lloyds. Tôidán mắt vào những ô cửa, và vào hàng người bên trong, thấy mình bật thành từngtiếng “Anh biết không? Ngân hàng nên giảm phí vào tháng Giêng. Mọi nơi đều làmthế.”
Im lặng một giây, rồi tôi ngước lên, thấy một nụ cườikhoái trá trên mặt Luke Brandon.
“Ngân hàng ư?” hắn nói.
“Sao không?” tôi quả quyết. “Họ có thể giảm phítrong một tháng hoặc gì đó. Như vậy có thể xây dựng các mối quan hệ. Những tấmáp phích lớn trên các cửa sổ, ‘Giảm phí’ … “ Tôi suy nghĩ một lát. “Hoặc họ cóthể thực hiện vào tháng 4, sau đợt thu thuế năm. Các nhà cái đầu tư cũng có thểlàm thế luôn. ‘Giảm 50% cho loại quỹ được chọn.’ ”
“Một công ty đầu tư uỷ thác giảm phí.” Luke Brandonchậm rãi nói. “Giảm trên tất cả các loại phí trả trước.”
“CHính xác” tôi nói. “mọi người đều them được giảmgiá, kể cả những người giàu.”
Chiếc taxi lại tiếp tục chạy, tôi nhìn chăm chú mộtngười phụ nữ trong bộ áo choàng lộng lẫy, băn khoăn không hiểu bà ta mua ở đâu.Có thể ở Harrods. Có khi tôi cũng nên mua một cái áo choàng trắng. Tôi sẽ khôngmặc màu gì khác ngoài màu trắng trong suốt mùa đông. Một chiếc áo choàng trắngtuyết và một chiếc mũ lông thú cũng màu trắng. Mọi người sẽ bắt đầu gọi tôi làCô Gái Mặc Áo Choàng Trắng.
Khi tôi quay lại thì thấy Luke đang viết gì đó lên mộtcuốn sổ nhỏ. Hắn nhìn lên, chạm phải ánh mắt tôi trong giây lát, và nói“Rebecca, cô có nghiêm túc muốn bỏ nghề báo không?”
“Ồ” tôi lơ đãng đáp. Nói thật là tôi đã quên phéngchuyện bỏ nghề báo rồi. “Tôi không biết, có thể”
“Và cô thực sự nghĩ ngân hàng hợp với cô hơn?”
“Ai biết được cơ chứ?” Tôi nói, cảm thấy hơi bất anvới giọng điệu của hắn. Hắn thì mọi thứ ổn hết. Chẳng bao giờ phải lo về sựnghiệp - hắn có cả công ty riêng hàng triệu bảng. Tôi thì chỉ có khoản thấu chihàng triệu bảng. “Elly Granger đã bỏ việc ở tờ Investor’s Weekly News” tôi thêmvào. “Cô ấy sang Wetherby làm quản lý quỹ.”
“Tôi có nghe” hắn nói. “Chẳng có gì đáng ngạc nhiên.Nhưng cô không giống Elly Granger.”
Thật ư? Lời nhận xét này làm tôi nao núng. Nếu tôikhông giống Elly, thì tôi sẽ giống ai nhỉ? Ai đấy tuyệt như kiểu Kristin ScottThomas, có khi thế.
“Cô có trí tưởng tượng.” Luke thêm vào. “CÒn cô ấythì không.”
Chà! Giờ thì tôi thực sự kinh ngạc. Luke Brandonnghĩ rằng tôi có trí tưởng tượng? Chúa ơi. Tuyệt quá, phải không? Quả là một lờitâng bốc cực kỳ. Cô có trí tưởng tượng. Hừm, đúng, tôi thích như thế. Trừ khi…
Khoan nào. Nó không phải là cách lịch sự để nói rằngtôi ngớ ngẩn đấy chứ? Hay một kẻ nói phét? Như kiểu “sự tính toán sáng tạo.” Cóthể hắn đang ám chỉ rằng không bài báo nào của tôi là chính xác cả.
Lạy Chúa, tôi không biết nên tỏ ra hài lòng haykhông nữa.
Để che giấu sự lúng túng, tôi lại nhìn ra ngoài cửasổ. Chúng tôi đang dừng ở đèn đỏ, và một bà béo phì trong bộ đồ đi bộ vải bằngnhung màu hồng đang cố sang đường. Bà ta đang ôm một đống túi đồ và kéo theo mộtcon chó lùn, cố vật lộn để giử cả cái này và cái kia, rồi lại phải để một vàithứ xuống. Tôi rất muốn xuống xe để giúp bà ấy. Rồi đột nhiên, bà béo tuột taylàm rơi một cái túi xuống đất. Cái túi mở toang – ba hộp kem to tướng văng ra rồibắt đầu lăn trên đường.
Đừng có cười chứ, tôi nhắc chính mình. Phải chin chắn.Đừng có cười. Tôi mím môi lại, nhưng không thể giữ một tiếng khúc khích bật ra.
Tôi liếc Luke, và thấy môi hắn cũng đang mím lại.
Và rồi bà béo bắt đầu chạy đuổi theo những hộp kemđang lăn đều, tất nhiên là tay vẫn kéo theo con chó lùn. Và thế là, tôi khôngthể ngăn mình cười rúc rich. Đến khi con chó chộp được chúng trước bà béo, và bắtđầu cố dùng răng mở nắp thì tôi nghĩ mình sẽ chết vì cười mất. Quay sang Luke,tôi không tin vào mắt mình nữa. Hắn cũng cười không dứt, và đưa tay quệt nước mắt.Tôi đã không nghĩ rằng Luke Brandon từng cười như thế.
“Trời đất” cuối cùng tôi cũng nhịn được. “Tôi biếtlà không nên cười phá lên vì người khác. Nhưng mà tôi…”
“Con chó đó!” Luke lại tiếp tục cười lăn cười bò.“Cái con chó chết tiệt đó!”
“Cái bộ quần áo kia!” Tôi lắc lắc mình khi xe tiếp tụclăn bánh, vượt qua bà- béo-màu-hồng. Bà ta cúi xuống nhặt mấy hộp kem, và cáimông vĩ đại màu hồng chổng lên trời… “Tôi xin lỗi, nhưng hẳn là nên cấm hết mọibộ đồ đi bộ bằng vải nhung màu hồng trên cái hành tinh này.”
“Tôi không phản đối gì cả” Luke nói, gật đầu mộtcách nghiêm túc. “Bằng giá nào thì cũng phải cấm mấy cái bộ đồ thể dục màu hồngnày. Cả cà vạt nữa.”
“Và cả quần lót nam nữa.” Tôi nói mà chẳng suy nghĩgì - rồi bắt đầu ngượng đỏ mặt. Sao tôi lại có thể đề cập đến quần lót nam trướcmặt Luke Brandon cơ chứ? “Và cả bắp rang bơ nữa.” tôi mau chóng thêm vào.
“Chính xác” Luke nói. “Vậy là chúng ta sẽ phải cấmmàu hồng với đồ thể dục, cà vạt, quần lót nam, bắp rang bơ…”
“Và cả những tên khùng không mang tiền lẻ nữa,” giọngbác tài xế với xuống từ đằng trước.
“Công bằng lắm” Luke hơi nhún vai. “Những tên khùngkhông mang tiền lẻ.”
“Cả mấy thằng ôn nôn oẹ nữa. Chúng là loại tệ nhất đấy!”
“Được rồi…”
“Rồi mấy thằng oắt chẳng biết mình định đến chỗ quáinào nữa.”
Luke và tôi nhấm nháy nhau, rồi lại cười khúc khích.
“À cả mấy gã khốn không nói được thứ tiếng chết tiệtnày. Làm mình phát điên.”
“Chính xác” Luke nói. “Vậy là… thật ra, rất nhiều gãkhốn.”
“Đừng hiểu nhầm ý của tôi nhé” bác tài phân trần,“tôi chẳng có gì phản đối người nước ngoài đâu…” Cuối cùng bác ta đỗ xe lại trướcHarrods. “Đến rồi đây. Hai người chắc đi mua sắm hả?”
“Đúng rồi đấy bác” Luke vừa đáp vừa rút ví ra.
“Rồi - giờ chúng ta làm gì nhỉ?”
Tôi nhìn Luke đầy mong đợi. Hắn không hề nói rằngchúng tôi đến đây để mua gì. Quần áo ư? Hay nước cạo râu? Liệu tôi có phải tiếptục ngửi cái mùi từ cằm hắn không? (Mà thực ra tôi không thấy phiền toái gì.) Đồnội thất à? Vài thứ dớ dẩn như một cái bàn mới chẳng hạn?
“Gian hành lý” hắn nói rồi đưa tiền cho bác tài.“Bác cứ giữ lấy chỗ tiền lẻ.”
Hành lý! Cặp táp và túi xách và những thứ như thế.Khi thơ thẩn quanh cửa hàng, nhìn ngắm những cài cặp táp và túi da dê của LouisVuitton, tôi như bị chìm đắm. Thật sự sốc bởi chính mình. Túi đựng hành lý. Thếquái nào mà tôi chưa bao giờ nghĩ ngợi đến túi hành lý từ trước tối nay nhỉ?
Tôi nên giải thích – bao nhiêu năm rồi, tôi là tuýpchỉ mua sắm quẩn quanh những thứ đồ thong thường. Hơi giống hệ thống luân canhmùa vụ của nông dân ấy. Chỉ khác, thay vì mì-ngô-lúa-làm đất, với tôi là quần-áo-trangđiểm-giày dép- quần áo. (Tôi thường không quan tâm mấy tới làm đất). Mua sắm thựcchất rất giống cày cấy một cánh đồng. Bạn không thể cứ mua mãi một thứ - bạn phảiđa dạng một chút.
Nhưng hãy nhìn những thứ tôi đã bỏ lỡ suốt thời gianqua này. Nhìn những thứ tôi đã từ chối bản than. Tôi cảm thấy lung lay khi tôinhận ra những cơ hội đã bị vứt qua cửa sổ ngần ấy năm. Vali này, túi du lịchnày, túi đựng mũ in chữ lồng này… Chân mỏi nhừ, tôi lê đến góc tiệm và ngồi xuốngmột cái bệ lát thảm gần một túi da đựng đồ trang điểm màu đỏ.
Làm sao tôi lại bỏ qua những thứ đồ này bấy lâu nhỉ?Sao lại có thể thản nhiên để cuộc sống mình trôi qua mà lờ đi một mảng hàngtoàn vẹn thế này?
“Vậy… cô thấy sao?” Luke nói, tiến gần lại tôi. “Cócái gì đáng mua không?”
Và giờ thì, tất nhiên. Tôi cảm thấy mình như một kẻgian lận. Tại sao hắn không hề muốn mua một chiếc áo sơ mi trắng tuyệt đẹp, haymột chiếc khăn cashmere? Hay thậm chí là kem bôi tay? Tôi đã có thể khuyên hắnđầy vẻ am hiểu và thậm chí định giá ngay thứ đồ đó. Nhưng lại là vali. Tôi quảlà kẻ tập toẹ trong lĩnh vực này.
“Chà” tôi nói để câu giờ. “Cũng còn tuỳ. Chúng trôngđều tuyệt cả.”
“Chúng đều tuyệt, phải không?” Hắn nhìn hướng mắt củatôi quanh khắp gian hàng. “Nhưng cô sẽ chọn cái nào? Nếu cô phải mua một trongnhững chiếc vali này, sẽ là cái nào?”
Chẳng có gì hay ho cả. Tôi không thể lừa phỉnh được.
“Nói thật là.” Tôi nói, “đây thực sự không phải lĩnhvực tôi sành.”
“Cái gì không phải?” hắn nói, giọng đầy hoài nghi.“Mua sắm ư?”
“Vali” tôi giải thích. “Đây không phải là lĩnh vựctôi dành nhiều thời gian. Đáng ra là phải như vậy, tôi biết, nhưng…”
“Ừm… thôi không sao” Luke nói, miệng hắn xoắn thànhmột nụ cười “Vậy thì như một kẻ không chuyên, cô sẽ chọn cái nào nào?”
Tự thú của một tín đồ shopping - chương 11.2
Chà, đấy lại là chuyện khác.
“Hừm” tôi nói, và nhanh nhẹn đứng lên. “Nào, chúng ta xem kỹ hơn nhé!”
Chúa ơi, chúng tôi đã rất vui. CHúng tôi xếp 8 cái vali thành một hàng, và bắt đầu chấm điểm về hình thức, độ nặng nhẹ, chất lượng vải lót, số ngăn bên trong, và độ trơn của bánh xe. “Tôi kiểm tra bằng cách sải bước suốt cả chiều dài că phòng, kéo chiếc vali theo sau. Lúc ấy, nhân viên bán hàng đã phải chịu thua và để yên cho chúng tôi làm thế.) Rồi chúng tôi quay sang kiếm một chiếc túi đựng đồ hợp với cặp táp và cũng chấm điểm.
Giá cả có vẻ chẳng thành vấn đề với Luke, điều này tốt kinh khủng, bởi vì chúng quá hoành tráng – và, ngay từ cái nhìn đầu tiên, choáng váng, chúng khiến tôi muốn bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng thật kỳ lạ làm sao khi £1,000 có thể bắt đầu dường như là một khoản rất hợp lý ột chiếc vali - nhất là từ khi loại vali in chữ lồng của Louis Vuitton đắt hơn đến 10 lần. Thật ra, sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, tôi tự thấy mình nên đầu tư vào một chiếc vali cao cấp như thế này, thay vì chiếc túi vải bạt cũ đã mòn vẹt của tôi.
Nhưng hôm nay là chuyến mua sắm của Luke, không phải tôi. Và, lạ kỳ làm sao, chọn đồ cho người khác dường như còn vui hơn cả cho chính mình. Cuối cùng, chúng tôi khoanh vùng được một chiếc bằng da màu xanh đậm, có bánh xe chạy cực bon, và một chiếc bằng da dê màu xanh xám, nặng hơn một chút, nhưng có vải lót bằng lụa lộng lẫy rất mềm, tôi không thể ngừng lướt tay trên đó. Hơn thế, nó còn có một chiếc túi trong và một hộp đựng đồ trang điểm rất hợp – và chúng đi cùng nhau thì quả là tuyệt vời. Chúa ơi, nếu là tôi, tôi sẽ…
Nhưng mà, tôi đâu có được quyết định, phải không? Luke là người mua cái vali. Hắn là người được chọn lựa. Chúng tôi ngồi bệt xuống sàn, cạnh nhau, và ngắm nhìn những chiếc vali.
“Cái màu xanh đó có vẻ dễ dùng hơn” cuối cùng thì Luke lên tiếng.
“Ừm” tôi nói hững hờ. “Tôi cũng nghĩ thế đấy”
“Trông sáng hơn – mà bánh xe chạy cũng tốt hơn.”
“Ừm”
“Và cái da dê màu xám kia thì dễ trầy lắm. Màu xanh trông bền hơn.”
“Ừm” tôi nói, cố gắng tỏ ra mình đồng ý với hắn.
Luke quay sang tôi với cái nhìn trêu chọc, rồi nói. “Thôi, xong rồi, tôi nghĩ là chúng ta đã có sự lựa chọn rồi đấy nhỉ?” Rồi, vẫn ngồi bệt dưới đất, hắn vẫy tay gọi nhân viên bán hàng.
“Vâng, thưa ông?” Anh bán hàng nói, và Luke gật đầu với anh ta.
“Tôi lấy chiếc màu be xám này.”
“Ồ!” tôi nói mà không kìm được nụ cười tươi sáng đang nở rực trên mặt. “ANh đã chọn cái mà tôi thích nhất!”
“Quy luật cuộc sống mà” Luke nói, đứng thẳng dậy rồi phủi quần. “Nếu bạn đã phiền ai để xin lời khuyên, thì nhật định phải nghe người đó.”
“Nhưng tôi đâu có nói cái…”
“Cô không phải nói mà” Luke nói, với tay kéo tôi đứng dậy. “Những cái ừm ừm đã nói hết rồi.”
Bàn tay hắn mạnh mẽ đến ngạc nhiên cầm lấy tay tôi, và khi hắn kéo tôi dậy, tôi cảm thấy có một cái gì nhẹ nhàng sà xuống lòng. Mùi hương của hắn cũng thật dễ chịu. Một loại nước cạo râu đắt tiền nào đó, tôi không biết. Trong một giây, cà 2 đều không nói được gì.
“Phải” cuối cùng thì Luke cũng lên tiếng. “Phải, tôi nên đi thanh toán, tôi nghĩ thế.”
“Vâng” tôi nói, đột nhiên thấy long lo lắng kỳ cục. “Vâng, tôi cũng nghĩ thế.”
Hắn đi đến quầy thanh toán và bắt đầu trao đổi với nhân viên bán hàng, tôi ngước lên một quầy bày túi xách bằng da, rồi đột nhiên thấy hơi ngượng ngịu. Ý tôi là, giờ thì sao nhỉ?
Xem nào, chúng tôi chỉ còn chào tạm biệt một cách lịch sự, đúng không? Luke có thể sẽ phải quay lại văn phòng. Hắn không thể lang thang mua sắm cả ngày được. Và nếu hắn hỏi tôi sẽ làm gì tiếp theo, tôi tự nhủ, mình phải nói mình bận. Tôi sẽ giả vờ như mình sắp có cuộc gặp quan trọng đã xếp lịch hay gì đó.
“Xong rồi” hắn nói và quay lại. “Rebecca, tôi thật sự rất biết ơn cô đã giúp.”
“Tuyệt!” tôi nói vui vẻ. “À, tôi phải đi…”
“Tôi đang băn khoăn” Luke bắt đầu trước khi tôi kịp nói gì. “Liệu cô có muốn ăn trưa không nhỉ?”
Hôm đó trở thành ngày tuyệt vời của tôi. Mua sắm ở Harrods, ăn trưa tại Harvey Nichols. Ý tôi là, còn gì tuyệt vời hơn? CHúng tôi đi thẳng lên nhà hàng Fifth Floor, và Luke gọi một chai rượu trắng lạnh buốt và nâng cốc chúc mừng.
“Vì chiếc vali” hắn nói, và cười mỉm.
“Chiếc vali” tôi lặp lại hân hoan, rồi nhấp một ngụm. Cứ như thể đấy là món rượu ngon nhất tôi từng thưởng thức vậy. Luke mở thực đơn rồi bắt đầu đọc, và tôi cũng lấy thực đơn của mình – nhưng nói thực là, tôi chẳng đọc được chữ nào cả. Tôi chỉ đang ngồi trong cảm giác ấm áp hạnh phúc. Tôi nhìn quanh, thích thú với tất cả những người phụ nữ sang trọng vào đây ăn trưa, ghi nhớ những bộ quần áo của họ và băn khoăn không hiểu cô gái đằng kia kiếm được đôi bốt màu hồng ở đâu. Và giờ thì, với lý do nào đó, tôi đang nghĩ về tấm thiệp xinh xắn Luke đã gửi cho tôi. Và tôi tự hỏi, không hiểu rằng đó chỉ là cử chỉ than thiện – hay… hay là cái gì đó khác.
Cứ nghĩ về chuyện này là lòng tôi lại rung động mạnh mẽ đến nỗi tôi cảm thấy như nôn nao, thế là rất vội vàng tôi nhấp thêm một ngụm nữa. Nào, một ngụm, thật to. Rồi tôi đặt ly xuống, đếm đến 5, rồi đột ngột nói “À tiện thể, cảm ơn anh vì tấm thiếp nhé.”
“Gì cơ?” hắn nói, ngước lên. “Ồ, không có gì mà.” Hắn với lấy chiếc ly, và nhấp một ngụm. “Thật vui vì đã tình cờ gặp cô tối hôm đó.”
“Một nơi tuyệt vời” tôi nói. “Thật tuyệt để qua lại các bàn.”
Ngay khi tôi nói câu này, tôi đã cảm thấy xấu hổ. Nhưng Luke chỉ mỉm cười và nói “Thực thế”. Rồi hắn đặt ly xuống, nói tiếp “Cô có ý tưởng dùng món nào chưa?”
“À…” tôi nói, liếc vội xuống thực đơn. “Tôi nghĩ tôi sẽ chỉ dùng… à… bánh cá. Và một salad cải.”
Chết tiệt, tôi vừa thấy món mực ống. Đáng nhẽ tôi phải chọn món đó. Ôi trời, giờ thì quá muộn rồi.
“Chọn hay đấy” Luke cười với tôi. “Và cảm ơn cô lần nữa vì đã đi cùng tôi hôm nay. Luôn tuyệt vời khi có thêm một lời khuyên.”
“Không có gì đâu” tôi khẽ nói, và nhấp thêm một chút rượu. “Hy vọng là anh thích nó”
“Ồ, nó không phải là cho tôi” hắn nói sau một vài giây im lặng. “Đó là cho Sacha.”
“Ồ, phải” tôi vui vẻ đáp. “Sacha là ai vậy? Chị gái anh à?”
“Bạn gái tôi” Luke nói, và quay lại vẫy tay gọi bồi bàn.
Và tôi chằm chằm nhìn hắn, không nhúc nhích nổi.
Bạn gái của hắn. Tôi vừa giúp hắn chọn vali cho bạn gái.
Tự dưng tôi không còn chút cảm giác đói nào nữa. Tôi không muốn bánh cá hay salad cải gì hết. Tôi thậm chí không muốn ở đây nữa. Hơi ấm hạnh phúc giờ cũng mất đi đâu rồi, và sâu thẳm tôi cảm thấy buốt già và cực kỳ ngu ngốc. Luke Brandon đã có bạn gái. Tất nhiên là hắn có. Một cô ả đẹp đẽ sang trọng nào đó tên là Sacha, với những móng tay tỉa tót và đi du lịch khắp nơi với những chiếc vali đắt tiền. Tôi là một con ngốc, đúng không? Đáng nhẽ tôi phải biết chắc chắn tồn tại một Sacha nào đó chứ. Ý tôi là, hiển nhiên mà.
Trừ khi… Trừ khi không phải là điều hiển nhiên. Thực ra, không phải thế chút nào đâu. Luke đã không hề đả động đến bạn gái cả buổi sáng nay. Sao lai vậy? Sao hắn không đơn giản nói cái vali là cho cô ta ngay từ đầu? Sao hắn lại để tôi ngồi cạnh hắn trên nền nhà Harrods rồi bật cười khi tôi lượn qua lượn lại, kiểm tra những cái bánh xe? Tôi sẽ không cư xử như thế nếu biết rằng chúng tôi đang chọn vali cho bạn gái hắn. Và hắn hẳn đã biết điều đó. Hắn hẳn đã biết.
Một cảm giác tê cóng bắt đầu lan toả khắp người tôi. Tất cả đều tồi tệ.
“Cô ổn chứ?” Luke nói khi quay lại nhìn tôi.
“không” tôi thấy mình đang nói. “Không, không ổn chút nào. Anh đã không nói với tôi cái vali đó là cho bạn gái anh. Anh thậm chí là không nói anh đã có bạn gái.”
Chúa ơi, vậy là tôi đã làm thế rồi. Tôi vừa cư xử hoàn toàn bất nhã. Nhưng mà tôi mặc kệ.
“Tôi hiểu” Luke nói sau một khoảng lặng. Hắn cầm một mẩu bánh mì lên và bóp vụn bằng những ngón tay, rồi ngước lên. “Sacha và tôi thành đôi cũng một thời gian rồi” hắn nhã nhặn nói. “Tôi xin lỗi nếu tôi đã gây bất kỳ một… ấn tượng nào.”
Hắn đang tỏ vẻ kẻ cả với tôi. Tôi không thể chịu đựng được.
“Đó không phải vấn đề” tôi nói, cảm thấy 2 gò má đang đỏ bừng lên. “Chỉ là… mọi chuyện thật sai trái”
“Sai trái?” hắn nói, tỏ vẻ khoái trá.
“Anh phải nói cho tôi biết là chúng ta chọn vali cho bạn gái anh chứ” tôi tiếp tục nói, hằn học nhìn xuống bàn ăn. “Như thế mọi thứ đã… khác.”
Lặng đi một lúc rồi tôi nhìn lên, thấy Luke đang nhìn tôi như thể tôi là một kẻ khùng.
“Rebecca” hắn nói, “Cô đang quan trọng hoá vấn đề lên rồi. Tôi muốn hỏi ý kiến của cô về vali. Chấm hết.”
“Và anh sẽ kể cho cô ta biết là đã xin lời khuyên của tôi chứ?”
“Tất nhiên rồi!” Luke nói, và buông một tiếng cười nhỏ. “Tôi nghĩ là cô ấy sẽ rất khoái trá.”
Tôi chết lặng nhìn hắn, cảm giác bị sỉ nhục lướt qua tôi. Cổ họng nghẹn lại, và một vết thương đang lớn dần quặn thắt trong ngực. Khoái trá, Sacha sẽ thấy khoái trá khi cô ả nghe về tôi.
Phải, tất nhiên là thế rồi. Ai mà không thấy khoái trá khi nghe về một đứa con gái bỏ cả sáng ra để chọn vali ột kẻ khác? Một kẻ hoàn toàn nhầm lẫn về chỗ của nó. Một kẻ hoàn toàn ngu ngốc, cô ta tưởng rằng Luke Brandon có lẽ thực sự thích mình.
Tôi nuốt một cách khó khăn, nôn nao bởi sự bẽ bàng. Lần đầu tiên, tôi nhận ra Luke Brandon coi mình như thế nào. Người ta thấy mình như thế nào. Tôi đúng là một kẻ tấu hài, phải không? Tôi là một kẻ khùng làm thứ gì cũng loạn lên và khiến mọi người phải phì cười. Là một kẻ không biết rằng SBG và Ngân Hàng Rutland đã sát nhập. Một kẻ không ai có thể xem trọng cả. Luke còn không thèm ngại ngùng khi nói hắn và tôi đã chọn vali cho bạn gái hắn, bởi vì tôi có là gì đâu chứ. Hắn đãi tôi bữa trưa bởi vì hắn chẳng có việc gì khác để làm – và rất có thể hắn hy vọng tôi sẽ làm trò gì đó mua vui, chẳng hạn đánh rơi cái đĩa, và rồi hắn sẽ được một trận cười trên đường về văn phòng.
“Xin lỗi” giọng run run, tôi đứng dậy. “Tôi không có thời gian để ăn trưa sau tất cả những chuyện này.”
“Rebecca, đừng ngốc thế!” Luke nói. “Nào, tôi xin lỗi vì đã không nói gì về bạn gái tôi.” Hắn nhướn lông mày lên vẻ chế nhạo, khiến tôi chỉ muốn choảng hắn một phát. “Nhưng chúng ta vẫn có thể là bạn, phải không?”
“không” tôi nói cương quyết, nhận ra rằng giọng mình chắc nịch và mắt mình vẫn ráo hoảnh. “không, không thể được. Vì bạn bè thì phải tôn trọng nhau. Nhưng anh không tôn trọng tôi chút nào, phải không, Luke? Anh chỉ coi tôi là một trò đùa. Một thứ vô nghĩa. À…” tôi nuốt khó khăn. “Mà tôi không như thế.”
Và trước khi hắn kịp nói gì khác, tôi quay lưng và vội vã rời khỏi nhà hàng, nhoà đi bởi nước mắt thất vọng.
THẺ VISA NGN HÀNG SỐ MỘT PGNI
SỐ 7 QUẢNG TRƯỜNG CAMEL
LIVERPOOL LI 5NP
Cô Rebecca Bloomwood
Căn hộ số 2
Số 4 đường Burney
London SW6 8FD
Ngày 15 tháng 3 năm 2000
Gửi cô Bloomwood:
Số thẻ VISA tại Ngân hàng Số một PGNI: 1475839204847586
Cảm ơn cô đã thanh toán £10,00 vào ngày 13 tháng 3.
Như tôi đã thông báo rất nhiều lần, khoản thanh toán tối thiểu yêu cầu là £105,40.
Vì vậy, khoản quá hạn thanh toán còn £95,40. Tôi rất mong nhận được khoản thanh toán này của cô sớm nhất có thể.
Nếu như khoản này không được gửi trong vòng 7 ngày, những biện pháp mạnh hơn sẽ buộc phải thực hiện.
Trân trọng.
Peter Johnson
Trưởng phòng Tài khoản Khách hàng
NGN HÀNG LONDON
TOÀ NHÀ LONDON ___ PHỐ MILL E3CR 4DW
Gửi Cô Rebecca Bloomwood
Căn hộ số 2
Số 4 đường Burney
London SW6 8FD
Ngày 18 tháng 3 năm 2000
Bloomwood thân mến,
Hãy nghĩ xem…
Những khác biệt nào mà 1 khoản vay cá nhân có thể đưa đến cho cuộc sống của bạn?
Một chiếc xe mới, rất có thể. Một cuộc đại tu nhà cửa. Một chiếc du thuyền cho những ngày nghỉ cuối tuần. Hay đơn giản là sự thanh thản của tâm trí, khi biết rằng mọi hoá đơn có thể được chi trả dễ dàng.
Ngân hàng London cho vay trên mọi mục đích - vậy nên, đừng chần chừ gì nữa! Hãy sống theo cách mà bạn xứng đáng.
Với một khoản nợ dễ dàng qua điện thoại ở Ngân hàng London, bạn thậm chí không cần phải điền vào bất kỳ một mẫu đăng ký nào. Chỉ cần gọi tổng đài 24h của chúng tôi số 0100 45 46 47 48 và để chúng tôi làm phần còn lại.
Hãy nghĩ xem…
Chúng tôi rất mong được nghe tin từ bạn.
Trân trọng,
Sue Skeeper
Trưởng phòng Marketing
P/S: Còn chần chừ gì nữa? Hãy nhấc mày và quay ngay số 0100 45 46 47 48. Không có gì có thể dễ hơn!