Sau một đêm mây mưa tỏng men rượu, Hải tỉnh dạy trong sự hốt hoảng khi biết mình đang ngủ ở trong phòng của Dì Phượng, Di vẫn đang thiu thiu ngủ ở bên cạnh, quần áo trên người xộc xệch, cái quần đùi thì nằm ở dưới sàn nhà. Lờ mờ nhớ lại sự việc tối qua, gã vừa vui vừa thấy sợ, sợ dì Phượng tỉnh dậy sẽ làm to chuyện, gã rón rén đi ra khỏi phòng và khép cửa lại rồi chạy lên tầng tắm rửa.
Hải vừa đóng cửa Dì Phượng từ từ mở mắt dường như đã tỉnh từ lâu nhưng giả bộ nằm yên một chỗ, trong lòng rối như tơ vò, hôm qua mượn rượu để mây mưa với đứa cháu, hôm nay tỉnh lại mới thấy mình đã quá hồ đồ. Nằm cả tiếng trong phòng, rồi vào nhà tắm trầm tư thêm một lúc, hôm qua hai lần đều cho Hải ra bên trong của mình, không biết có làm sao không nữa. Nghĩ tới nghĩ lui Phượng quyết định giả bộ như không nhớ chuyện gì, chuyện này cứ coi như một giấc mơ, là rượu làm chứ không phải mình.
Mang quần áo và tấm ga trải giường ra chỗ máy giặt, Phượng thấy Hải đang đăm chiêu nhìn mưa rơi qua khung cửa sổ, bộ dạng thất thần.
“ Làm gì mà đứng thừ người ra thế kia, ốm à?”
Nhìn vẻ mặt điềm tĩnh như không của Dì Phượng, Hải đoán hôm qua Dì uống sau nên không nhớ chuyện gì, gã cũng không nhắc chuyện cũ bèn đáp.
“À không có gì, hôm nay trời mưa to, không bán hàng, cũng chẳng đi chơi được nên con chưa biết làm gì cho hết ngày đây.”
Dì Phượng chép miệng.
“Nhà thiếu gì việc? Xuống dọn đồ đi, tối qua ăn xong còn bày ra đấy đã rửa đâu. Quần áo cũng phải giặt rồi đem phơi đi chứ, dù trời mưa cũng không được chất đống như vậy.”
Nói xong Dì Phượng đi xuống tầng, Hải tự nhủ chuyện tối qua coi như không có gì, cứ sinh hoạt như bình thường là được. Song không thể tránh mặt được mãi, đi lại trong nhà đụng mặt nhau. Hải lại nhớ đến cảnh tượng tối qua, dù Dì Phượng ăn mặc kín đáo hơn một chút, nhưng gã vẫn hình dung ra vóc dáng của gì, và cả bộ ngực nở nang mà dì cho phép gã ngấu nghiến tối hôm qua. Chỉ nghỉ tôi mà phần dưới của Hải lại cứng lên rồi.
Lòng gã rối một thì Dì của hắn rối mười, ngoài mặt giả bộ như không bận tâm chuyện tối qua, nhưng cô nhìn trộm đứa cháu không kém đứa cháu nhìn mình. Hôm nay trời vẫn mưa, chưa bán hàng lại được, hai dì cháu ở nhà không tránh được nhau. Nhưng tuôi trẻ sức kiên nhẫn có hạn, Hải không giữ kín miệng được nên trong bữa cơm lại nói.
“Tối qua Dì uống hơi nhiều đấy, suýt nữa còn không leo lên được cầu thang.”
“Thi lâu không đụng vào rượu bia nên nó thế đó mà,”
Phượng biết rằng đưa cháu lại đang thăm dò liệu mình có nhớ chuyện tối qua hay không, cô nghĩ chỉ cần giả bộ như không biết là được, nhưng nghĩ là một chuyện thực tế lại không đơn giản như vậy. Hai người đều nhớ tối qua mình làm gì, cứ giả bộ như hiện tại thì mệt mỏi quá.
Hải ngậm miếng cơm gần năm phút rồi mới mở miệng nói tiếp.
“Hôm nay ăn mực nướng tiếp được không Dì? Trời mưa con ngại ra chợ quá?”
Phượng nghe tim mình thịch một tiếng, nhìn ánh mắt của Hải, cô đoán ra ngay ý của nó là có thể làm chuyện như tối qua được không? chứ ăn 6 con mực quai hàm đã mỏi nhừ rồi, nhìn thấy đã hãi sao còn muốn ăn chứ.
“Lại muốn ngủ với Dì à?”
Hải mừng thầm trong lòng, khẽ mỉm cười, gật đầu.
“Thằng quỷ… Chuyện này không phải lúc nào cũng làm được, đặc biệt phải giữ kín biết chưa? Không thì cả họ từ mặt dì với mày đấy.”
Được tháo nút thắt, Hải mừng rỡ, ăn cơm vèo vèo ăn. Rửa bát xong xuôi gã ra ngoài phòng khách, có đủ dũng khí ngồi sát cạnh Dì Phượng, bình thường toàn ngồi cách xa mà thôi. NHưng từ hôm nay gã lại muốn được gần gũi với Dì. Bới dì còn trẻ và đẹp lắm. Hai người nói chuyện thoáng hơn, những chuyện tưởng chừng là bí mật nay được lôi ra kể lể, nguyên ngày. Hải thì chẳng có gì đáng nói vì gã chưa trải sự đời, đa số đều nghe dì Phượng tâm sự chuyện gia đình và xã hội. Thấy Dượng lạnh nhạt với Dì như vậy Hải thấy Thương Dì nhiều hơn, không còn ghét bà cô này nữa.
Tối đến, chẳng cần mượn hơi men, cả hai lên tầng tắm chung, kỳ cọ sach sẽ cho nhau trước khi vào phòng ngủ tiếp tục một đêm mây mưa. Hải vẫn chi là một thanh niên mới lớn, có trò gì hay đều do Dì Phượng hướng dẫn, dần dà gã mói hiểu được và bắt đầu chủ động trong cuộc hoan lạc. Dì Phượng can đảm hơn mà cất lên những tiếng rên rỉ dâm đãng mỗi khi Hải nhấp nhả bên trong cơ thể của mình. Nhất là trong tư thế quỳ gối đối diện với sàn nhà, Hải đâm thọt từ phía sau, hai tay hôm lấy eo của Dì mà giật giật.
“Cháu ngoan của Dì, sướng quá!... sướng quá đi.”
“Dì ơi cháu sắp ra…”
“Ra bên trong của Dì đi… Dì muốn có em bé… mau… mau bắn vào bên trong… Đúng thế…. Tuyệt lắm.”
Ban ngày bán hàng, việc làm vẫn cứ đều đều, ít ở gần nhau vì Hải thường xuyên chạy ngược chạy xuôi, cứ tối đến sau giờ cơm cả hai lại quấn lấy nhau, đắm chìm trong bí mật riêng của hai người. Phượng là người tỉnh táo, không tự biến mình thành đồ chơi của đứa cháu này, chỉ khi nào cô cho, Hải mới được phép xuống. Cái gì quá cũng không tốt, nếu muốn sống yên ổn.
Dì Phượng thương cháu lắm, nên Hải cũng chẳng đòi hỏi gì thêm, vẫn cứ làm việc cho Dì đều đều. Rồi cho đến một tháng sau, Dượng về nghỉ ở nhà bốn năm ngày, gã lại bị đưa ra rìa, trong lòng có chút không vui. GÃ biết Dì và Dượng làm gì với nhau ở trong phòng. Dì biết gã tủi thân thi thoảng ra vỗ vai, tranh thủ hôn vội mấy cái.
“Đừng buồn như vậy chứ, mới có vài ngày đã xị ra như vậy sao? Sau này phải kiếm lấy người yêu, cưới vợ nữa chứ. Dì Cháu gì đâu thể kéo dài quan hệ thế này mãi được.”
Hải gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện, đợi Dượng đi công trình, gã lại xuống ngủ với gì, chỉ mấy ngày thôi mà lần hoan ái này gã đồn dập và có một chút điên cuồng, Dì Phượng cũng thấy hơi hốt, cô đã quen với cục thịt của cháu trai nên cái của chồng Phượng hững hờ lắm, làm cho đúng nghĩa vụ chứ trong đầu đã mong chờ ân ái với Hải từ đầu tuần rồi.
Sau đợt đấy, Dì Phượng thấy thấy không khỏe trong người, tưởng đau ốm gì đó nhưng đi khám mới biết là có em bé. Cô mừng lắm gọi ngay cho Dượng để thông báo tin này. Dượng Quyền nghe tin báo thì vui mừng lắm. Riêng Hải thì hơi lo, thời gian quan hệ của gã Dì Phượng cũng sát với ngày Dượng quyền về nghỉ ngơi ở nhà, em bé trong bụng gì không biết là của Gã hay là của Dượng Quyền nữa. Bởi thời gian gần đây, đêm nào gã cũng ngủ với Dì.
“Ngày vui ngắn chẳng tày Gang” một hôm, dì Phượng gọi Hải để nói chuyện nghiêm túc về tuong lai của gã.
“Hải à? Chuyện của Dì con cũng biết rồi đấy, sau này dì cháu mình không được làm chuyện kia nữa, con cũng không được phép nói cho bất kỳ ai.”
Hải gật gù đầy vè tiếc nuối, Dì Phượng ôm lấy hắn, hôn lên trán.
“SẮp tới Dượng sẽ ở hẳn trong nhà, dì có em bé, cửa hàng cũng dừng buôn bán theo ý của Dượng. Hai vợ chồng lấy nhau đến nay mới có con, nên phải cẩn thận một chút. Con hiểu mà đúng không?”
“Vâng,.. nhưng nghĩ tới mà con thấy buồn quá dì ạ? Chắc phải nghỉ mấy ngày mới nghĩ thông được.”
Phương đặt tay lên vai Hải trìu mến nói.
“Cái thằng này, Con có yêu Dì đi chăng nữa, dì cháu mình cũng đâu lấy nhau được. Con còn trẻ mà, sau này cũng sẽ lấy vợ trẻ đẹp hơn Dì. Nhưng con phái nhớ chịu khó làm ăn, thời gian qua con phải học được nhiều thứ rồi chứ? Người ta bảo con ngỗ nghịch hư đốn nhưng Dì thấy con nhanh nhẹn lắm, ở Thành Phố không chết đói được đâu.
Dì Phượng nói ra mấy lời này, Hải biết ngày mình rời xa căn nhà này sắp tới rồi. Cửa hàng nghỉ bán, Dì Phượng từ chối mấy đơn hàng, rồi đóng cửa sau hai tuần. Dượng Quyền làm xong công trình cũng trở về nhà, mang theo nhiều đồ lắm, chắc sẽ ở dài dài. Hải ở lại chơi mấy ngày, rồi không chịu được cảnh hai vợ chồng Dì quấn lấy nhau, gã xin phép ra ngoài lấy cơ đi tìm việc làm.
Dượng Quyền Không phản đối, thậm chí giới thiệu cho hắn một công việc làm cùng đội ở công trình mà Dượng quản lý. Chưa biết đi đâu về đâu, nên Hải đồng ý lời giới thiệu của Dượng.
NGày gã dọn đồ ra đi, Dì Phượng ra tiễn gã lên xe, trong lúng đứng chờ, Dì đưa chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Hải.
“Tiền công làm của cháu, Dì để trong này, nhớ tiều sài tiết kiệm biết chưa?”
“Vâng con biết rồi, thời gian qua cảm ơn Dì rất nhiều.”
Dì Phượng vỗ mông hắn một cái.
“Xe tới rồi kìa?”
Hải ngơ ngác nhìn theo, thì chẳng thấy xe đâu, ngoảnh mặt lại thì đụng trúng cái gì mềm mềm, hóa ra là môi của Dì Phượng vừa đặt lên má của hắn. Dì Cười một cái thật tươi.
“Di cũng cảm ơn con, sau này ổn định rồi, nhớ về thăm Dì nha… dẫn theo bạn gái nữa.”
Tiếng còi xe cất lên, lần này phải đi thật rồi, Hải gật đầu chào Dì lần nữa rồi bước lên xe bus, lên xe rồi, gã vẫn ngoảnh lại nhìn theo bóng của Dì đang bước đi trên vỉa hè, hòa lẫn vào dòng người qua lại.