Chương 10: Tự Thị Cố Nhân Lai - Chương 10

Trên đường đến bệnh viện Thư Dật liền tỉnh lại. Lục Nhất Hàng ôm y ngồi ở băng ghế sau xe, nam sinh vừa rồi được bọn họ cứu ngồi chỗ phó lái, vẻ mặt khẩn trương nhìn hai người. Thư Dật nhắm nghiền mắt, lúc này vai phải y đã hoàn toàn sưng phù hết lên, cả cánh tay lẫn cần cổ với tai phải cũng tê dại theo, Thư Dật nhịn không được nhỏ giọng “Tiểu Hàng, cánh tay của tôi có phải sẽ bị cắt bỏ đúng không?”

“Không đâu…” Lục Nhất Hàng vẫn ôm chặt Thư Dật, cau mày, nghe vậy cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Thư Dật, nhỏ giọng nói “Không có việc gì, sẽ không cắt bỏ đâu, lập tức sẽ hết đau thôi, lập tức sẽ tới bệnh viện mà… Bác tài bác chạy nhanh lên a!”

Lái xe liên tục gật đầu. Thư Dật đau đến sắc mặt trắng bệch. Lục Nhất Hàng đang định nói gì thì di động liền kêu, hắn bắt máy, đầu bên kia vang lên tiếng sốt ruột của ba Lục “Tiểu Hàng con làm sao vậy? Phải cắt tay sao?”

“Không có cắt!” Lục Nhất Hàng đau đầu “Vừa mới con chưa nói rõ, là tay ca con bị người ta đánh… Không phải Lục Nhất Châu, là ca ca ở trường con, ba tìm được bác sĩ chưa?”

Ba Lục bên kia lúc này mới hiểu được, liên tục trả lời nói đã tìm được bác sĩ rồi, tới nơi không cần đăng kí cứ trực tiếp đi vào là được.

Lục Nhất Hàng tắt điện thoại, thấp giọng an ủi Thư Dật “Ba tôi quen viện trưởng bệnh viện này, chốc nữa chúng ta tới lập tức có thể vào chụp X-quang, để bọn họ cho anh dùng thuốc giảm đau, khẳng định không có việc gì…”

Thư Dật gật gật đầu, gương mặt tái nhợt đổ tầng tầng mồ hôi lạnh, nhìn thấy Lục Nhất Hàng cứ như vậy nhẫn nại an ủi y, nhịn đau nở nụ cười “Chuyện không lớn, còn làm phiền người nhà cậu làm gì?”

Lục Nhất Hàng cẩn thận lau mồ hôi cho Thư Dật. Thư Dật chống tay kia nghĩ muốn ngồi dậy, ngón tay đột nhiên lại bị đâm một cái, y cúi đầu liền thấy là bó hoa hồng khi y biểu diễn ảo thuật đã tặng cho Lục Nhất Hàng. Thư Dật nhịn không được nở nụ cười “Cái này cũng nhặt lại?”

Vừa rồi lúc đánh nhau túi sách của Lục Nhất Hàng bị kéo rách thủng một mảng, đồ đạc bên trong rơi ra. Khi nãy ôm Thư Dật lên xe, Lục Nhất Hàng còn không quên nhặt bó hoa cùng headphones Thư Dật tặng hắn về.

Nam sinh ngồi ở ghế phó lái nhìn hai người vẻ mặt nghi hoặc. Thư Dật nhìn thấy bó hoa trong lòng mình cũng có chút xấu hổ, nhìn nam sinh tự giễu cười cười “Làm sao vậy? Có gì kì quái sao? Đây là hoa vừa rồi tôi dùng cầu hôn cậu ta đấy…”

Ánh mắt nam sinh lập tức trừng lớn, một lúc sau nuốt nước miếng, biểu cảm một bộ dáng tôi đã nói mà, lí giải gật gật đầu “Ừm… Không có việc gì, tôi hiểu mà.”

Thư Dật dở khóc dở cười, lười tiếp tục giải thích.

Hơn mười phút đi đường đối với mọi người như thể đã qua mấy tiếng đồng hồ, tới bệnh viện đã có người đón sẵn, Lục Nhất Hàng một đường đỡ Thư Dật ra ra vào vào, không bao lâu đã có ảnh chụp X-quang, bác sĩ nhìn nhìn nói “Không bị thương đến xương cốt, phần mềm bị bầm tím…”

“Bác xem kĩ lại xem, không bị thương đến xương mà anh ấy đau thành như vậy?” Lục Nhất Hàng thấy bác sĩ điềm tĩnh, không nhanh không chậm sốt ruột đến phát hỏa “Nếu không gọi các bác sĩ đến cùng xem xem, làm cái hội chẩn!”

Bác sĩ bị Lục Nhất Hàng làm cho tức đến bật cười, vỗ vỗ bả vai Lục Nhất Hàng “Tiểu tử thối, vết thương nhỏ như vậy còn cần người khác? Lại còn đòi hội chẩn, cậu có biết cái gì gọi là hội chẩn không?! Được rồi, ba cậu nói tình huống vô cùng cấp bách, tôi còn không tưởng nổi lại như này đâu.”

Lục Nhất Hàng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu “Vậy anh ấy khi nào thì khỏi? Trước cho dùng thuốc giảm đau đi, anh ấy rất đau. Bằng không tiêm cho anh ấy một mũi… gọi là cái gì mà… thuốc gây mê! Tiêm cho anh ấy một mũi.”

Bác sĩ bị cái tên nóng nảy hoàn toàn mất bình tĩnh này làm loạn, cười “Tiểu Hàng, cậu có biết thuốc gây mê đối với thân thể có bao nhiêu tổn hại không? Không biết thì thôi đi, một bộ trẻ con không trầm ổn gì cả.”

Thư Dật biết xương cốt không bị thương thì yên lòng, cảm giác đau cũng nhẹ bớt, thấp giọng nói “Đừng làm ồn nữa, nghe lời bác sĩ đi.”

Lục Nhất Hàng hết cách, chỉ có thể nhìn bả vai sưng phù của Thư Dật mà lo lắng suông.

Bác sĩ mang theo Thư Dật đi làm trị liệu lạnh, hộ sĩ như thế nào cũng không cho Lục Nhất Hàng vào theo, Lục Nhất Hàng đành phải ở ngoài hành lang chờ.

Nam sinh còn một mực đi theo, Lục Nhất Hàng lúc này mới nhớ ra cậu ta, nói “Cậu đi trước đi, không có chuyện gì đâu.”

Nam sinh còn kiên trì muốn trả viện phí, Lục Nhất Hàng xoa nhẹ đầu cậu ta một phen “Không cần, cũng không phải lỗi của cậu, đều do tôi… Được rồi, đừng để người nhà cậu phải lo lắng, về đi.”

Nam sinh vốn là cãi nhau cùng ba nên mới bỏ chạy ra ngoài, trải qua chuyện vừa rồi cũng muốn trở về, vành mắt hồng hồng “Ừm, cám ơn đại ca, cũng giúp tôi cám ơn ca ca ở bên trong kia.”

Lục Nhất Hàng tiễn nam sinh ra tận cửa đón xe rồi mới trở lại, Thư Dật vẫn còn đang làm trị liệu.

Lục Nhất Hàng chốc thì xem điện thoại, chốc lại nhìn mấy áp phích trên tường. Không bao lâu sau, Lục Nhất Châu liền gọi đến. Lục Nhất Hàng giọng điệu than thở, đem chuyện bên này nói rõ, bên kia Lục Nhất Châu nói mấy gã lưu manh kia đã bị túm gọn rồi. Lục Nhất Hàng nhấp môi, thấp giọng nói “Ừ… Hôm nay là em xúc động, nhưng mấy tên này không thể tha thứ nhẹ như vậy được, em phải tự mình giải quyết…”

Một lúc sau Thư Dật đi ra, Lục Nhất Hàng vội vàng tắt điện thoại chạy tới bên. Bả vai cùng cánh tay Thư Dật bị băng bó chặt kín, Lục Nhất Hàng nhìn thấy liền đau lòng “Ca, anh còn đau không?”

Thư Dật sau khi uống thuốc giảm đau cùng làm trị liệu lạnh đã đỡ hơn rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn không ít, an ủi Lục Nhất Hàng “Không có việc gì.” Thư Dật chỉ chỉ bả vai mình, cười “Chính là khá bất tiện đây.”

Lục Nhất Hàng đỡ Thư Dật ngồi xuống, bản thân thì chạy đi tìm bác sĩ hỏi những việc cần chú ý nọ kia, lúc sau lại chạy về đỡ y. Thư Dật thấy hai tay Lục Nhất Hàng trống trơn, hỏi “Không lấy thuốc sao?”

Lục Nhất Hàng lắc đầu “Không lấy, không phải anh vừa mới uống thuốc rồi đấy sao? Ngày mai lại đến, để bọn họ xem qua rồi lại dùng thuốc của ngày mai.”

Hai người ra đến cửa bệnh viện liền thấy một chiếc xe đang chờ sẵn. Lục Nhất Hàng dìu, mở cửa xe cẩn thận đỡ y đi vào. Trong xe có một người đang ngồi, buổi tối rồi còn đeo kính râm, thấy Thư Dật thì tháo kính cười cười “Là ca ca ở trường của Tiểu Hàng đi?”

Thư Dật liếc mắt nhìn người này một cái liền nhận ra đây chính là anh trai mà Lục Nhất Hàng vừa nói tới – Lục Nhất Châu. Bộ dáng hai người thật sự rất giống, Thư Dật âm thầm so sánh Lục Nhất Hàng và Lục Nhất Châu, nghĩ thầm rằng mười năm nữa Lục Nhất Hàng không sai biệt lắm chính là như vậy. Cũng không đúng, Lục Nhất Hàng nhất định còn đẹp trai hơn Lục Nhất Châu nhiều, càng trầm ổn hơn, không có lệ khí như vậy. Thư Dật gật đầu cười “Đúng vậy, chào anh, làm phiền rồi.”

“Không phiền, tôi nên cám ơn cậu. Tiểu Hàng vừa mới nói với tôi là cậu thay nó cản một gậy lần này.” Lục Nhất Châu cởi áo khoác, gấp để dưới tay Thư Dật kê lên cho thoải mái một chút, quay đầu nói với lái xe “Đi thôi, chạy xe vững một chút.”

Thư Dật quay đầu nhìn Lục Nhất Hàng, Lục Nhất Hàng lúc này mới nhớ ra đã quên nói với y, vội vàng giải thích “Ca, cánh tay anh như vậy quay trở về kí túc xá sẽ không ai chăm sóc được. Tới nhà tôi trước đi, được chứ?”

Thư Dật có chút ngoài ý muốn, cả buổi tối làm phiền cả nhà người ta đã muốn rất ngại rồi, lắc đầu “Không cần, cũng không phải rất nghiêm trọng.”

“Ca….” Lục Nhất Hàng lại một bộ dáng không cho không được “Tôi mới rồi tức giận nên đã quên, anh… Anh đi theo tôi đi, bằng không chúng ta tới khách sạn thuê một phòng đi. Anh quay về kí túc thực sự không tiện, được không?”

Lục Nhất Châu có chút hứng thú nhìn hai người, cười cười với Thư Dật “Cậu em nghe lời đi, về nhà làm đồ ăn ngon cho cậu.”

Thư Dật dở khóc dở cười, chỉ đành gật đầu “Quấy rầy.”

“Không quấy rầy không quấy rầy.” Lục Nhất Châu cười cười “Nhà chúng tôi có hơi xa, cậu em ngủ một chút đi.”

Lục Nhất Hàng thấy Thư Dật đồng ý thì mới yên lòng, lại nhỏ giọng nói “Ca… Chúng ta ở cùng một phòng là được rồi chứ?”

Thư Dật gật đầu “Nghe cậu.”

Lục Nhất Hàng vừa lòng cười cười, sợ Thư Dật ngồi không thoải mái, cẩn thận ôm lấy thắt lưng y, thấp giọng nó “Ca anh dựa vào tôi, nhà của chúng tôi cách nơi này quả thực khá xa, anh ngủ chút đi.”

Thư Dật mới vừa rồi uống thuốc giảm đau xong quả thật có chút mơ mơ hồ hồ, gật đầu, tựa vào người Lục Nhất Hàng. Lục Nhất Hàng cẩn thận ôm Thư Dật, sợ chạm phải vai y.

Chỉ chốc lát sau Thư Dật liền ngủ say, lúc mơ hồ say ngủ còn nghe thấy Lục Nhất Hàng cùng anh trai nhỏ giọng nói thầm…

“Anh, nhà chúng ta có xương ống tủy không?”

“Không biết… Xương sườn chắc có.”

“Bảo người đi mua đi, ca ca cần uống canh xương, mau lên…”

“Không bị thương đến xương cốt thì uống canh xương làm gì, này phải ăn gân bò gân heo mới được!”

“Ăn cả gân bò nữa, anh bảo bảo người đi mua xương tủy đi, nhanh lên…”

Thư Dật trong lòng buồn cười, nặng nề thiếp đi, nghĩ thầm đệ đệ này quen thực không tệ.