Chương 10: Lời Mời Từ Kim Ngân

Người đăng: Psychoclone

Đố ai tìm ra được điểm đẹp nhất của thành phố này.

Ta đi xuyên qua muôn dòng suy nghĩ, chạm vào dòng người hối hả rồi như lười nhác tự mình thả trôi. Bước chân của ta đi không mục đích đã tự bao giờ, phải chăng ta sinh ra là để đi tìm những mục đích chưa kịp hoàn thành của những ký ức vụn vỡ ta không thể nhớ nổi.

Đầu ta đau, ta chỉ còn nhớ được đó là một bầu trời đầy màu sắc. Ở một hành tinh mà chính ta là kẻ lạ, một bầu trời đen tuyền không có ánh sao và cả trăng, nhưng lại rực rã vô cùng, thứ tạo nên màu sắc của bầu trời huyển ảo ấy chính là ánh đạn và thuốc nổ.

Đôi mắt ta như cố gắng lấy lại cho mình một tiêu cự nhưng thứ mà ta cố gắng xác định lại không có trên bầu trời này, từ bao giờ ta lại là kẻ đứng quan sát ở dưới mặt đất cơ chứ?

Ta chỉ vừa có lại được sự nhận thức nhưng sao ta có cảm giác đôi mắt này thật già cỗi, trong khoảng khắc ta nếm được vị khô trên chính đôi môi của mình, cảm giác ngứa ngáy nơi lòng bàn tay không ngừng vã ra mồ hôi. Tại sao ta lại ở đây?

Vị trí của ta lẽ ra là phải ở trên bầu trời, nơi mà ta có thể tự do bay lượn. Trong những chiến giáp khổng lồ kia, có thể ta đã cùng bay lượn với những chiến hữu, có thể ta đã từng bay cao cùng những khát khao lớn nhất của mình, có thể trên chính bầu trời ngập tràn ánh lửa ấy.

Ta đã được bay cùng với linh hồn của chính mình.

Vậy ngươi đã tìm ra nó chưa Key?

Điểm đẹp nhất của thành phố này.

Những ánh đèn neon đã quá lỗi thời so với thời đại, hòa vào trong những tòa nhà sập xệ có cả cao lẫn thấp, những khu ổ chuột được thắp đèn vàng chứa đầy những kẻ buông đôi mắt căm hận nhìn lên những tòa cao ốc tráng lệ.

Những con người quá khờ dại để tìm cho mình một mục đích, những kẻ trú mình trong bóng tối để hoàn thành công việc mà không ai quan tâm tới, làm việc cả ngày trong hầm tối mà chả tiếp xúc được ánh mặt trời, để rồi khi họ bước khỏi đó thứ ánh sáng duy nhất họ đón chào là ánh đèn vàng không hề rực rỡ.

Key, thành phố này cần phải được thắp sáng.

Nó không cần những thứ đèn điện sáng mãi nhưng lại không mang chút tinh thần nào, thành phố này cần một thứ gì đó rực rỡ hơn.

Nhìn đi Key, bầu trời đen tuyền không sao này chính là nơi thích hợp nhất để có thể trình diễn, hãy biến nó thành một bầu trời rực rỡ đầy khói lửa đi Key.

Ngươi hãy nhìn thành thị buồn tênh không có sức sống này đi Key.

Nó sẽ trở nên đẹp đẽ tới mức nào nếu như nó được ngươi trao cho thứ sức sống của mình. Được ngươi trao cho tinh thần để có thể thỏa mãn những thứ cuồng si nhất của họ.

Thành phố này cần máu và sắt.

Key ngồi đó mà không nói một lời nào cả. Lúc này hắn đang ở trên một ngọn đồi thật cao. Ngọn đồi xác sơ không có được bóng dáng của một cành cây ngọn cỏ nào cả, hắn ngồi đó và lắng nghe những gì con bướm đó nói, gió ở trên mặt hắn như điểm cho khuôn mặt có phần nhợt nhạt thêm chút phong sương.

“Ta cần chiến đấu, Tử Điệp ạ. Ta cần chiến đấu để tồn tại nhưng ta không cần thêm một cuộc chiến vô nghĩa nào nữa”

Key đưa cánh tay của mình lên bầu trời, không biết tự khi nào đã có một con bướm màu tím nhè nhẹ đập cánh rồi đậu lại lên cánh tay của hắn, con bướm màu tím kia phát ra một thứ ánh sáng lộng lẫy cũng mang một màu tím rực rỡ.

Thứ ánh sáng kia khi soi vào trong cánh tay của Key đã làm hiện lên một cánh tay chi chít là sẹo. Bàn tay của Key cứ như thế đã bị đâm vào hàng ngàn nhát dao, Key trầm lặng, khuôn mặt không thể hiện ra bất kỳ một cảm xúc nào.

Natasha vẫn đang bên cạnh Key, chiếc cơ giáp tưởng chừng như cũ kỹ này lại mang cho Key một cảm giác hài lòng đến kỳ lạ, một chiếc cơ giáp hoàn hảo với bản thân của Key bây giờ. Nó có thể khiến cho Key chiến đấu mà không gây ra quá nhiều sự hủy diệt, điều mà chính bản thân Key đã không muốn làm nữa.

Nó có thể cho Key cảm giác sôi sục khi chiến đấu và thật may mắn là nó không thể khiến Key tiêu diệt thêm một sự sống nào trên vũ trụ nữa.

“Ngươi sắc bén như một cơn gió vậy”

Giữa ngọn đồi vắng vẻ bỗng dưng xuất hiện thêm một người nữa. Kim Ngân, thiên tài cơ giáp mạnh mẽ nhất của hành tinh 337 không biết từ khi nào đã tìm được Key.

Thật lòng Kim Ngân không bất ngờ về việc Key có thể điều khiển được Natasha, từ khi bắt gặp hắn ngấm nghía những chiếc cơ giáp với đôi mắt của một gã say ngắm những chai rượu quý thì Kim Ngân đã có một niềm tin thật lớn vào kẻ này.

Cơ giáp không phải là một vật vô hồn mà chỉ cần hiểu rõ quy tắc điều khiển là có thể sử dụng, đó chính là một vật sống. Những kẻ không có linh hồn của một phi công chân chính mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được thứ mà mình đang lái, khi điều khiển cơ giáp tức là phi công đang tự điều khiển lấy mạng sống của mình.

Chỉ một sai lầm thôi thì cả phi công lẫn cơ giáp đều sẽ tan tành.

“Ngươi không phải là một kẻ bất tài, có muốn tham gia cùng chúng ta không?” Kim Ngân chấp tay sau lưng nghiêm nghị nói, bộ đồng phục của quân đội vẫn còn đang thấm ướt mồ hôi trên người Kim Ngân có thể ngụ ý cho nhiều điều.

“Tham gia cùng các người? Liên Bang Chu Tước à?” Key vẫn không quay đầu lại, hắn đang bận ngắm nhìn những cơn gió đêm thổi về thành phố ở bên dưới.

“Không phải, tham gia cùng chúng ta lật đổ bộ máy chính quyền của hành tinh 337” Lần này thì đúng là Key có phần giật mình thật, chả lẽ số phận của hắn sẽ luôn luôn gắn với những thứ như nổi dậy hay cách mạng sao?

“Cô có biết những gì cô vừa nói có cân lượng như thế nào không? Nếu như cô thật sự nghiêm túc thì cô đang mang lại máu cho chính quê hương của cô đó”

Key xoay người lại và bây giờ hắn mới có dịp nhìn rõ hình dạng của Kim Ngân. Đôi mắt của cô ta sắc lẻm như của một tham kiếm bén, trong đôi mắt không hề che giấu đi bất cứ một chút địch ý nào cả. Trong đôi mắt đó dường như cả thế giới đều chẳng là gì so với tham vọng của cô ta.

“Hành tinh này đã thối nát tới cực điểm rồi. Nếu tôi không tàn bạo với chính quê nhà tôi thì sau này quê nhà của tôi sẽ không thể tồn tại được”

Vẫn là thần thái nghiêm nghị ấy, những lời Kim Ngân nói ra nhẹ như thể một bông hồng. Nếu thật sự có một cuộc chiến diễn ra thì dù bên thắng là bên nào thương vong là điều không thể tránh khỏi từ cả hai bên, từ cả cách nói chuyện và cả sự quyết tâm Kim Ngân làm cho Key nhớ tới một người.

Kim Ngân chậm rãi tiến về phía trước mà không có một chút ái ngại nào. Nếu là người thường có thể họ sẽ không thể không cảnh giác với một người xa lạ như Key, hơn nữa Kim Ngân còn vừa nói ra một bí mật mà nếu bị phát hiện thì chắc chắn cô sẽ lãnh án tử hình.

“Anh có biết tại sao đây chỉ là một hành tinh rác rưởi mà vẫn luôn nhận được sự bảo hộ từ quốc gia Chu Tước không? Hơn nữa nó còn luôn nhận được viện trợ từ NWZ nữa?”

Key kéo tay Kim Ngân ngồi xuống, hắn cũng muốn cho cô thấy được vẻ đẹp của thành phố trước mắt này. Thấy tay mình bị kéo, Kim Ngân thoáng chút có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn rất nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh rồi ngồi xuống.

“Hành tinh này chính là một bảo vật chứ còn như thế nào nữa. Cô nhìn xem, ánh sáng mà nó mang lại hoài cổ đến mức nào hả. Tôi cá là có nhiều người bỏ cả đời ra chỉ để sống lại những hình ảnh như thế này. Một cảm giác như chúng ta vẫn còn ở hành tính đó”

Kim Ngân ngẩn người ra một lúc, hành tinh này đúng là đẹp thật. Kim Ngân vẫn không thể quên được từng kỷ niệm đẹp mà cô có ở trên hành tinh này, sự yên bình mà có lẽ nhiều hành tinh khác trong vũ trụ có muốn cũng không thể nào có được.

Nhưng càng yêu hành tinh này, Kim Ngân càng không chấp nhận sự thật rằng chỉ vài năm nữa thôi nó sẽ bị xâu xé và chẳng mấy chốc cũng sẽ trở thành một hành tinh chết, hành tinh 337 này sẽ trở thành hành tinh đó, hành tinh là trong lời Key nhắc tới.

“Trái Đất phải không? Một cái tên mang lại quá nhiều cảm giác xa lạ. Nó đã tuyệt diệt từ vài ngài năm trước rồi, hành tinh mẹ của chúng ta chỉ còn là lịch sử thôi, ai mà biết được ngày xưa nó trông như thế nào chứ. Tôi và anh còn chưa từng sống ở đó một ngày nào mà”

Trái đất chính là hành tinh khởi điểm của loài người, câu chuyện về trái Đất chính là câu chuyện mà bất cứ con người nào trong vũ trụ cũng biết nhưng không ai lại muốn nhắc tới nó cả.

Có một sự thật rằng, chính con người đã khai thác cạn kiệt Trái Đất và khiến nó bị phá hủy bởi chiến tranh. Chúng ta chính là những kẻ đã hủy diệt chính hành tinh cội nguồn của mình.

“Chỉ có cô thôi”

Key đứng dậy vươn vai rồi hít vào một hơi thật sâu.

“Thế cô hãy nói cho tôi nghe hành tinh này rốt cuộc có cái gì quý giá đến vậy đi”

Kim Ngân cũng theo Key đứng dậy, theo bản năng cô vịn vào tay của Key để đứng lên dễ dàng hơn. Hai người đứng song song nhau trước đỉnh đổi, ánh mắt của hai đều nhìn về một hướng nhưng mục tiêu và suy nghĩ lại khác nhau.

“Ở hành tinh này có một mỏ Lam Thạch rất lớn, nó chính là nơi cung cấp năng lượng cho toàn bộ hành tinh. Đây cũng chính là tài nguyên quý giá mà ba trăm năm trước chủ nhân của Natasha đã tìm ra được. Một mỏ Lam Thạch có giá trị liên thành”

“Ra là vậy” Trong vũ trụ thì nguyên vật liệu và nhiên liệu chính là hai tài nguyên quan trọng nhất, chỉ cần có hai thứ đó con người có thể chế tạo ra được thứ để có thể di chuyển và mở rộng nền văn minh của mình ra khắp vũ trụ này.

Lam Thạch chính là một tài nguyên quý hiếm bậc trung ở vũ trụ, nó chính là một trong những nguyên liệu tốt nhất để làm cho một chiếc cơ giáp đặc chủng của Liên Bang hoạt động. Chả trách được hành tinh nghèo nàn này lại được để ý tới vậy.

“Anh biết đó, những kẻ đứng đầu hành tinh này muốn bán nó đi, rồi chuyển đi nơi khác. Dân thường thì không có tiền như họ để chuyển đi đâu cả, cho nên,…”

“Nếu như hành tinh này chết đi, đồng nghĩa với việc hành tinh 337 sẽ biến mất. Toàn bộ người dân ở đây cũng sẽ chết. Xem ra cô tham gia với quốc gia Chu Tước là để biết về những kế hoạch này”

Key cắt lời Kim Ngân. Hắn vỗ tay lên trán, Lisa đưa hắn tới đây để đẩy hắn ra khỏi rắc rối hay là đưa hắn vào trong rắc rối hắn cũng không biết nữa.

“Cho nên hãy tham gia cùng Mắt Bão chúng tôi, chúng tôi cần một phi công như anh”

Kim Ngân chìa bàn tay về phía Key.

Đôi mắt kiên định của Kim Ngân tin rằng nếu có Key, họ có thể chiến thắng cuộc chiến này, cho dù Liên Bang có cử biệt đội nào xuống nữa.

Bởi vì Key chính là người duy nhất Kim Ngân từng gặp, có khả năng làm cho cơ giáp thật sự có linh hồn.