Chương 1: Ám Dạ Quân Đoàn

Người đăng: Revenge99

Một bóng người ngã xuống. Tiếng súng chát chúa vang lên, một lần rồi lại một lần.

“Sau cùng các ngươi vẫn cố chấp như vậy” Một người đàn ông trẻ thở dài, cung điện rộng lớn được đính kim cương và ngọc quý thì được nhuộm màu đỏ.

Đỏ của máu.

Trong cung điện rộng lớn kia chỉ còn hai người đứng đối diện nhau. Người đàn ông trẻ đưa mắt nhìn theo cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng trước mắt. Đôi mắt diễm lệ cùng bờ môi cong khiến cho người đối diện khó mà rời mắt khỏi. Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng tinh, lúc này cũng đang nhuốm đỏ thắm.

Xung quanh hai người là hàng chục xác chết nằm rải rác, có người mặc đồng phục hoàng gia, có người mặc đồ thường dân, còn có cả những bộ áo cánh đen có thêu đôi cánh trên lưng. Một đôi cánh quạ thật lớn, thật oai hùng, những đôi cánh đó, tất cả đều đang nhuốm máu.

“Các ngươi vẫn không muốn ở bên cạnh ta. Không muốn cùng ta lập nên triều đại huy hoàng này. Chúng ta đã đổ rất nhiều máu rồi, ta xin ngươi,…” Người đàn ông quỳ xuống, đầu dập xuống đất, khuôn mặt cực kỳ đau khổ. Hắn chính vị hoàng đế đầu tiên của triều đại này, là vị hoàng đế giỏi giang nhất thế giới này.

Những người ở đây, đều là bạn của hắn, là chiến hữu của hắn. Là những người cùng hắn gầy dựng nên triều đại này.

“Chúng ta đã cùng ngươi lập nên triều đại này. Chúng ta chỉ không cùng ngươi trị vì nó. Ngay từ đầu, từ ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên. Ngươi đã là vua của chúng ta” Cô gái chỉ nở một nụ cười thanh thản, vết thương trên người nàng đã rất nặng, dù cho được cứu chữa bằng công nghệ tốt nhất cũng không cứu được.

Hơn nữa cô không muốn sống.

Ám Dạ Quân Đoàn.

Đó là nhà của cô.

“Tất cả vì đế quốc Mặt Trời vạn tuế. Tất cả vì Hoàng Đế Thiên Vũ. Vạn tuế”

Ở bên ngoài, những tiếng hò hét đã bắt đầu vang lên. Quân hoàng gia đang tràn vào, chỉ trong tích tắc nữa thôi, nơi này sẽ đầy những họng súng chĩa về phía cô gái, chỉ trong chốc lát nữa thôi, triều đại sáng rực nhất vũ trụ sẽ chính thức được sinh ra.

“Ám Dạ, chúng ta mãi là một gia đình” Cô gái mỉm cười, sau đó đưa khẩu súng ngắn đã lên đạn đặt trên thái dương của mình.

Khẩu Colt 45 quen thuộc, khẩu súng lạc hậu này cô đã cầm trong lần giết người đầu tiên. Nay nó cũng kết thúc cuộc đời của cô.

Tiếng súng nặng nề vang lên một lần nữa, khói trắng từ họng súng bay lên làm cho không gian trong phòng trầm mặc. Một sự im lặng mà những tiếng hoan hô bên ngoài mãi mãi không thể nào khuấy động được.

……………

“Chiến Thần sao rồi?” Rafel ăn vội một chiếc bánh mì nướng rồi thay bộ đồng phục quân nhân lên người, vừa đi trước cửa phòng họp đã có mấy người đứng đợi sẵn. Câu đầu tiên Rafel nói chắc chắn là liên quan tới Chiến Thần, chuyện này bọn họ cũng đã đoán trước.

Chiến Thần.

Đây không phải là danh hiệu tự xưng, đây chính là sự tôn trọng của đối thủ dành cho kẻ lái chiếc cơ giáp kia. Không một ai biết rõ mặt Chiến Thần vì những kẻ đối đầu với Chiến Thần đều đã chết. Chiến Thần đến nhanh như một con gió, khi đi chỉ để lại những mảnh vỡ ngổn ngang của kẻ bại trận.

Không có ngoại lệ nào cả.

Người ta gọi Chiến Thần với sự tôn sùng, không kẻ nào dám thách thức hay nghi ngờ chiếc cơ giáp màu đỏ kia cả. Chiến Thần chính là chuẩn mực của mọi phi công lái cơ giáp. Mà đối thủ của Chiến Thần thì lại không dùng cái tên đó, họ gọi Chiến Thần với một cái tên thích hợp hơn.

Tử Thần Đỏ.

Đó là tên của chiếc cơ giáp, cũng đồng thời là tên của kẻ bí ẩn ngồi bên trong buồng lái kia. Tử Thần mang lưỡi hái tới thì dù là thần thánh cũng phải bỏ mạng.

“Vẫn chưa gục xuống, chúng ta đã thử dùng nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể nào bắt sống Chiến Thần. Quân đoàn Mãnh Sư đã toàn diệt tám tiếng trước đó, chúng ta đã cử Phi Ưng và Tiềm Long nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức gì mới. Hai tiếng trước, đích thân Công Chúa điện hạ đã dẫn theo những người của Thập Tự Chinh kỹ sĩ đi truy bắt. Nhưng vẫn chưa có tin tức nào có lợi cả” Nghe bản báo cáo mà da đầu Rafel tê dại, bản thân hắn là một trong những phi công giỏi nhất từng được biết tới.

Vậy mà hắn vẫn là bại tướng của Chiến Thần, may mắn lớn nhất cuộc đời này của Rafel cũng là đã sống sót dưới tay của Tử Thần. Tuy vậy vết thương để lại trên ngực đã khiến Rafel không còn đủ sức để leo lên cơ giáp, nếu còn muốn sống, Rafel nên làm quen với thuốc men và gậy chống nạng.

“Chúng ta vừa có tin tức. Đại tướng, chúng ta có tin tức” Rafel đang trầm tư suy nghĩ thì một người bỗng hét toáng lên, hắn kích động cầm chiếc điện báo đang rung lên. Rafel trực tiếp giựt chiếc điện báo để lên tai, hắn chỉ nghe một tiếng thở nặng nề, những chữ sau đó mạnh mẽ đánh vào trong lòng Rafel.

“Phi Ưng,…Tiềm Long,…toàn diệt,…” Tiếng thở hồng hộc cũng đứt ngang, hẳn là người bên kia cũng đã nằm xuống. Rafel run mạnh, hai vai hắn run lẩy bẩy như một đứa trẻ.

“Ra sao rồi Đại Tướng?” Những người xung quanh khi thấy thái độ của Rafel thì vội vàng hỏi.

“Chuẩn bị cơ giáp cho ta. Ta phải chứng kiến sự hoàn mỹ một lần nữa. Dù là một lần cuối cũng được”

…………

Một chiếc cơ giáp cao gần mười lăm mét bị đánh bay. Chiếc ơ giáp lộn một vòng trong không khí rồi mới đáp xuống đất, bả vai của chiếc cơ giáp bị chém đứt, những tia điện cứ thế bắn ra. Chiếc cơ giáp nắm chặt vũ khí của mình, nhưng khi ngẩng đầu lên thì không thấy gì trước mắt cả.

“Tên điên này, hắn đã chiến đấu liên tục ba ngày, rốt cuộc thì giới hạn của hắn nằm ở đâu chứ?” Người lái cơ giáp này không phải là một tên lính bình thường, hắn chính là kỵ sĩ số chín trong Thập Tự Chinh kỵ sĩ, vốn hắn rất tự tin vào khả năng của mình, nhưng khi nhìn thấy kỹ thuật của gã được gọi là Chiến Thần này, gã đã hoàn toàn tuyệt vọng.

“Rốt cuộc, hắn là ai” Người lái cơ giáp còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nhìn thấy một hình ảnh ở đằng xa. Một chiếc cơ giáp hình người, bề ngoài của chiếc cơ giáp này mang một màu đỏ tươi. Đó chính là dấu hiệu của Tử Thần Đỏ, hay còn gọi là Chiến Thần.

Tử Thần Đỏ nắm lưỡi hái trên tay. Tuy trên người của nó đã sớm có nhiều hư hỏng, nhưng vẫn không ai dám coi thường hắn. Chiếc lưỡi hái xoay trên tay Tử Thần Đỏ, nhanh tới mức tạo ảo giác có một vòng xoáy màu đỏ tươi xuất hiện.Tử Thần Đỏ không tấn công mà chỉ đứng đó xoay lưỡi hái của mình.

“Liều mạng” Gã phi công hét to, trước sau cũng chết, hắn nhất định phải lôi Chiến Thần theo mình. Một tay của gã kích hoạt lõi năng lượng, đẩy công suất hoạt động tới mức cao nhất. Đây là lúc hắn bình tĩnh nhất trần đời, thanh gươm trên tay nhắm thẳng về phía trước, động cơ đẩy sau lưng được khởi động tối đa.

Động cơ phi hành và vũ khí của hắn đã bị hư hại từ trước, cho nên trận chiến này là trận chiến so sánh sự khéo léo của hai phi công. Chiếc cơ giáp trong tay hắn rất nhanh nhạy, một kiếm chém về phía trước rất chuẩn xác. Khoảng cách của hai người rất gần, lưỡi kiếm kia nhanh chóng tiếp cận Tử Thần Đỏ.

Ngay khi thanh gươm kia chạm tới, lưỡi hái trong tay Tử Thần Đỏ đã đánh rất chuẩn vào trong thân kiếm khiến cho văng ra. Lực đẩy khiến hai chiếc cơ giáp văng ra, vì vũ khí của Tử Thần Đỏ dài hơn, nên lực chấn khiến hai tay của Tử Thần Đỏ đưa lên cao.

“Ta đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi” Người phi công vui mừng hét to, đây là cơ hội hắn chờ từ trước tới giờ. Hắn quăng cây kiếm ra ngoài, lõi năng lượng đã nóng tói cực điểm tập trung năng lượng ở lòng bàn tay. Chỉ cần cú đấm này trúng thôi, Tử Thần Đỏ chắc chắn bị hạ gục.

Nhưng trái với suy nghĩ của hắn, bàn tay của hắn còn chưa chạm tới người của Tử Thần Đỏ. Tử Thần Đỏ đã sớm quăng lưỡi hái lên trời, hai bàn tay của hắn đã bị cầm lại từ lúc nào. Tử Thần Đỏ kéo mạnh, giựt đứt hai tay của hắn, Tử Thần Đỏ đặt lòng bàn tay lên trên bụng của hắn, năng lượng bắn ra xuyên qua ổ bụng hắn.

Cùng lúc đó, lưỡi hái cũng rơi xuống, cắm vào vai của hắn. Tử Thần Đỏ nám cán lưỡi hái, kéo mạnh xuống.

“Kỹ thuật này,…ra là ngươi” Chiếc cơ giáp nổ tung, Tử Thần Đỏ vẫn không cử động. Mãi tới khi khói đen dần tan, Tử Thần Đỏ mới đứng thẳng dậy. Kỹ thuật điều khiển của hắn quá hoàn hảo, quá chính xác.

“Đầu hàng đi” Tử Thần Đỏ không di chuyển nữa, xung quanh có hơn trăm cơ giáp đang bao quanh hắn. Trên tay là những khẩu súng nguyên tử đã được bơm đầy năng lượng. Chính giữa những chiếc cơ giáp đó là một chiếc cơ giáp màu trắng, hình dáng của nó rất lộng lẫy, như một cô công chúa ở giữa chiến trường.

Tử Thần Đỏ vẫn không lên tiếng, từ trước tới giờ vẫn vậy, dù là trường hợp nào người ta vẫn chưa từng được nghe bất kỳ âm thanh nào phát ra từ cỗ máy đó cả. Cứ như bên trong thật sự không có ai cả.

“Hôm qua Lisa đột nhập vào hoàng cung, giết rất nhiều người. May là chúng ta tới kịp, Ám Dạ Quân Đoàn cũng đã bị tiêu diệt gần hết rồi. Chẳng còn mấy ai còn sống cả, nếu còn, cũng chẳng còn ai chiến đấu cả. Lý tưởng của các ngươi, không còn người thờ phụng nữa” Từ trong chiếc cơ giáp xinh đẹp kia vang ra một âm thanh rất dễ nghe.

“Lisa sao rồi?” Trái với tưởng tượng của mọi người, một âm thanh khá trẻ trung vang ra từ con cơ giáp lạnh lùng kia.

“Đã tự sát, đừng lo, chúng ta không đụng vào người chết. Ám Dạ Quân Đoàn đã tiêu diệt hoàn toàn. Trận chiến này chỉ còn lại một mình ngươi, chiến đấu có ích gì nữa? Còn một người, thì dù có mạnh mẽ tới đâu vẫn không thể làm được gì” Tử Thần Đỏ không lên tiếng trả lời nữa, Tử Thần Đỏ chợt di chuyển.

Tốc độ của nó vượt qua bất kỳ một cơ giáp nào khác. Người ta chĩa súng về nó, nhưng không ai dám bắn vì mục tiêu mà nó nhắm tới là cơ giáp của công chúa, không ai muốn làm công chúa bị thương. Bất đắc dĩ bọn họ chỉ có thể dùng thân cơ giáp mình cản lại, đồng thời vung kiếm đâm tới.

Tử Thần Đỏ vẫn không để tâm tới những thứ đó, cơ thể của hắn bị hàng chục lưỡi kiếm đâm xuyên qua, nhưng tốc độ vẫn không giảm tí nào cả.

“Công chúa” Lưỡi hái của Tử Thần Đỏ đâm về phía trước, đâm thẳng về buồng lái.

Đúng lúc mọi người đang sợ hãi thì buồng lái được mở ra, công chúa đứng thẳng, bộ quân phục trên người bó chặt. Khi mà mọi người tưởng tượng thân thể bé nhỏ của công chúa bị lưỡi hái xé nát thì Tử Thần Đỏ dừng lại. Lần đầu tiên Tử Thần Đỏ dừng lại.

Trán của công chúa đối diện trực tiếp với mũi lưỡi hái, hơi nóng tỏ ra từ đó làm cho trán công chúa hiện lên một vết thương sâu, máu không ngừng chảy xuống nhưng công chúa vẫn rất bình tĩnh, không có vẻ gì là khó chịu hay đau đớn.

“Tất cả các ngươi lui ra, đích thân ta sẽ tiêu diệt con ác ma này” Công chúa ra lệnh, nhìn dáng vẻ nghiêm túc trái với thường lệ, không ai dám cãi lệnh.

Mãi tới khi quân lính lùi ra thật xa, bọn họ vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, súng trong tay giơ cao, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.

Buồng lái của Tử Thần Đỏ mở ra.

Một người thanh niên đang ngổi bên trong. Mái tóc đen nhánh để dài nhìn rất bù xù, hai mắt người thanh niên đầy tơ máu, cả cơ thể xanh xao, vết thương lỗ chỗ cũng phải hơn vài chục chỗ. Người thanh niên vẫn không tỏ ra bất cứ thái độ nào cả. Sợi dây ghim vào tim của hắn được kéo ra.

Hơi thở người thanh niên yếu dần, đôi mắt đầy tơ máu dần tối đi. Người thanh niên không nhắm mắt, chỉ là hơi thở thì không còn nữa.

“Thật sự là ngươi” Công chúa điều khiển cơ giáp, bàn tay nâng niu nâng người thanh niên ra khỏi buồng lái. Hàng trăm thứ dây nhợ trên người hắn được kéo ra, công chúa đặt người thanh niên vào trong buồng lái của mình.

Lưng của hắn đã hoàn toàn bị xé nát, tay chân đã sớm gãy vụn. Tước ngực có một vết thương to, đủ để soi ra đằng sau. Người thanh niên vẫn cứ giữ cái vẻ nhẹ nhàng, ít nói của mình.

Người thường có lẽ đã sớm chết đi, hắn còn sống và chiến đấu là vì lý trí của mình.

Một thứ lý trí không thể đánh gục.

…….

Minh Lịch năm thứ ba.

Chiến Thần bị đánh bại, Ám Dạ Quân Đoàn tan rã. Những người liên quan tới cuộc đảo chính của Quân Đoàn này đều bị đem ra tử hình, con cháu lưu đày ra rìa vũ trụ.

Thủ lĩnh Lisa và những thủ lĩnh cấp cao khác toàn bộ chết trận. Thi thể được chôn tại quê nhà.

Riêng Chiến Thần vĩ đại kia đã trở thành một truyền thuyết không thể thay thế. Tử Thần Đỏ mãi mãi là phi công tài năng nhất từng chạm vào cơ giáp.

Đế Quốc Mặt Trời theo đà phát triển, trong vỏn vẹn ba trăm năm đã trở thành Đế Quốc mạnh mẽ nhất vũ trụ, Thiên Vũ Hoàng Đế được coi là vị Hoàng Đế vĩ đại nhất.

Một ngàn năm sau đó, Đế Quốc Mặt Trời vẫn sừng sững vị trí độc tôn của mình.

Lịch sử cũng đã được thay đổi ít nhiều, tuy nhiên. Các sử gia vẫn đồng thuận, ngày xưa có một quân đoàn cực kỳ mạnh, cực kỳ tàn nhẫn, mà Đế Quốc Mặt Trời nhờ đánh bại họ mới có thể chuyển mình trở thành Đế Quốc vĩ đại nhất.

Quân Đoàn đó tên là Ám Dạ.

Chỉ có một điều, người đời sau vẫn không ai biết.

Họ, chính là một gia đình.