Chương 238: Tập thể đề thăng

- Ơ!

Cảm giác được Vũ Nguyệt Linh Hồn Phong Ấn Chi Giới đột nhiên khẽ chấn động, Dương An lập tức cỡi găng tay.

"Ông ~ "

Vũ Nguyệt Linh Hồn Phong Ấn Chi Giới lúc này chấn động lên phát ra tiếng động 'Ong ong' rất nhỏ, đồng thời những ký tự huyền ảo trên mặt nhẫn cũng ánh lên u quang xanh nhạt, giống như là đang cùng cái gì đó sản sinh cộng hưởng.

- Sao thế?

Điềm Diện Bao gần Dương An nhất thấy dị trạng trên tay hắn lập tức hỏi.

- Không biết, nhưng có khi có thể thông qua cấm chế!

Dương An đáp, chân mày nhíu chặt cũng giãn ra, tuy rằng hắn không xác minh được rõ nguyên nhân, nhưng hắn có cảm giác chỉ cần có chiếc nhẫn này thì có thể tiến vào sơn cốc.

Lúc này, hai người còn lại cũng lẳng lặng mà chú ý biến hóa trên tay Dương An, đặc biệt Nhất Bất Trị, từng có một lần giáo huấn, hắn đến cả thở mạnh cũng không dám, sợ lại gây ra tai họa gì khác.

Ánh sáng xanh quanh nhẫn ngày càng thịnh, Dương An kìm lòng không được giơ cao tay trái lên, mà một khắc này quang mang kia cũng đạt tới đỉnh phong.

"Ông ~ "

Vũ Nguyệt Linh Hồn Phong Ấn Chi Giới đột nhiên phát ra một tiếng ngân nga trong trẻo, ký tự huyền ảo khắc trên nhẫn giống như 'nhảy' ra ngoài, hóa thành từng ký hiệu xanh nhạt lớn bằng nắm tay, từng ký hiệu này lại tạo thành một cái vòng tròn bán kính hai mét xoay tròn quanh thân Dương An.

- Thì ra là như vậy!

Dương An vui mừng quá đỗi, hắn cảm giác được một cỗ lực lượng ôn nhu muốn đem hắn kéo vào, truyền tống đến một chỗ khác.

- Mau tóm lấy tôi!

Dương An vội vàng hét lớn một tiếng, lay tỉnh ba người đang khiếp sợ.

Nghe được Dương An quát to, ba người cũng không hỏ nhiều, lập tức bắt được áo choàng của hắn.

"Sưu ~ "

Ngay sau đó, cả bốn người cùng nhau biến mất, còn cơn lốc xoáy kia thì vẫn gào thét xoay tròn như cũ, cấm bất luận kẻ nào tiến vào trong đó.

Sau khi nhóm Dương An biến mất không lâu, một đội sáu người chơi liên minh Quang Minh xuất hiện ngay tại vị trí nhóm bốn người vừa đứng.

Trong đó một gã đạo tặc chỉ vào luồng gió xoáy nói:

- Đại ca, xem kìa, vừa rồi em cùng lão Hùng phát hiện nơi này, thấy nó vô cùng đặc biệt, phỏng chừng nhất định có bảo vật trân quý, nhưng ai biết còn chưa tới gần đã gây ra cấm chế, lão Hùng cũng bởi vậy bị hơn mười đạo phong nhận miễu sát, sau đó luồng gió xoáy này liền xuất hiện.

Hóa ra trước khi nhóm Dương An tới cũng đã có người phát hiện nơi này, đáng tiếc bị cấm chế cản lại.

- Ừ, chỗ này thật là đặc biệt, có cấm chế mạnh như vậy đồ bên trong nhất định là cực phẩm, chỉ là…!

Được gọi là đại ca là một gã Phong nguyên tố thao khống sư thân mặc pháp bào màu xanh, nếu Dương An nhìn thấy nhất định sẽ nhất ra nó là một kiện pháp bào cấp truyền thuyết.

- Đại ca, anh có biện pháp phá vỡ cấm chế này không?

Đạo tặc kia hỏi, hắn một thân trang bị ám kim, thực lực cũng tuyệt đối không kém.

- Không có, không chỉ tôi, coi như toàn bộ cường giả liên minh Quang Minh liên thủ cũng không chắc phá được, chỉ có thể bằng phương pháp đặc biệt nào đó mà tiến vào. Tốt nhất chúng ta đi tiếp thôi, thừa dịp đại bộ phận người chơi tranh đoạt ‘vật kia’ mà tận lực tìm thêm một ít bảo vật.

Phong khống lắc lắc đầu, hờ hững nói, làm một cường giả truyền thuyết 5x, hắn cực kỳ mẫn cảm với phong nguyên tố, bởi vậy hắn có thể cảm giác được luồng lốc xoáy kia có lực phá hoại kinh khủng cỡ nào.

Phong khống mang theo mấy người rời đi, mà nhóm Dương An đương nhiên không biết một màn này, bởi vì bọn hắn đã qua được cơn lốc xoáy tiến vào phạm vi đại thụ.

Mới vừa rồi bị những ký hiệu kia vây tròn quanh thân, Dương An cảm thấy có một luồng lực nhẹ nhàng kéo hắn về phía trước, xuyên qua được cả màn chắn lốc xoáy kia. May là Dương An kịp kêu ca người Pháp Lỗ Địch tóm lấy áo choàng của hắn, mới đem tất cả an toàn vào trong.

Vào tới đây, Vũ Nguyệt Linh Hồn Phong Ấn Chi Giới cũng khôi phục lại bình tĩnh những ký tự ‘nhảy’ ra cũng trở lại nguyên trạng.

Bên ngoài kinh khủng là thế, nhưng tiến vào trong phạm vi đại thụ, bọn Duwng An chỉ cảm thấy một mảnh yên bình như mộng ảo, từng điểm sáng xanh lục bay múa làm họ không nhìn rõ được hết cành lá của thân cây.

- Oaaa! Nơi này đúng là tiên cảnh giữa nhân gian, dù cả đời phải ở nơi này tôi cũng nguyện ý!

Pháp Lỗ Địch cảm thán nói.

- Ok thôi, cậu ở lại đây, chúng ta đi!

Dương An cười cười nói, sau đó hướng đến một cái rễ cây khổng lồ mọc uốn quanh thân, bước lên nó có thể đi lên trên thân cây. Thông qua cảm ứng, Dương An biết thứ hắn muốn tìm là ở phía trên tán cây.

- Đừng, mọi người đừng bỏ lại tôi!

Pháp Lỗ Địch một bộ lo lắng, lập tức đuổi theo.

Đi theo rễ cây dần dần lên cao, những điểm sáng xanh giống như những tinh linh tí hon theo gió đảo thanh thân thể bốn người, thật là thân cận. Mà nói cũng kỳ quái, một đường nhóm Dương An đi lên, cứ đến mỗi đoạn hết cách đi là lại có một cành cây chắc chắn chìa tới đón mở đường, giống như là gốc cổ thụ này có trí tuệ vậy.

- Này! Mọi người mau xem thuộc tính của mình, có biến hóa gì hay không!

Điềm Diện Bao đột nhiên cả kinh nói.

- Hả, thuộc tính nhanh nhẹn của em tăng 30 điểm, tốc độ công kích cùng tốc độ di động tăng lên 10%, chuyện gì thế này?

Nhất Bất Trị cũng sợ hãi kêu lên.

- Của anh cũng gần như thế, tốc độ di động cùng tốc độ triệu hoán thú công kích đều có tăng lên.

Lần này đến phiên Pháp Lỗ Địch.

- Của tôi không tăng nhanh nhẹn, nhưng tốc độ khôi phục mana cùng ngưng tụ ma pháp đều tăng 15%.

Điềm Diện Bao tiếp lời:

- Hơn nữa những thứ này đều là vĩnh viễn tăng lên, chắc là có quan hệ với nhiệm vụ lần này của tiểu Ngả!

- Mọi người có thế sao, thế sao của tôi lại không có bất kỳ biến hóa gì nhỉ!

Dương An như nằm mộng, ba người đều có thuộc tính tăng lên, chỉ riêng hắn là không có biến hóa.

Trên thực tế Điềm Diện Bao đã đoán đúng, thuộc tính bọn họ tăng lên thật ra là một loại phần thưởng bởi đã cùng Dương An đến nơi này, còn riêng Dương An không tăng gì, là bởi vì phần thưởng của hắn ở phía sau, hơn nữa còn là một phần thưởng cực lớn.