Vì tiết kiệm thời gian, Dương An dùng Hồi Thành Quyển Trục truyền tống đến quảng trường trung tâm Bạch Vân thành sau đó lại chạy đến cửa thành phía bắc, tuy vậy cũng phải mất đến hai mươi phút thời gian mới tới được nơi.
Dương An tìm một góc vắng nguời thi triển ‘Tiềm Ảnh’ rồi rời khỏi thành.
Phía ngoài cửa thành phía bắc treo từng dãy ma pháp đăng thật lớn, tỏa ra ánh sáng màu trắng nhu hòa chiếu sáng trong phạm vi một trăm mét tính từ tường thành, có thể nhìn thấy rõ mọi vật nhưng ra khỏi phạm vi đó thì không nhìn thấy cả năm đầu ngón tay. Sáng và tối khác biệt rõ ràng, càng làm cho đêm tối thêm vẻ thần bí.
Khi ra khỏi thành Dương An mới đem Trương Bá Luân Phi Điểu Trường Cung cấp truyền thuyết ra, trong thành lắm thầy nhiều ma, làm như vậy để tránh một số ánh mắt ‘không sạch sẽ’ nhìn vào mà rước lấy phiền toái không cần thiết.
Dương An cẩn thận đi tới phạm vi màn đêm bao phủ, trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ kiếm sĩ vóc dáng cao gầy, cầm một thanh đại kiếm lấp lóe hỏa diễm màu băng lam. Dương An liếc mắt một cái liền nhận ra nàng đúng là Liệt Băng kiếm sĩ Tế Vũ.
Dương An 'lén lút' vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, giả giọng âm dương quái khí nói:
- Mỹ nữ, đêm dài thanh vắng, một mình cô có thấy tĩnh mịch không? Chi bằng theo đại thúc đi ngắm cá vàng?
(Dịch: “theo đại thúc đi ngắm cá vàng” là một câu rất kinh điển, bạn nào đọc sắc hiệp tất sẽ hiểu)
Tuy rằng mới quen biết có hai ngày nhưng hai người đã rất nhanh coi nhau là bằng hữu, có đôi khi cùng nhau đùa giỡn một hai câu.
- Hừ, dám trêu cả tỷ tỷ, sớm biết cậu đã đến rồi!
Tề Vũ xoay người lại, vỗ vỗ đầu Dương An.
- Ha ha, sao tỷ tỷ đi ra nhanh vậy?
Dương An cười cười, nhanh chóng đổi đề tài, đồi với chuyện Tế Vũ có thể ‘nhìn thấu’ thuật ẩn thân của hắn cũng không bất ngờ lắm.
Dương An đã từng hỏi Tế Vũ, nàng liền trả lời đó là một loại cảm giác khi có người nhìn nàng chăm chú. Nghe Tế Vũ giải thích xong, Dương An cũng hiểu được chút ít, từ đó về sau hắn cũng không dám tùy tiện nhìn chăm chú vào mục tiêu nữa, đặc biệt là lúc đánh lén.
- Chị vừa vặn đang ở bắc thành cho nên đến sớm một chút.
Tế Vũ nói:
- Cậu đã đến rồi thì chúng ta đi thôi, như cũ cậu dẫn đường.
- Ách, có thể chờ một chút nữa được không, em có một người bạn cũng muốn đi theo, không biêt tỷ tỷ có phiền không?
Dương An dò hỏi. Mặc dù biết Tế Vũ cũng dễ tính, không tính toán chi li nhưng dù sao đây cũng coi như đội ngũ cố định, có người muốn gia nhập cũng nên hỏi qua một chút.
- Đương nhiên là không ngại, nhiều người càng vui, chỉ là thêm một người thì không thể cùng tiểu đệ đệ thành thế giới hai người được.
Tế Vũ giả vờ u oán nói.
- Ách!
Dương An thật cũng không biết nói gì, mà lúc này vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống, là yêu cầu phản triệu hoán của Pháp Lỗ Địch.
- Là hắn tới!
Dương An nói với Tế Vũ sau đó xác nhận phản triệu hoán.
Ngay sau đó, mặt đất bên cạnh Dương An lóe lên một pháp trận màu đen, Pháp Lỗ Địch một thân pháp bào màu đen xuất hiện.
Pháp Lỗ Địch đột nhiên xuất hiện là cho Tế vũ có chút kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Triệu hoán sư! Triệu hoán sư có kỹ năng truyền tống như vậy từ khi nào?
Pháp Lỗ Địch vừa xuất hiện đã chứng kiến đại mỹ nữ Tế Vũ, không đợi Dương An giới thiệu đã hăng hái tự mình chào hỏi:
- Ha ha, xin chào, chị nhất định là Tế Vũ tỷ tỷ mà lão Dương nói, em tên là Pháp Lỗ Địch.
- Xin chào, chúng ta vừa rồi cũng mới nói chuyện về cậu.
Tế Vũ cười nói, không bị biểu hiện thất lễ của Pháp Lỗ Địch mà tỏ ra hờn giận.
- Này lão Lô*, ánh mắt của cậu bị sao thế?
(Tên thật của Pháp Lỗ Địch là Lô Địch, xem ở những chương đầu)
Dương An chứng kiến bộ dạng hiện tại của Pháp Lỗ Địch có chút kinh ngạc hỏi, hắn thấy hai mắt Pháp Lỗ Địch trở nên rất lớn, mí mắt bên ngoài cũng có một ấn vằn màu trắng, hai con ngươi cũng phát sinh biến hóa, không giống đồng tử của con người.
- Ngạc nhiên hả, tớ dung hợp một con ‘Miêu Đầu Dạ Ung’ mới có năng lực nhìn ban đêm trung cấp.
Pháp Lỗ Địch liếc Dương An một cái rồi nói.
Chức nghiệp triệu hoán sư có thể nói là chức nghiệp đặc biệt nhất, có thể triệu hoán một quái vật cùng nhau chiến đấu cũng có thể triệu hoán thú tiến hành Huyễn Thú Dung Hợp, từ đó triệu hoán sư có được một phần năng lực của triệu hoán thú.
Giống như Pháp Lỗ Địch là triệu hoán sư 4x có thể triệu hoán được năm triệu hoán thú nhưng mỗi một lần chỉ có thể triệu hoán một con quái vật để chiến đấu và một quái vật phụ trợ để tiến hành chiến đấu.
- Ah, thì ra là vậy.
Dương An nói:
- Được rồi, thời gian không còn sớm, có chuyện gì chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
- Okie!
Tế Vũ cùng Pháp Lỗ Địch cùng nói.
Dương An thêm Tế Vũ vào đội ngũ, sau đó lập tức thả ra Lý Nhĩ Tư chi nhãn đi phía trước thăm dò, rồi theo sát đằng sau.
Sau khi hoàn thành khảo nghiệm thăng cấp, Vũ Nguyệt cũng không có thu hồi lại bản đồ chiến trường Chính Tà, Dương An tìm thấy trên bản đồ một vị trí không tồi lại không quá xa, liền dẫn cả đội xuất phát tiến tới địa phương kia.
Mặc dù đã luyện cấp ban đêm ở chiến trường Chính Tà nhưng Dương An vẫn vạn phần cẩn thận, tình huống ban đêm dã ngoại biến hóa trong nháy mắt, có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào. Dương An dẫn đường phía trước, Tế Vũ và Pháp Lỗ Địch theo sát phía sau duy trì khoảng cách không quá ba mét.
Ước chừng 30 phút sau, ba người đều có cảm giác xuyên qua một bức tường năng lượng vô hình. Đây là một kết giới phi thường cường đại, toàn bộ người chơi 4x trở xuống không thể xuyên qua tạo thành ranh giới của chiến trường Chính Tà, đi xuyên qua liền chính thức bước vào chiến trường Chính Tà.
Vừa tiến vào chiến trường Chính Tà, ba người cũng cảm giác được không khí hoàn toàn bất đồng, gây cho người ta một áp lực không thoài mái. Bất quá ba người đều kinh nghiệm vào chiến trường Chính Tà liền rất nhanh thích ứng được loại cảm giác này.
- Đã tiến vào chiến trường Chính Tà, mọi người cẩn thận một chút, đừng cách tôi quá xa.
Dương An trầm giọng nói.
Trong ba nguời thì năng lực nhìn ban đêm của Dương An là mạnh nhất, có thể nhanh chóng biết được nguy hiểm nên hai người kia đều nghe hắn chỉ huy.
Đây là một vùng thảo nguyên rộng lớn có chút nhấp nhô nhưng tầm nhìn rất trống trải, thỉnh thoảng có xuất hiện mấy gốc cây nhỏ lẻ. Dương An chọn nơi đây chính là vì nơi đây trống trải thích hợp với tiểu đội hơn nữa không sợ bị nguời khác đánh lén
Gió đêm thổi qua, từng đợt cỏ xanh nhấp nhô theo gió thoảng qua mùi bùn đất cùng nhựa cỏ thơm mát, làm cho ngươi ta vô cùng dễ chịu, khung cảnh cực kỳ yên bình và thoải mái.
Nhưng mà, nhóm người Dương An đều biết bên trong cái khung cảnh thoải mái dễ chịu này ẩn chứa những mối nguy hiểm không tưởng được.
Dương An dẫn theo hai người cẩn thận bước đi, đột nhiên Lỹ Nhĩ Tư chi nhãn truyền về một ít hình ảnh.
- Mọi người chuẩn bị, phát hiện mục tiêu.
Dương An nói trong kênh đội ngũ sau đó chậm rãi tiếp cận mục tiêu.