Bắt đầu từ khi chuyển chức thành Nguyệt Ảnh xạ thủ, rồi hơn một tuần bế quan luyện cấp: từ phía nam Hắc Thạch trấn đến Bạch Vân thành, lại đắc tội Thiết Đầu của Hắc Ám Thị Huyết chiến minh, rồi chuyện kết bạn gia nhập tiểu đội của nhóm người Thiên Hành đến chuyện khảo nghiệm thăng cấp 4x khó khăn như thế nào, Dương An vừa đi vừa kể sơ qua cho Pháp Lỗ Địch một lần.
Dương An kể với một giọng bình thản, có điều Pháp Lỗ Địch nghe thấy thì vừa mừng vừa sợ, chốc chốc lại kêu vài tiếng cảm thán. Quả thật, kỳ ngộ của Dương An trong nửa tháng này còn nhiều hơn người khác chơi chơi cả đời trong trò chơi, thậm chí còn đặc sắc hơn nhiều.
Chứng kiến bộ dạng của Pháp Lỗ Địch, Dương An thản nhiên cười, còn may mắn là không có kể ra chuyện trên người có 2 kiện trang bị cấp truyền truyết. Không phải là Dương An không tin hắn mà là sợ hắn nghe được rồi sau đó không cẩn thận mà truyền ra ngoài, khi đó Dương An sẽ rất phiền phức.
(Vãi cả tin bạn )
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.
Trên bảng xếp hạng, số lượng trang bị cấp truyền thuyết cũng chỉ có gần năm mươi kiện. Tuy chỉ là số liệu tạm thời, trong thực tế chắc chắn sẽ không chỉ có bằng đấy kiện, nhưng nếu mọi người biết một cung tiễn thủ vừa lên 4x đã có hai kiện trang bị cấp truyền thuyết, lúc đó phiền toái sẽ không đơn giản.
Sau khi thăng cấp 4x, thực lực tăng lên nhiều, tuy nhiên Dương An cũng không mù quáng mà cho rằng mình là vô địch thiên hạ. (Dịch: bây h bạn chưa là siu nhơn dưng mà mấy chục cháp nữa bạn sẽ là thần )
- Đúng rồi, bây giờ cậu cũng lên 4x rồi, sau này có tính toán gì chưa?
Pháp Lỗ Địch hỏi, đối với tình huống của người bạn này hắn vẫn thấy lo lắng:
- Còn nữa, ở nhà thế nào rồi, đã tìm được công việc mới chưa?
- Dương An cười cười:
- Ngoại trừ thiếu mất bằng hữu như cậu thì tớ thấy lần này về nhà là quyết định đúng đắn nhất, còn về phần công việc mới, tớ cũng chưa có tính toán, hiện tại tớ có thể kiếm được một ít từ trong game, cũng coi như tạm được.
- Còn về chuyện trong trò chơi, tớ cũng đã tính toán rõ ràng.
Dương An nói tiếp, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo hơn vài phần, bộ dáng nhàn rỗi khi nãy biến mất hoàn toàn:
- Hừng đông ngày mai, tớ muốn quay về Lạc Nguyệt trấn tìm Long thiếu gia báo thù.
Nghe được ý định báo thù của Dương An, Pháp Lỗ Địch cũng không nói gì thêm, có điều trên mặt cũng biểu hiện ra vẻ lo lắng, lông mày nhíu lại, một lúc lâu sau mới nói:
- Cậu thực sự muốn tìm Long thiếu gia báo thù? Tuy rằng Thiếu Gia bang chỉ là một gia tộc nho nhỏ hạng hai, nhưng lạc đà béo còn hơn ngựa gầy, một mình cậu liệu có thể chống lại không, tớ không muốn nhìn thấy cảnh cậu lại phải xóa acc.
- Yên tâm, tớ bây giờ không giống ngày trước, tớ đã có biện pháp xử lý bọn hắn.
Dương Ân lạnh lùng nói:
- Thế gian này tuy rằng không thật sự công bình nhưng cũng có đạo lý, có nợ thì phải trả, những người đó đã tạo nghiệt ắt sẽ phải gánh lấy hậu quả.
Nhìn thấy bộ dạng của Dương An, Pháp Lỗ Địch cũng biết tâm hắn đã quyết, khẽ thở dài nói:
- Tớ biết một khi cậu quyết định thì rất khó thay đổi, tớ cũng không ngăn cản cậu nhưng tớ có một yêu cầu.
- Yêu cầu gì?
Dương An hỏi, lúc này ngọn lửa cừu hận cũng đã được hắn áp chế, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
- Lần trước cậu bị đuổi giết mà không cho tớ hỗ trợ, lần này cậu muốn tìm bọn hắn báo thù không thể đi một mình, tớ cũng muốn chơi đùa một chút.
Lông mày Pháp Lỗ Địch đang nhăn chợt giãn ra, nhìn Dương An cười nói:
- Lần này tớ không để cậu làm một mình, cùng lắm là hai chúng ta xóa acc luyện lại.
- Ha ha!
Dương An bật cười, trong lòng lại ấm áp, nhân sinh mà có được lão bằng hữu tri kỷ này coi như không uổng:
- Yên tâm đi, người xóa acc luyện lại tuyệt đối không phải là chúng ta.
- Tìm Long thiếu gia là bước đầu tiên của tớ, sau này còn có một kế hoạch cực kỳ to lớn, có thể là kế hoạch gây chấn động Phong Vân.
Dương An đem kế hoạch điên cuồng ấp ủ bấy lâu của mình nói cho Pháp Lỗ Địch.
Pháp Lỗ Địch nghe xong kế hoạch của Dương An thì cực kỳ khiếp sợ, hắn biết rằng nếu kế hoạch này một khi thất bại sẽ bị toàn bộ người liên minh chơi Quang Minh thảo phạt. Nhưng Pháp Lỗ Địch cũng không có hối hận hay định lùi bước. Thà một phút huy hoàng rồi chợp tắt, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm!
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về nội thành phía tây, bất tri bất giác đã đi tới dinh thự đệ ngũ chấp chính quan.
Dinh thự đệ ngũ chấp chính quan ở Bạch Vân thành có thể nói là hết sức quan trọng, là một NPC trọng yếu bởi vậy nên dinh thự của hắn cũng cực kỳ to lớn, là kiến trúc bắt mắt nhất ở tây thành, lại ở ngay sát trục đường chính, rất dễ nhìn thấy được.
Dương An và Pháp Lỗ Địch dừng lại trước cửa dinh thự. Đại môn dinh thự mỗi bên có hai thị vệ đứng gác, bốn thị vệ này ít nhất cũng đã là cường giả cấp sử thi trên 6x. Đã từng có nhiều người chơi muốn tiến vào trong dinh thự điều tra xem có nhiệm vụ ẩn tàng nào không nhưng cuối cùng chưa đặt chân được vào trong đại môn đã bị bốn tên thị vệ cấp sử thi này đá bay ra ngoài.
- Dừng lại, trọng đia triều đình, người không phận sự không được tiến vào, hãy mau chóng rời khỏi.
Khi hai người Dương An vừa mớ tới gần, một thị vệ bên phải đã rút đại kiếm bên hông ra, nghiêm túc cảnh báo với sắc mặt lãnh ngạo.
- Thị vệ đại nhân, ngài khỏe chứ? Ta có một phong thư cực kỳ trọng yếu muốn giao cho đệ ngũ chấp chính quan Giang Long đại nhân, mong thị vệ đại nhân chuyển lời giúp một tiếng.
Dương An lập tức cung kính nói, hắn biết bốn tên thị vệ này chỉ cần động ngón tay thôi là có thể đưa mình ‘về đất mẹ’, bởi vậy hắn không dám bất kính.
Tiếp theo Dương An đưa ‘Trương Bá Luân bí mật tín kiện’ lấy được trong thông đạo ở chiến trường Chính Tà ra.
- Hả!
Sắc mặt thị vệ vẫn lãnh ngạo như cũ khi tiếp nhận thư tín của Dương An đưa tới, nhưng khi nhìn thấy hai vết xi niêm phong ở mặt trái phong thư thì nhất thời biến sắc, lập tức quay lại chỗ ba thi vệ kia nói một tiếng rồi nhanh chóng đi vào dinh thự.
- Hai người các ngươi chờ ở chỗ này một chút, huynh đệ của chúng ta sẽ đi thông báo giúp ngươi.
Một tên thị vệ khác nói với Dương An.