Chương 151: Cô gái trong mơ

- Quên đi, chọn nơi này vậy!

Đi được một lúc lâu, Dương An bất đắc dĩ xoa xoa mồ hôi trên trán mà phán.

Sau khi đánh Dương An lại tiếp tục bôn ba hướng phía bắc liên minh Hắc Ám tiến tới, chạy chừng bốn giờ mới đến được đây, còn cách liên minh Hắc Ám gần một giờ lộ trình.

Ban đêm xuất hiện quái vật quá dày đặc, chưa kể là thỉnh thoảng còn xuất hiện cả những 'Đại gia hỏa' khủng bố mà nên Dương An cẩn thận cơ hồ đi một đoạn lại dừng một đoạn thả Lý Nhĩ Tư chi nhãn trinh sát, bởi vậy đã khiến thời gian tiêu tốn thêm không ít.

Cũng chẳng thể trách Dương An được, bây giờ đang là thời điểm làm nhiệm vụ, xảy ra chuyện gì sẽ coi như thất bại hoàn toàn, công sức bỏ ra đem ngâm nước hết.

- Tiến đến đây là cực hạn, nếu tiếp tục đi tới ắt sẽ gặp phải người chơi phe Hắc Ám có năng lực nhìn ban đêm, độ nguy hiểm cực cao.

- Được rồi, thăm dò tốt địa hình ở đây rồi giăng câu thôi.

Lý Nhĩ Tư chi nhãn bắt đầu được thả ra thăm dò.

Trong lòng Dương An sớm đã có kế hoạch, hiện tại tìm hiểu rõ địa hình chung quanh, chỉ chờ sau bình minh lượng người đông lên để bắt đầu nhiệm vụ.

Khoảng một giờ sau, trong phạm vi vài dặm chung quanh đã được Dương An tìm hiểu rõ ràng. Mà vùng này là một khu rừng rậm rạp, thích hợp cho cung thủ “đi săn”.

Thấy thời gian không sai biệt lắm, Dương An tự tìm cho mình một vị trí bí mật, đây là một gốc cây có dây leo quấn quanh um tùm, đem thân mình ẩn giấu trong đó rồi mới

Nhiệm vụ đối với Dương An tuy ràng hạn chế trong chiến trường Chính Tà nhưng không hạn chế

Trước mắt tối sầm, đến lúc mở mắt ra được, Dương An đã trở lại hiện thực.

"Soạt ~ "

Tháo mũ trò chơi ra, bụng đã kêu réo biểu tình nghiêm trọng, cơn đói ập đến, Dương An bắt đầu chơi từ buổi sáng mà đến bây giờ là buổi tối vẫn chưa hề động đến một hạt cơm. Cũng tại trước đó đã dặn dò em gái cùng mẹ là không cần gọi, cả ngày chỉ ăn một bữa không đói mới là lạ.

- Thật đói a!

Dương An vỗ vỗ bụng rồi đi rửa mặt mũi qua loa, tiếp đó mới xuống lầu tìm đồ ăn.

- Anh, rốt cuộc cũng thấy đói rồi hả, chờ anh lâu lắm rồi đó!

Dương Lâm đang bận rộn dưới bếp nghe bước chân Dương An xuống lầu liền nói lớn vọng lên.

Dương An vừa đi xuống vừa đáp:

- À, có chút việc, đúng rồi, có gì ăn không, bụng anh lép kẹp rồi đây.

- Hứ, anh chỉ biết ăn thôi mà, chị Tử Lăng chờ anh cả ngày rồi đó!

Dương Lâm giả vờ cả giận nói.

- Tiểu Lâm, đừng nói lung tung!

Mạnh Tử Lăng cũng đang bận rộn ở bên cạnh nhưng vẫn trừng mắt với Dương Lâm một cái.

Lúc này Dương An cũng đã xuống đến nơi, trông thấy Mạnh Tử Lăng đang cùng Dương Lâm chuẩn bị cơm chiều. Mà trong phòng bếp lúc này, một chậu thịt nướng cũng đã được ướp gia vị đợi sẵn.

Hôm nay, Mạnh Tử Lăng vẫn mặc như mọi lần, áo T-shirt, quần bò cùng một đôi giày vải, tóc dài được cuốn lên cao, trông rất đơn giản nhưng tràn đầy sức sống. Tuy rằng thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh nhưng bận bịu một hồi trong bếp khiến khuôn mặt xinh xắn lấm tấm mồ hôi, thoáng hiện ý vị đảm đang càng khiến người mê say...

Nhìn thấy Mạnh Tử Lăng, Dương An thoáng thấy tim mình đập loạn. “Đảm đang nhu mì”, những chữ này hoàn toàn được thể hiện qua Tử Lăng, nếu có thể cưới được người con gái này, ai còn mong gì hơn nữa.

(DG: ta cũng đã từng bỏ lỡ vài người như vậy chỉ vì không hợp tuổi, đến nay vẫn còn thấy ấm ức, Biên: không tin lắm =] )

Nhưng mà ngay sau đó Dương An lại lắc đầu, chỉ biết cười khổ trong lòng:

- Năm đó chính mình không biết quý trọng cô ấy, giờ thì thật khó, chưa nói tới mình bây giờ cũng không đủ năng lực mang hạnh phúc đến cho cô ấy, mà bốn năm trước gây tổn thương cho cô ấy như thế, giờ mình càng không có tư cách kia nữa.

Khẽ lắc đầu, Dương An cố ra vẻ thản nhiên mỉm cười:

- Tử Lăng, cậu đến rồi à!

- Chị Tử Lăng đến từ trưa rồi, nhưng nghe anh có nhiệm vụ trọng yếu nên không lên gọi!

Mạnh Tử Lăng chưa nói Dương Lâm đã cướp lời.

(cần game không cần gấu )

Dương An áy náy:

- Xin lỗi cậu, tớ thật có nhiệm vụ quan trọng cần làm cho nên...

- Không sao, cậu đừng nghe tiểu Lâm nói bậy!

Mạnh Tử Lăng mỉnh cười nói, thấy được Dương An ánh mắt nàng cũng len lén lộ vẻ vui mừng. Kỳ thực sáng sớm nhận được điện thoại của Dương An, nàng rất ngạc nhiên hưng phấn. Vốn không hề dự định “đại đầu gỗ” này lại chủ động hẹn nàng như thế, rõ ràng là coi nàng như người nhà, cho nên nghe điện một lúc nàng đã vui vẻ sang nhà hắn. Ai dè khi tới nơi Dương An lại còn cắm mặt chơi trò chơi ở trên phòng khiến nàng cũng có chút giận, nhưng giờ nhìn Dương An giải thích, chút hờn dỗi này cũng mau chóng tan thành mây khói.

- Cơm gần xong rồi, nếu cậu đói thì ăn tạm chút hoa quả trên bàn đi vậy!

Mạnh Tử Lăng cười nói, mà động tác nấu ăn cũng theo đó mà nhanh hơn, tựa hồ là muốn làm thật nhanh cơm tối.

- Uh!

Dương An gật đầu rồi đi ra phòng khách, hắn cũng không muốn Tử Lăng nhìn thấy mình đang xấu hổ.

Trên bàn trà có mấy quả táo lớn, Dương An vội cầm lấy một quả gặm lấy gặm để, bởi vì quá đói nên hắn cũng chẳng để tâm tới hình tượng ăn uống của mình làm cái gì. Tiện tay hắn mở TV xem qua các kênh, không ngừng đổi loạn cho tới cuối cùng mới dừng lại ở Disney!

- Ở nhà là thoải mái nhất!

Dương An rên lên một tiếng, lười biếng nằm nhoài trên ghế salon.

Caí bụng biểu tình ầm ĩ, Dương An gặm hai ba miếng là xong một quả táo to, hắn chuẩn bị lấy thêm thì một mùi hương mê người xông vào mũi.

- Cái gì mà thơm như vậy?

Lỗ mũi Dương An hoạt động hết công suất, hít lấy hít để, hắn vừa ngửi vừa chảy cả nước miếng.