Chương 142: Quốc Khánh

- Anh, hôm nay là ngày đầu tiên nghỉ Quốc Khánh, có tiết mục gì không?

Nhìn thấy Dương An xuống lầu, Dương Lâm đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp lên tiếng hỏi, mặc dù là ngày nghỉ, cô vẫn chuẩn bị bữa sáng đúng giờ cho cả nhà, đây là thành quả giáo dục từ nhỏ của cha mẹ Dương An.

- Làm gì có tiết mục nào, còn có một nhiệm vụ trọng yếu trong trò chơi, một lát nữa anh phải lần nữa, hôm nay em làm cơm đấy nha.

Dương An nói.

Hoạt động “Thần Chi Thí Luyện Tràng” sắp mở ra, hắn muốn nhanh chóng thăng cấp 4x, thực lực sẽ tăng mạnh, đến lúc đó cơ hội đạt được bảo vật ở Thần Chi Thí Luyện Tràng sẽ lớn hơn.

- Hứ, hôm nay em muốn đi dạo phố với bạn đó!

Dương Lâm có chút bất mãn nói :

- Trò chơi kia hay đến vậy sao, làm cho anh ngày đêm mê muội.

- Đây không phải là vấn đề chơi hay không!

Dương An cầm một cốc nước lớn uống, nghiêm túc nói:

- Phí sinh hoạt trong nhà mình và chi phí cho em đều dựa vào trò chơi này.

Dương Lâm vốn thông minh, liền hiểu được ý tứ của anh trai, nói:

- Anh cả ngày cả đêm đều ở trong trò chơi, có mệt mỏi quá không, hay là em không học đại học nữa, ra đi làm sớm một chút! Hơn nữa em nghe người ta nói, chơi game đều tốn nhiều tiền, chưa nghe có người kiếm được tiền trong game cả.

Nghe em gái nói không học nữa, Dương An lập tức nhăn mặt, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, nói:

- Việc này cho dù em muốn cũng không được, cho dù vất vả anh cũng sẽ lo cho em tới nơi tới chốn, huống chi anh cũng không mệt nhọc gì, vừa có thể chơi trò chơi, vừa có thể kiếm tiền, những tên kia làm sao có thể so sánh với anh mày, anh chính là cao thủ trong cao thủ đó.

- Anh chém gió kinh thiệt, cao thủ trong cao thủ!

Dương Lâm cười cười quay sang chỗ khác, bởi vì lúc này hai mắt của cô đã rơm rớm nước mắt.

Tuy là rơi lệ, nhưng cũng là vui mừng!

Từ nhỏ nàng đã biết mình không phải con ruột của gia đình, có điều bất luận là người cha đã qua đời, hay mẹ, chị, Dương An đều đối xử với cô như ruột thịt. Có thể lớn lên trong một gia đình như vậy, đối với một cô nhi như cô thật là tam sinh hữu hạnh.

(Dịch: tam sinh hữu hạnh, theo mấy cụ nhà ta nghĩa là: phúc tổ ba đời mới tu được chuyện tốt như vậy...)

- Cứ như vậy đi, ngày hôm nay em nhận làm cơm đó.

Nói xong, Dương An buông cốc xuống, liền muốn đi thể dục buổi sáng.

Nhưng vừa mới bước đi, liền ngừng lại, nói với Dương Lâm:

- Ngày hôm nay làm em không thể đi dạo phố với bạn, vậy tối nay em cứ mời bạn tới nhà chúng ta, tổ chức tiệc, cứ như vậy đi, lát nữa anh về sẽ đưa cho em thêm ít tiền.

Nói xong, Dương An liền đi ra ngoài, Dương Lâm ngay cả thời gian phản đối cũng không có.

Dương An làm như vậy là có mục đích, trước kia hắn đi làm bên ngoài hơn hai năm, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, mà mẹ lại lớn tuổi, miễn cưỡng làm ít việc lặt vặt, gia cảnh cũng không giàu có, nên Dương Lâm rất ít khi mời bạn về nhà chơi, chính là sợ tốn tiền. Dương An cũng trải qua thời tuổi trẻ, cũng hiểu rõ tâm lý em gái, thanh niên ai chả có sĩ diện, cho nên hắn muốn mượn cơ hội này làm cho em gái hài lòng.

- Hô! Thật là thoải mái!

Sau khi chạy hai vòng, Dương An cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn ra.

Về đến nhà, bữa sáng đã chuẩn bị tốt, mẹ cũng đã trở về, cả nhà liền ngồi cùng một chỗ ăn điểm tâm.

- Năm nay mẹ cũng đã năm mươi bảy tuổi rồi, hay là nghỉ công việc hiện tại đi, con bây giờ thu nhập cũng không ít, phí dụng gia đình cũng không cần quá lo lắng.

Dương An vừa ăn cháo vừa nói. Hiện tại một ngày hắn thu hoạch trong trò chơi nếu đổi thành nhân dân tệ cũng mấy ngàn đồng, so với tiền lương một tháng của mẹ cao hơn nhiều, cũng nên để mẹ nghỉ ngơi.

- Mẹ làm đã vài chục năm, cũng đã quen rồi, đột nhiên nghỉ lại thấy khổ hơn.

Mẹ Dương An thản nhiên nói, bà tự nhiên hiểu được sự hiếu thuận của con cái:

- Đúng rồi, anh cũng biết tôi đã năm mươi bảy rồi ah, còn không lo cưới vợ đi, sinh cho bà già này một đứa cháu. Anh muốn tôi nghỉ việc cũng được, mau tìm vợ sinh con đi, tôi liền nghỉ việc ngay.

(Dịch: FA thì lấy gì mà có con,

- Sax!

Nói đến chuyện này, Dương An liền im lặng không nói.

- Đúng vậy, anh! Em thấy chị Tử Lăng là thích hợp nhất, anh cưới chị ấy đi!

Dương Lâm lập tức trợ giúp:

-Tối qua anh không phải hẹn hò cùng chị ấy sao, có tiến triển gì không?

- Con nít con nôi đừng có nhiều chuyện!

Dương An vỗ đầu Dương Lâm nói.

- Hứ!

Dương Lâm hếch cái mũi, biểu thị sự bất mãn.

- Đúng rồi anh, làm tiệc nướng cần mua rất nhiều đồ, em một người làm không nổi, không bằng anh gọi điện nhờ chị Tử Lăng đến giúp đi

Dương Lâm nhãn châu xoay chuyển, không biết đang nghĩ “gian kế” gì.

(Dịch: con em nhìu chuyện v~, xin lỗi số anh quá đen xD )

- Thích thì mi làm đi!

Nghe nói mời Tử Lăng sang, Dương An liền cảm thấy có chút không tự nhiên, mỗi khi nhớ lại trước kia mình cự tuyệt người ta, hắn liền cảm thấy áy náy và xấu hổ.

- Tốt!

Dương Lâm mỉm cười, liền cầm lấy di động Dương An gọi tới.

Điện thoại kết nối rất nhanh, Dương Lâm liền nói:

- Alo, có phải chị Tử Lăng không, em là Dương Lâm, sớm như vậy không làm phiền chị chứ.

- Uh, Dương Lâm ah! Sớm thế đã gọi điện, có chuyện gì không?

Bên đầu kia điện thoại, Mạnh Tử Lăng còn ngái ngủ, nói.

- Ah, em cũng không có chuyện gì cả, chỉ là anh của em tìm chị có việc!

Dương Lâm thản nhiên nói, sau đó đem di động đưa cho Dương An, mặt tươi cười lộ ra bộ dáng gian kế đã được thực hiện.

- Cái con khỉ này!

Dương An biết đã bị em gái lừa tình, có điều đã lỡ goi điện, liền không có biện pháp gì.

Dương An trừng mắt nhìn cô em gái này một cái, sau đó nhận lấy điện thoại, nói:

- Xin lỗi đã đánh thức cậu, Tử Lăng.

- Không có việc gì, thực ra tớ cũng định rời giường, cậu tìm tớ có việc sao?

Vừa nghe tiếng của Dương An, Mạnh Tử Lăng liền phấn chấn tinh thần, nghĩ thầm hắn gọi điện sớm như vậy nhất định là có chuyện.

- Uh, cũng không có gì, tối này nhà mình tổ chức một tiệc nướng, tớ lại bận chút việc, không biết cậu có thể qua giúp được không, đi mua đồ cũng với Dương Lâm?

Dương An có chút xấu hổ nói. Tuy rằng quan hệ với Tử Lăng dần khôi phục, nhưng kỳ nghỉ Quốc Khánh còn muốn người ta giúp, như vậy thật không tốt lắm.

- Được, hôm nay tớ cũng không có việc gì, một lát nữa tớ sang!

Mạnh Tử Lăng không chút nghỉ ngợi đáp ứng.

Dương An cảm thấy ngại khi nhờ người khác giúp, nhưng trong lòng Tử Lăng lại cho rằng, Dương An coi cô như người một nhà nên mới nhờ giúp đỡ.

- Uh, làm phiền cậu rồi!

Dương An nói.

Đầu bên kia điện thoại, Mạnh Tử Lăng cười, nói:

- Không sao, ngày hôm qua không phải cậu đã giúp tớ đó sao? Lát nữa gặp nhau!

- Được, lát nữa gặp!

Dương An trả lời, sau đó liền cúp điện thoại.