Chương 132: Hiểu ra

- Hi hi!

Ngồi sau chiếc xe máy cà tàng của Dương An, Mạnh Tử Lăng không nhịn được cười trộm.

Mạnh Tử Lăng mặc một bộ âu phục váy ngắn, vì vậy cô chỉ có thể ngồi nghiêng một bên. Vì an toàn, cô duỗi hai tay ôm lấy eo Dương An, thân thể dán chặt lấy lưng Dương An, không chỉ vậy, Tử Lăng còn gối cằm lên vai của hắn, động tác cực kỳ thân mật như một đôi tình nhân chân chính.

- Cậu lại cười nữa rồi, có gì đáng cười đâu chứ.

Dương An vừa cười hỏi, vừa chuyên chú lái xe.

Đối với động tác thân mật của Tử Lăng, hiện tại Dương An cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại, hắn cảm giác tình cảm giữa hai người như trở về thời còn đi học. Từ khi Dương An cự tuyệt Tử Lăng mấy năm trước, quan hệ giữa hai người trở nên xa lạ, thậm chí cắt đứt liên hệ, cả hai đều không nghĩ sẽ có một ngày khôi phục lại như cũ.

- Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười!

Mạnh Tử Lăng ngọt ngào cười nói, về phần tại sao lại vui đến mức cười không ngừng như thế, cũng chỉ trong lòng cô rõ ràng mà thôi.

- Ah, đúng rồi, có CoCa Cola 82 năm và Lavie 82 năm thật sao?

Mạnh Tử Lăng hỏi, nhớ tới một màn vừa nãy ở nhà hàng Tây Hoa, cô cũng có chút khó hiểu.

Lúc ấy, tên phục vụ nghe Dương An muốn Coca Cola 82 năm, sắc mặt liền xám như tro, sau đó lại còn Lavie 82 năm, phục vụ thiếu chút nữa muốn té xỉu, mới vừa rồi bọn hắn còn khoe khoang đồ uống nào nhà hàng cũng có, lúc này không ngờ muốn vuốt mông ngựa lại vỗ trúng đùi ngựa.

Dĩ nhiên, sắc mặt Lý Kiến Bằng cũng không tốt hơn chút nào, vốn hắn còn muốn mượn gia thế của mình đả kích Dương An một chút, không nghĩ ngược lại chính mình bị hố.

Trong bữa cơm, Lý Kiến Bằng cũng không ít lần mượn cớ hạ nhục Dương An, nhưng bộ dạng Dương An giống như thủy hỏa bất xâm, một chút cũng không để tâm, hơn nữa cả bữa ăn, Dương An và Tử Lăng đều cực kỳ thân mật, làm lửa giận trong mắt hắn như muốn nổ tung, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể biểu hiện quá mức, bởi vì hắn còn chưa hết hi vọng.

- Ha ha!

Dương An cười nói:

- Lavie 82 năm tớ không biết, nhưng chắc chắn có CoCa Cola 82 năm, cái này còn quý hơn rượu nho Pháp 82 năm, đây mới đúng là có tiền cũng không mua được, hơn nữa coi như mua được, cậu cũng không dám uống đâu, bởi vì nó đã hết hạn quá lâu rồi.

- Ha ha, khó trách sau khi tên phục vụ kia nghe được, mặt xám xịt như tro tàn.

Mạnh Tử Lăng cười nói:

- Tối nay, thật sự cảm ơn cậu giả làm bạn trai tớ, lần sau tớ sẽ mời cậu ăn cơm xem như tạ ơn.

- Quan hệ giữa hai chúng ta còn cần nói cảm ơn sao, mời tớ ăn cơm là được rồi, hơn nữa tối nay còn có thể đến nhà hàng Tây Hoa ăn cơm, coi như đáng giá, quả là nơi tiêu phí của những kẻ có tiền, những món ăn đó thực là ngon tuyệt, lần sau có cơ hội tốt như vậy nhớ tìm tớ nha.

Dương An cười nói, trong lòng của hắn, Tử Lăng là bạn thân nhất của hắn, giúp một chút cũng không tính là gì.

Tuy nhiên, Mạnh Tử Lăng cũng không nghĩ như vậy, tối nay muốn Dương An làm bạn trai của cô, trước hết là muốn “đuổi ruồi”, làm cho Lý Kiến Bằng biết khó mà lui, mặt khác nhân cơ hội này xem có thể diễn giả thành thật hay không, “thức tỉnh” tên Dương An đầu gỗ này.

- Thực ra, tên Lý Kiến Bằng kia cũng không tồi, tớ xem hắn rất có văn hóa, không hiểu sao cậu lại không thích hắn!

Dương An hỏi. Mặc dù hắn không có cảm tình gì đối với Lý Kiến Bằng, nhưng Dương An quan sát thấy, hắn thực sự thật lòng theo đuổi Mạnh Tử Lăng.

- Không vì cái gì cả, không thích là không thích, thích là thích.

Mạnh Tử Lăng cũng không tức giận, hai tay bất tri bất giác ôn chặt eo của Dương An hơn.

(Dịch: câu nói kinh điển của con gái …=.=)

- Không thích là không thích? Thích là sẽ thích?

Dương An thì thào lặp lại hai câu nói của Tử Lăng, không nhận ra Tử Lăng ở phía sau có chút khác thường, trong lòng giống như đang nghĩ đến cái gì.

- Đúng, không thích chính là không thích, yêu và thích vốn không có lý do, cũng không có đúng hay sai!

Bỗng nhiên Dương An hiểu ra, giờ phút này hắn thực sự hiểu ra.

Tuy rằng sau khi về đến nhà, hết thảy mọi chuyện không như ý đều dứt bỏ, đoạn tình cảm thất bại kia, Dương An cũng không suy nghĩ gì thêm, nhưng dù sao hắn cũng từng nỗ lực, hơn nữa tuyệt đối nghiêm túc theo đuổi, nhưng cô bé kìa thấy hắn thu nhập thấp, không thể mang lại hạnh phúc cho mình, vì vậy nói lời chia tay, việc này đã làm tổn thương Dương An.

Cho dù về đến nhà, sự thương cảm này cũng chậm rãi mờ nhạt, nhưng Dương An vẫn sống trong nỗi ám ảnh, cứ canh cánh trong lòng. Cho đến khi nghe được Tử Lăng nói, Dương An mới hiểu ra, lúc này mới thực sự buông xuống.

- Tình yêu vốn không có sai hoặc đúng, giống như một nữ minh tinh điện ảnh nhiều năm trước từng nói: “Thích người giàu có không có sai, không thích nhà giàu cũng không có sai, mỗi người có một lựa chọn riêng”.

Tâm tình Dương An trở nên vui vẻ hơn:

- Dù sao làm một thằng đàn ông, nhất định phải cố gắng, ít nhất phải có được năng lực làm cho người mình yêu được hạnh phúc.

( Dịch: chuẩn men, kết câu này xD)

Mạnh Tử Lăng không biết rằng, một câu nói nhiều ý nghĩa kia của mình đã chỉ điểm cho Dương An, khiến hắn thoát khỏi bóng ma thất tình, hoàn toàn hiểu ra, nếu không, chỉ sợ Dương An rất khó chân chính chấp nhận một người con gái khác, bắt đầu một đoạn tình cảm mới.

Đúng là vô tâm trồng liễu liễu xanh um, trong lúc vô tình, Mạnh Tử Lăng đã giúp mình đi được một bước dài.

Một đường tâm tình khoan khoái dễ chịu, Dương An đưa Tử Lăng an toàn về nhà, lúc này đã hơn 9 giờ tối, Dương An cũng không ở lại lâu, thấy Tử Lăng vào nhà liền quay đầu xe trở về, hiên tại thu nhập của hắn chủ yếu dựa vào trò chơi, nên hắn không dám chậm trễ một chút nào, hơn nữa bọn Thiên Hành vẫn còn đang chờ hắn.

Về đến nhà, sau khi vội vàng tắm rửa một chút, Dương An liền mang mũ game tiến vào trò chơi.

Quang ảnh biến ảo, Dương An lại xuất hiện trong một ngõ hẻm ở Bạch Vân thành, trong trò chơi, sắc trời đã sớm sáng rõ, người chơi ra vào qua lại không dứt.

Sau khi nhận được điện thoại của Tử Lăng, Dương An liền phản hồi trò chơi, nhắn lại cho Thiên Hành biết tối nay hắn có việc, nên vào trò chơi trễ một chút, Dương An đưa Thiên Hành bọn họ đến điểm luyện cấp trước, sau đó đem tọa độ ghi lại, chờ hắn liền chạy qua.

Vừa mới Dương An đã nghe hệ thống nhắc nhở có hai tin nhắn mới.

Dương An mở thư, tin nhắn thứ nhất là của ID “Pháp Lỗ Địch”, Pháp Lỗ Địch chính là Lô Địch, bạn của Dương An, nói rằng hắn đang làm nhiệm vụ, tạm thời không thể về thành gặp Dương An.

Sau khi hồi âm trở lại, bảo hắn lúc trở về tìm mình, Dương An cũng không chú ý nhiều nữa.

Còn tin nhắn thứ hai, là của Thiên Hành gửi tới.

Thiên Hành nói, ngày hôm nay Lam Nhị có việc gấp bên chiến minh, tạm thời không đến được, không có Lam Nhị- thành viên cao tầng ở Lam Sắc Quân Đao chiến minh, bọn hắn cũng không tiện đi đến tầng hai di tích Ngả Nhĩ Đốn. Sau khi trải qua thương lượng, bọn hắn quyết định đến chỗ sâu trong Khải Linh Sâm Lâm xem một chút.

Cuối tin nhắn còn có một tọa độ cụ thể, để Dương An sau khi có thể tụ họp cùng một chỗ với bọn họ.