Chương 125: Khải Linh đại sâm lâm

Hiện tại chỉ có một mình Dương An, địa hình sườn dốc này sẽ trở thành tử địa, một khi bị Boss và một đống quái phổ thông chặn đường, ở trong này sẽ bị ‘mài’ đến chết.

Đã có nhiều kinh nghiệm, Dương An tất nhiêu hiểu được địa hình như thế nào mới có lợi cho mình, vì thế ngay khi đám quái vật phổ thông chưa kịp hồi sinh liền ngay lập tức lao nhanh ra ngoài.

Trung tâm tầng hai có một bãi đất trống lớn không có quái phổ thông hoạt động, Dương An có thể yên tâm ‘solo’ với Boss.

Đương nhiên, solo chỉ là Dương An ‘một bên tình nguyện’, Boss có đáp ứng hay không là chuyện khác.

Dương An mở ra ‘Tật Phong Gia Tốc’ huyễn hóa ra trùng trùng hư ảnh, đảo mắt liền tới khu đất trung tâm, chậm rãi đợi Boss sản sinh.

Quả nhiên, một phút đồng hồ sau, ở chính giữa khu đất trống, một quang ảnh màu trắng khổng lồ nhanh chóng ngưng tụ. Đó chính là Boss tầng hai di tích Ngả Nhĩ Đốn, Thực Thi Quỷ Thống Lĩnh.

Trong quá trình chờ đợi, toàn bộ kỹ năng của Dương An cũng đã xong, bước vào trạng thái tốt nhất.

Boss xuất hiện, Dương An liền chạy đến vị trí giữa bãi đất, chiến đấu ở đây sẽ không dễ dàng kinh động đám quái phổ thông xung quanh.

“Sưu~”, một mũi tên bắn ra, bay thẳng đến trán của Thực Thi Quỷ Thống Lĩnh.

Một người solo với Boss không giống như cùng đội ngũ đánh Boss, không cần băn khoăn về cân bằng cừu hận. Dương An có thể toàn lực công kích, cố gắng tạo ra sát thương lớn nhất.

- Rống~

Thực Thi quỷ Thống Lĩnh vừa mới nảy sinh liền bị công kích tự nhiên là nổi giận, hét lớn một tiếng rồi kéo thân hình khổng lồ lao về Dương An, thể trọng lớn khiến mỗi bước đi gây ra chấn động kịch liệt. Bất quá nói là “lao” nhưng tốc độ thực tế lại rất chậm, đây cũng là nguyên nhân khiến Dương An một mình dám khiêu chiến Boss.

Nhưng mà, Dương An muốn một mình đấu, Boss lại không đồng ý. :))

Thực Thi Quỷ Thống Lĩnh vừa tiến về phía Dương An vừa không ngừng kêu to giống như triệu hoán cái gì đó.

Hóa ra Thực Thi Quỷ Thống Lĩnh ban đêm lại có điểm bất đồng so với ban ngày. Lúc ban ngày, chỉ có quái phổ thông ở gần nó mới chịu ảnh hưởng, đến ban đêm năng lực triệu hồi ‘tiểu đệ’ tăng lên rất nhiều so với ban ngày.

Sau khi được Thực Thi Quỷ Thống Lĩnh kêu gọi, hơn hai trăm con quái Hủ Độc Thực Thi Quỷ đang phân tán xung quanh liền nhanh chóng tụ tập lại bên người Boss.

- Ngươi cũng quá vô lại rồi, biết một mình ngươi đánh không lại ta liền gọi ‘tiểu đệ’.

Nhìn thấy Boss vừa bị một lần công kích liền gọi đệ ra, Dương An không khỏi cười khổ, trận đấu còn chưa bắt đầu mà.

- Hừ, là do ngươi vô lại trước!

Dương An lại mở ra ‘Tật Phong Gia Tốc’, lấy tốc độ nhanh nhất đi về cửa dịch chuyển lên tầng một.

Một mình Dương An cũng không thể mười phần nắm chắc xơi được Boss, chỉ là ôm tâm lý cầu may mà thôi, hiện giờ nó còn gọi thêm đệ tới, kết quả không nói cũng biết. Hơn nữa, sau khi Boss nảy sinh, quái tầng hai cũng sẽ nảy sinh với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường. Địa điểm này không thích hợp luyện cấp nữa, Dương An lựa chọn rút lui.

- Hảo hán không chịu chịu thiệt trước mắt, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm, nên đi mua đồ ăn làm cơm chiều!

Tuy rằng cả ngày trong trò chơi, nhưng Dương An có chừng mực, không có sao nhãng người nhà.

Đối mặt với quái vật bao vây trùng điệp, Dương An quyết định vừa thi triển ‘Tật Phong Gia Tốc’ vừa mở ra ‘Nguyệt Ảnh Chi Vũ’, tốc độ liền tăng lên rất nhiều, bộ pháp bên ngoài cũng thay đổi theo, giống như vũ điệu linh động hoa lệ đến cực điểm, khiến lòng người mê say.

Thân ảnh chớp động, Dương An nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.

Thực Thi Quỷ Thống Lĩnh còn dẫn tiểu đệ cuống cuồng đuổi theo phía sau, có điều tốc độ bọn chúng quá chậm, không thể so sánh với Dương An, chỉ có thể giương mắt nhìn tên nhân loại đáng giận ung dung rời khỏi.

Quang ảnh chớp động, Dương An liền xuất hiện ở tầng một.

Tầng một tuy quái nhiều, quái cũng cấp 42, 43 nhưng nơi này cũng không thích hợp một mình giết quái. Dương An cũng chỉ có thể than nhẹ, buông tha cho việc ở đây tiếp tục luyện cấp.

- Quên đi, lên tới cấp 39 50% cũng tạm được rồi!

Dương An lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Còn một ít thời gian, đi dạo một vòng xem sao.

Dương An đến Bạch Vân thành cũng chỉ mới có một ngày, mà về sau muốn hoạt động tại đệ nhất đại thành liên minh Quang Minh này thì phải quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.

Tiềm ảnh ẩn thân xong, Dương An rời khỏi phụ cận di tích Ngả Nhĩ Đốn tầng một, chui vào khu rừng tối đen sâu thẳm.

Mặt đông Bạch Vân thành thuộc về phạm vi ‘Khải Linh đại sâm lâm’, sâm lâm (rừng rậm) liên miên không dứt trải dài vô tận, mà phụ cận Ngã Nhĩ Đốn cũng thuộc phạm vi Khải Linh sâm lâm.

Trong cuộc chiến phản loạn truyền thuyết, đại sâm lâm này chính là nơi trú chân của Tinh Linh nhất tộc. Hiện giờ Tinh Linh nhất tộc đã rời đi ngàn vạn năm, nhưng ở Khải Linh đại sâm lâm vẫn còn lưu lại không ít dấu vểt sinh hoạt, nơi này cũng thường xuyên xuất hiện một ít bảo vật của Tinh Linh tộc còn sót lại.

Dương An rời khỏi phụ cận di tích Ngả Nhĩ Đốn, cũng không có trở về mà đi về hướng đông nam, chậm rãi xâm nhập Khải Linh đại sâm lâm.

Không có mục đích xác định, tốc độ Dương An cũng không nhanh lắm nhưng phi thường cẩn thận. Thường xuyên hoạt động ban đêm nên hắn biết rõ chỗ đáng sợ khi tiến vào rừng ban đêm, trước kia cũng đã mấy lần suýt ‘về thành dưỡng sức’.

Bất quá hiện tại Dương An có Lý Nhĩ Tư chi nhãn, mỗi khi phát hiện phía trước có bầy quái vật lớn lập tức vòng, cực kỳ an toàn. Đương nhiên nếu gặp quái phổ thông lạc đàn chỉ có hai ba con, Dương An cũng không ngần ngại xử lý.

Trong rừng, quái vật loại mãnh thú chiếm đa số như Liệt Phong Báo, Độc Giác Ma Lang, Sâm Lâm Lục Mãng..., nhóm quái này có tốc độ cao, động tác linh hoạt không dễ dàng xử lý, hơn nữa đều trong khoảng cấp 45 nên cho dù lạc đàn, Dương An cũng không dám khinh thường, còn lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết, đề phòng nó có cơ hội gọi bầy đến thì rất phiền.

Vào sâu trong rừng, cấp bậc quái vật chậm rãi tăng lên, nhưng exp kiếm được so với quái vật ở tầng hai Ngả Nhĩ Đốn thì lại ít hơn, có thể là do quan hệ bản đồ đặc thù.

(DG: Tức là có những map dành riêng cho train, lượng exp khi giết quái ở đây sẽ cao hơn các map thông thường)

Lại một con Độc Giác Ma Lang lạc bầy bị bắn chết, Dương An nhẹ nhàng thở phào một cái, chuẩn bị thu thập thi thể.

Nhưng mà, vừa mới ngồi xổm xuống, lông mày Dương An không khỏi nhíu lại, một cảm giác nguy hiểm liền hiện lên.

Từng đợt tiếng vang ầm ầm từ xa vọng lại, mặt đất cũng cảm nhận được từng cơn chấn động, tựa như có con quái vật lớn đang đi về hướng này.

- Té thôi!

Dương An trong lòng vừa động, Lý Nhĩ Tư chi nhãn trên vai trái liền bay ra ngoài, còn hắn thì trốn lên cây đại thụ gần nhất, ngay cả chiến lợi phẩm trên mặt đất cũng không để ý thu thập.

"Sưu ~ sưu ~ "

Dương An mau chóng bắn hai mũi tên về phía thân cây, rồi dựa vào hai mũi tên đó nhảy lên cây đại thụ, sau đó tiếp tục bò lên, đem thân mình ẩn trong cành lá rậm rạp