Sở Thanh Linh nhìn Dạ Mặc Hiên, thật lâu không nói gì.
"Nhưng mà, lời của ta đều là thật. Ta yêu tỷ, rất yêu rất yêu. Ta yêu tỷ không hề ít hơn Đông Phương Thiểu Tư " Dạ Mặc Hiên rủ lông mi xuống, tay khẽ run, "Ta thật hận mình, thật hận ông trời! Tại sao khiến chúng ta trở thành tỷ đệ, tại sao khiến chúng ta tách ra? Tại sao khiến chúng ta trở thành kẻ địch? Tại sao lại khiến ta tự tay làm thương tổn tỷ? Tại sao! ! Tại sao ông trời bất công với ta như vậy?" Dạ Mặc Hiên kích động gầm nhẹ, tay đã nắm thật chặt thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Từng giọt máu nhỏ xuống mặt đất.
Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Hiên đau thương ở trước mắt, không nói ra được câu nào. Đúng vậy, tại sao chuyện biến thành như bây giờ? Rốt cuộc là tại sao chứ?
"Mặc Hiên ——" Sở Thanh Linh nhẹ nhàng mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì. Giờ phút này tất cả lời nói đều suy yếu, vô lực như vậy.
"Hắn đối xử với tỷ tốt không?" Dạ Mặc Hiên phức tạp nói.
"Ừ, tốt." Sở Thanh Linh quay đầu lại tìm Đông Phương Thiểu Tư đứng ở cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh nở nụ cười hạnh phúc, cũng cười. Có điều, sự chua xót trong lúc cười chỉ có mình hắn mới hiểu được.
"Vậy thì tốt." Dạ Mặc Hiên mỉm cười, ánh mắt dời đến trên bụng của Sở Thanh Linh, "Khi nào thì đứa bé ra đời?"
"Còn hơn ba tháng."Sở Thanh Linh nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, thỏa mãn nở nụ cười.
"Ta tới, chỉ muốn gặp tỷ một lần, chính miệng nói với tỷ, thật xin lỗi, tỷ tỷ." Dạ Mặc Hiên nhìn chằm chằm Sở Thanh Linh, nói ra lời vẫn muốn nói.
"Không sao." Sở Thanh Linh cười rực rỡ, nhìn người đang kinh ngạc ở trước mắt, trong thoáng chốc, giống như trở về năm ấy. Tên thiếu niên ngây thơ ấy, luôn đi theo sau lưng mình. Cảnh tượng ấm áp như thế, làm cho người ta lưu luyến như thế.
"Cám ơn tỷ, tỷ tỷ."Dạ Mặc Hiên cười lên, "Cám ơn tỷ."
"Làm một hoàng thượng tốt."Sở Thanh Linh cười lên, vươn tay tự nhiên sửa lại cổ áo của Dạ Mặc Hiên.
"Ừ, ta hiểu rồi. Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải hạnh phúc." Dạ Mặc Hiên cởi áo choàng của mình xuống, khoác ở trên người Sở Thanh Linh, "Chỉ cần ta còn sống, Thành Hạ tuyệt đối sẽ không phát động chiến tranh với Thiên Vận."
"Cám ơn ngươi, Mặc Hiên." Sở Thanh Linh thỏa mãn cười.
"Tỷ phải tự chăm sóc mình cho tốt."Dạ Mặc Hiên dứt lời bỗng nhiên lại cười lên châm chọc, "Tên nam nhân kia nhất định sẽ chăm sóc tỷ thật tốt."
"Mặc Hiên, hãy quý trọng người tốt với ngươi. Mai quý phi " Sở Thanh Linh chợt nhớ tới nữ tử có gương mặt đáng thương đó.
"Đừng nói nữa." Sắc mặt của Dạ Mặc Hiên biến đổi. “Chính là con tiện nhân đó đã hạ thuốc vong tình với ta, khiến cho ta làm ra những chuyện không thể cứu vãn với tỷ! Ta tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!”
“Cái gì?” Sở Thanh Linh kinh hãi, nhìn chằm chằm vào gương mặt dữ tợn của Dạ mặc Hiên. Không có nghe lầm chứ là Mai quý phi hạ độc? Thuốc vong tình. Tại sai, tại sao nàng ta phải làm như vậy? Chẳng lẽ nàng ta không biết, hạ thuốc như vậy, vĩnh viễn nàng ta cũng không chiếm được tình yêu của Mặc Hiên sao?
“Được rồi, tỷ tỷ, chúng ta không nói chuyện này nữa.” Dạ Mặc Hiên cười lên, vì Sở Thanh Linh nắm thật chặt áo choàng, “Tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ của ta thích nhất.”
“Đứa ngốc.” Sở Thanh Linh cười, “Ngươi tới chỉ vì muốn nói những lời này với ta sao?”
Dạ Mặc Hiên cười thật tươi: “Đánh chiếm Thương Châu quốc, ta đã hao phí không ít thực lực của một nước, thật ra thì nhiều người không muốn khai chiến lần nữa. Ta cũng chỉ tìm một cái bậc thang để lui binh.”
Chợt Sở Thanh Linh lấy một cái túi thơm từ trong ngực ra, đưa cho Dạ Mặc Hên: “Cái này, ngươi lấy đi. Về sau hãy tự chăm sóc mình cho tốt.”
“Đây là?” Dạ Mặc Hiên có chút mừng rỡ nhận lấy túi thơm trên tay của Sở Thanh Linh, “Tỷ tỷ tự tay thêu sao?’
“Ừ.” Sở Thanh Linh gật đầu một cái, sở đầu của Dạ Mặc Hiện, chợt cười lên. “Mặc Hiên, đúng là ngươi đã lớn rồi, không còn là một đứa trẻ, mà đã trở thành một nam nhân rồi.”
“Nhưng mà, ta vĩnh viễn là tiểu Mặc Hiên của tỷ.” Dạ Mặc Hiên nắm chật túi thơm, không để cho Sở Thanh Linh nhìn thấy tay của bản thân bị thương.
“Bảo trọng.” Lúc này Sở Thanh Linh đã hoàn toàn thông suốt, không hề để ý gì nữa, Mặc Hiên, người trước mắt vẫn là tiểu Mặc Hiên của mình.
“Ừ, ta biết rõ, tỷ tỷ cũng phải bảo trọng”, Dạ mặc Hiên đè nén sự khổ sở trong lòng, nặn ra một cụ cười. Rất luyến tiếc, rất luyến tiếc mà, thật muốn ôm người trước mắt vào trong lòng, muốn nàng ở lại bên cạnh mình. Vĩnh viễn ở chung một chỗ. Nhưng mà, mình không còn tư cách như vậy, cũng không có nữa!
Thời gian nửa nén nhan qua rất nhanh. Đông Phương Thiểu Tư lạnh mật đi tới, nhìn áo choàng khoác trên người Sở Thanh Linh thật chói mắt. Rất muốn xông lên ném xuống mặt đất rồi giẫm đạp! Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ, nhìn nụ cười nhẹ nhõm trên mặt Thanh Linh lúc này, Đông Phương Thiểu Tư đã hiểu, thanh Linh đã hoàn toàn tháo gỡ được nút thắt.
Dạ Mặc Hiên nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Đông Phương Thiểu Tư, nhếch miệng cười mỉa mai, tên nam nhân này, thật ra thì cũng có điểm đáng giá để Thanh Linh yêu.
“Đối với tỷ tỷ của ta thật tốt.” Dạ Mặc Hiên nhìn Đông Phương Thiểu Tư hừ nhẹ.
“Nói nhảm, không cần ngươi nói.” Đông Phương Thiểu Tư không nể tình chút nào.
Dạ Mặc Hiên nhìn Đông Phương Thiểu Tư cẩn thận đỡ Sở Thanh Linh, trong lòng hoàn toàn buông xuống, không còn biện pháp bảo vệ nàng nữa. Có ngươi canh giữ ở bên người nàng cũng tốt.
Hai người mỉm cười nhìn đối phương yên lặng, tất cả đều không nói lời nào.
Hai hàng người cứ tách ra như vậy.
Thành Hạ quốc lui binh, không hề xảy ra chiến tranh.
Trong lúc Thành Hạ quốc lui binh trở về nước không lâu, Hộ Quốc Tướng Quân Mai Ứng trúng độc bỏ mình, hoàng thượng mai táng đơn giản. Con gái hắn Mai Khê cũng chính là Mai quý phi quá mức đau thương, trượt chân rơi vào áo nước trong Ngự Hoa viên chết đuối.
Ba tháng sau, Sở Thanh Linh sinh ra một đứa con trai, gọi là Đông Phương Cẩn.
Trong một đêm, Nhiếp Chính vương, Vương phi và thế tử đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, vậy mà hoàng thượng cũng không cho phép truy cứu nữa.
ở bên tron Vạn Hoa Cốc, có nhiều hơn một đình viện yên tĩnh, một nhà ba người sống ở nơi này.
“Thiểu Tư, đã nói với chàng bao nhiêu lần, đi đón Cẩn nhi!” Sở Thanh Linh chống nạnh căm giận hầm hừ với nam tử tuyệt mỹ đang đắc ý phơi nắng.
“Nó ở với lão già kia không phải rất tốt sao?” Đông Phương Thiểu Tư nhích lại gần, vịn lấy bờ vai của Sở Thanh Linh rồi hôn lên mặt của Sở Thanh Linh.
“Tốt cái đầu của chàng. Nó là con của chúng ta, một đời người có bao nhiêu thời gian ở chung với nhau chư?” Sở Thanh Linh tức giận đánh ***g ngực của Đông Phương thiểu Tư, “Chàng làm cha vậy sao? Vừa không chú ý con trai đã bị sư tổ mang đi, nó còn nhỏ như vậy, biết cái gì chứ? Nhỏ như vậy đã phải ngâm mình ở trong dược cả ngày, như vậy sao được?”
“Cũng bởi vì không biết, nên lão già mới dạy chứ sao” đông Phương Thiểu Tư tùy tiện nói, không thèm để ý chút nào. “Chuyện này đối với nó chỉ có lợi, nàng lo cái gì chứ.”
“Chàng!”Sở Thanh Linh hừ lạnh, quay đầu không để ý tới Đông Phương Thiểu Tư nữa.
“Được rồi, nương tử đại nhân, một lát ta sẽ mang Cẩn nhi về.” Đông Phương Thiểu Tư đầu hàng, “Vậy bây giờ có thể để cho ta hôn không?”
“Hôn cái đầu chàng.” Sở Thanh Linh đẩy miệng của Đông Phương Thiểu Tư ra.
Hai người cười, tất cả đều là hạnh phúc thỏa mãn.
Hạnh phúc, giờ mới bắt đầu, không phải sao?