Editor: Miu
Sở Thanh Linh sửng sốt, nhăn mày nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang cười : "Vì cái gì?"
"Nàng đã cứu ta, ta còn chưa báo đáp nàng, sao có thể để nàng trở về?" Đông Phương Thiểu Tư cười, bước về phía trước, "Ở lại đây mấy ngày để ta báo đáp nàng, không tốt sao? Ta sẽ phái người báo tin cho người nhà của nàng."
Sở Thanh Linh chợt nhớ tới câu nói nửa đùa nửa thật của Đông Phương Thiểu, lấy thân báo đáp. Nhìn bóng lưng của Đông Phương Thiểu Tư bóng lưng, Sở Thanh Linh cười nhẹ nhàng lắc đầu, mình đúng là mắc bệnh thần kinh, sao có thể liên tưởng đến chuyện đó được chứ?
Đông Phương Thiểu Tư thấy Sở Thanh Linh không đi theo mình, dừng bước quay đầu lại: "Thanh Linh, tới đây"
Sở Thanh Linh nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đông Phương Thiểu Tư, không kiềm chế được bản thân vọi vàng chạy theo. Nam nhân ở trước mắt nàng nhìn không thấu, dù nàng cố gắng đến mấy cũng không hiểu trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì. Đoán cũng không ra bước kế tiếp hắn muốn làm gì. Hắn là một nam nhân vô hình, lúc ẩn lúc hiện. Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang di chuyển với tư thế siêu nhiên, có chút cảm thán. Tại sao ông trời lại ưu ái hắn như vậy.
"Thanh Linh." Đông Phương Thiểu Tư khẽ gọi, ngay sau đó bàn tay nhỏ nhắn của Sở Thanh Linh rơi vào lòng bàn tay to lớn của Đông Phương Thiểu Tư, vẫn cái cảm giác lành lạnh khiến nàng không được thoải mái.
"Ta nên gọi ngươi là gì? Vương gia?" Sở Thanh Linh nghĩ muốn rút tay mình về, nhíu nhíu mày, "Sau đó ta sẽ nói với Vương gia, thỉnh Vương gia nên tự trọng?"
"Ha ha..." Đông Phương Thiểu Tư cười nhẹ ra tiếng, không hề tức giận, quay đầu nhìn Sở Thanh Linh, nói thật nhỏ, "Ta đã nói rồi, gọi ta Thiểu Tư. Còn có, tay của nàng, ta sẽ không buông ."
Sở Thanh Linh ngạc nhiên, lời nói kế tiếp của Đông Phương Thiểu Tư càng khiến nàng choáng váng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
"Ta nói rồi, ta sẽ cưới nàng. Nàng phải làm vương phi của ta." Đông Phương Thiểu Tư vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lầy cằm Sở Thanh Linh, ngay lúc tâm tình của Sở Thanh Linh đang hoảng loạn, môi của hắn đã đặt trên môi của nàng.
Lành lạnh, cảm giác mềm mại, trơn bóng. Sở Thanh Linh ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đang phóng đại trước mắt mình.
"Nhắm mắt lại, những lúc ta hôn nàng, nàng phải nhắm mắt lại." Đông Phương Thiểu Tư nhẹ giọng nói , thanh âm như có ma lực, vang vọng bên tai Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh từ từ nhắm nghiền mắt. Ban đầu nụ hôn của hắn ngọt ngào, ôn nhu, sau đó là trằn trọc, đau khổ, cuối cùng là tìm kiếm, thăm dò . Nụ hôn càng ngày càng sâu. Lúc hắn chuẩn bị cậy mở hàm răng của Sở Thanh Linh, nàng mới bừng tỉnh, dùng sức đẩy hắn ra.
"Ngươi....ta....." Trong lòng Sở Thanh Linh là một mảnh hỗn loạn, đối với nam nhân trước mắt, nói không có cảm giác là giả. Ngay từ lần đầu tiên khi nàng cứu hắn, đã bị hắn hớp hồn. Giữa hai hàng lông mày hiện ra vẻ đau thương nhàn nhạt khiến nàng đau lòng không thôi. Nỗi đau kéo dài, ấn sâu vào trong lòng nàng. Nhưng nàng không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như bây giờ.
"Thanh Linh, nàng nghĩ muốn cái gì? Nàng muốn cái gì ta đều sẽ cho nàng cái đó." Đông Phương Thiểu Tư mỉm cười, nhìn khuôn mặt lúng túng không biết nên làm thế nào của Sở Thanh Linh.
"Ta, ta không muốn gì." Sở Thanh Linh hốt hoảng lắc đầu, rất muốn né tránh cục diện bây giờ. Ánh mắt của nam nhân trước mặt hết sức nóng bỏng, khiến nàng không biết phải làm sao cho phải.
"Không muốn làm phi của ta sao?" Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên sự đau khổ, ánh mắt đau thương nhìn Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư, ánh mắt của hắn nhuốm đầy sự đau thương, nỗi đau toả ra bốn phía, hoà chung vào bầu không khí. Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn ánh mắt đau thương của hắn, lời nói vừa định nói ra lại ngậm chặt trong miệng. Nàng chẳng biết nên nói gì, chỉ biết nói lệch chủ đề chính: "Ta muốn gả cho một người mà cả đời người đó chỉ có thể cưới mình ta, chỉ có thể đối tốt với một mình ta. Trong lòng ta cũng chỉ có hắn, chỉ đối tốt với hắn. Mà địa vị của ngươi rất cao quý, ngươi là một Vương gia quyền cao chức trọng, tất nhiên sẽ phải lấy rất nhiều nữ nhân."
Vốn cho là Đông Phương Thiểu Tư nghe nàng nói những lời này sẽ cảm thấy khó xử, nên suy xét lại, ai ngờ, trên mặt Đông Phương Thiểu Tư xuất hiện một nụ cười tươi, đưa tay qua ôm Sở Thanh Linh vào trong lòng: "Ta chỉ lấy một mình nàng, cho nên nàng phải gả cho ta. Trong thế giới của ta chỉ có một mình nàng!" diễnđànLêQuýĐôn
Sở Thanh Linh ngây ngẩn cả người, suy nghĩ hoàn toàn bị đóng băng. Lời nói này xem như lời cầu hôn sao? Nhiếp Chính vương có địa vị cao quý như hắn lại quyết định chuyện hôn sự một cách qua loa thế này sao? Nàng gặp hắn được mấy lần? Ở chung được mấy ngày? Đếm trên đầu ngón tay cũng biết. Này, như vậy có nhanh quá không? Chính nàng cũng không xác định rõ câu trả lời. Đối với hắn, nàng có cảm giác yêu thích, nhưng chưa chạm đến cái gọi là yêu. Cũng chưa từng nghĩ đến chuyện gả cho hắn ngay bây giờ.
"Vì cái gì?" Sau một lúc kìm nén, Sở Thanh Linh mở miệng , "Ta và ngươi mới ở cùng nhau có mấy ngày. . . . . ."
Nói còn chưa hết, môi nàng đã bị ngón tay thon dài của Đông Phương Thiểu Tư áp trụ, trong mắt Đông Phương Thiểu Tư toàn là ý cười sâu đậm, trong giọng nói cực kì bá đạo: "Không nên hỏi những vấn đề ngu ngốc như vậy. Ta muốn nàng."
Sở Thanh Linh trừng mắt, không biết nên nói cái gì cho phải. Người trước mắt rất tuỳ hứng.
Không đợi Sở Thanh Linh nói chuyện, Đông Phương Thiểu Tư liền lôi Sở Thanh Linh đi về phía lầu các, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: "Đây là Trúc viên mà ta cố ý chuẩn bị cho nàng , chỉ thuộc về mình nàng mà thôi." DĐLQĐ
Sở Thanh Linh nhìn bóng dáng của Đông Phương Thiểu Tư, muốn nói rồi lại thôi. Người trước mắt luôn luôn có nỗi đau không bao giờ che dấu nổi, không ai có thể khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp sao? Hoàng thất vốn vô tình, đã biến hắn thành con người như vậy sao? Đơn giản vì mình đã cứu hắn, đối tốt với hắn, cho nên hắn mới làm những việc như vậy sao? Đây không phải là yêu, mà là cảm kích. Người trước mắt hiểu sao?
"Buổi tối ta sẽ cho người làm những món mà nàng thích ăn nhất. Thịt kho tàu, thịt bò, cá hấp,. . . . . ." Khẩu khí của Đông Phương Thiểu Tư nhàn nhạt, hắn nói ra toàn bộ những món ăn mà Sở Thanh Linh yêu thích.
Sở Thanh Linh ngớ ra, khi nào thì hắn biết mình thích ăn những món này?
"Cái kia....có thể nghe ta nói một câu được không?" Sở Thanh Linh ngừng lại, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình như đang bốc cháy. DĐLQĐ
"Muốn nói gì? Ta đang nghe." Đông Phương Thiểu Tư cũng ngừng lại, quay đầu nhìn Sở Thanh Linh.
"Ta, không cần ngươi báo đáp ta như vậy, ngươi hiểu không?" Sở Thanh Linh nói tiếp, "Cảm kích không phải, không phải....." không phải là yêu, mặc dù rất muốn nhưng Sở Thanh Linh không thể nói ra bốn từ tiếp theo được nữa.
"Cảm kích không phải là yêu, nàng muốn nói cái này phải không?" Khoé miệng Đông Phương Thiểu Tư vẽ ra một nụ cười xấu xa, khiến Sở Thanh Linh há to miệng. Sở Thanh Linh trừng mắt nhìn sau đó gật gật đầu, nam nhân ở trước mắt hiểu cả ý nghĩ của nàng sao? MiuDĐLQĐ
"Ta yêu nàng hay cảm kích nàng, nàng cũng không phân biệt được sao?" Trên mặt Đông Phương Thiểu Tư chợt hiện lên ý chí mạnh mẽ khiến người ta không dám tiến lại gần.
Nhất thời Sở Thanh Linh không biết nên nói cái gì cho phải, lại trầm mặc một lúc.
"Không sao cả, ta sẽ cho nàng thời gian." Đông Phương Thiểu Tư cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Thanh Linh tiếp tục đi về phía trước, " Ta muốn cho nàng thời gian thích ứng nhiều hơn. Ba ngày, ba ngày đã đủ dài rồi chứ? Tiểu Thanh Linh của ta? Ba ngày sau chúng ta sẽ thành thân"
Sở Thanh Linh mê muội, ở đâu có loại người bá đạo như vậy? Chỉ cho mình ba ngày thích ứng, mặc kệ mình có đồng ý hay không ba ngày sau vẫn phải thành thân với hắn.
Đông Phương Thiểu Tư cũng không quản xem Sở Thanh Linh muốn cái gì, chỉ lôi nàng đi về phía trước: "Ba ngày này ta sẽ xử lý công việc của mình cho xong. Nàng ngoan ngoãn ở Trúc viên chờ ta trở về."
Đầu óc Sở Thanh Linh hoàn toàn trống rỗng, không hề nghe thấy lời nói của Đông Phương Thiểu Tư.
Thành thân?
Nàng và Nhiếp Chính vương - Đông Phương Thiểu Tư thành thân?.