Chương 76: Chương 76

"Mặc Hiên!" Mai quý phi luống cuống kích động kêu lên.

Dạ Mặc Hiên chậm rãi mắt mở ra, con ngươi thâm thuý tĩnh mịch như băng, không còn sức sống, trống rỗng.

"Mặc Hiên Mặc Hiên"Mai quý phi nằm ở trên người của Dạ Mặc Hiên nhẹ giọng gọi, giọng nói không che giấu được sự vui mừng và kích động.

"Tiện nhân ——" Dạ Mặc Hiên yếu đuối mở miệng, giọng nói khàn khàn nói ra hai chữ khiến Mai quý phi tan nát cõi lòng.

"Mặc Hiên, ngươi tỉnh lại là tốt rồi." Mai quý phi thống khổ mỉm cười. Ở trong lòng, trong mắt của Mặc Hiên, mình chính là một người hạ tiện. Cũng thế, hắn đối đãi với bản thân như vậy, mà mình cũng giống như hắn, đúng là mình ti tiện. Tiện đến hết thuốc chữa, tiện đến không cách nào bù đắp lại. Nhưng mà, là do mình cam tâm tình nguyện, không oán không hối hận!

"Tiện nhân, ngươi lại dám dùng thuốc với trẫm." Dạ Mặc Hiên muốn ngồi dậy, nhưng vừa mới động đậy thì nhíu chặt chân mày. Ngủ mê man ba ngày, vừa tỉnh lại đã muốn cử động mạnh dĩ nhiên là không được.

"Mặc Hiên, ngươi không sao chứ?" Mai quý phi khẩn trương nhìn Dạ Mặc Hiên.

"Cút!" Cả người Dạ Mặc Hiên dùng hết hơi sức rống giận ra một chữ, vươn tay đẩy Mai quý phi ra. Mai quý phi bị đẩy ngã trên mặt đất, đau đớn hít một hơi.

Người ở bên ngoài nghe được tiếng động, vội vàng xông vào. Nhìn thấy hoàng thượng đã tỉnh lại với vẻ mặt u ám, và Mai quý phi té xuống đất cực kì khổ sở.

"Hoàng thượng ——" "Nương nương ——"

Nhất thời, trong tẩm cung trở nên xôn xao, ngự y rất nhanh xuất hiện ở trước mắt mọi người. Chia ra chẩn bệnh giúp hoàng thượng và Mai quý phi.

Dạ Mặc Hiên nhắm hai mắt lại không nói lời nào, mặc cho ngự y tiếp tục bắt mạch. Còn Mai quý phi được cung nữ đỡ ra cửa.

"Thanh Linh ~" Dạ Mặc Hiên nhắm hai mắt, hồi lâu từ trong miệng yếu ớt nói ra hai chữ khiến hắn đau lòng .

"Hoàng thượng?" Ngự y nhìn vẻ mặt khổ sở của Dạ Mặc Hiên thì hơi giật mình, "Hoàng thượng khó chịu chỗ nào sao? Có chỗ nào đau sao?"

"Tim trẫm đau, là tim" Dạ Mặc Hiên cau chặt lông mày, bộ mặt thống khổ và hối tiếc.

Các ngự y nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì. Trên người Hoàng thượng không hề bị nội thương, chỉ có cánh tay bị thương nghiêm trọng mà thôi! Hiện tại hoàng thượng lại nói đau tim. Chẳng lẽ có bệnh gì không tiện nói ra?

"Ra ngoài hết đi." Dạ Mặc Hiên chán nản nói, vô lực tựa vào đầu giường.

Mọi người tuân mệnh lui xuống.

Sự yên tĩnh trong tẩm cung làm cho người ta khó thở, Dạ Mặc Hiên chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn hai tay của mình đã được băng bó tốt. Chính là đôi tay này, tự tay mình đã làm tổn thương nữ nhân mà mình yêu thương quý trọng nhất. Tại sao? Tại sao ông trời đối xử với mình như vậy? Trong lòng Dạ Mặc Hiên vô cùng thống hận và tuyệt vọng. Thanh Linh, Thanh Linh ơi, bây giờ nàng ra sao rồi? Khi mình đột nhiên tỉnh lại, lúc nhớ lại tất cả, thật hận không thể lập tức chết đi. Mỗi lần nghĩ tới, mình tổn thương Thanh Linh thế nào. Đêm hôm đó thì lăng nhục và bạo hành nàng, còn có đêm đó cắm trâm cài đầu vào ***g ngực của nàng, toàn bộ đều hiện lên rõ ràng như vậy. Thật sự muốn không bao giờ tỉnh lại nữa, không muốn đối mặt với sự thật tàn nhẫn tuyệt vọng này nữa. Còn mặt mũi nào đi gặp nàng, đối mặt với nàng đây?

Nhưng mà, trong lúc hôn mê, giọng nói của con tiện nhân Mai Khê làm cho mình tỉnh lại. Nếu như mình cứ bất tỉnh như vậy, làm sao có thể tính sổ với con tiện nhân kia. Hơn nữa làm sao có thể tìm Thanh Linh, để nói xin lỗi, để cầu xin sự tha thứ của nàng, đền bù những tổn thương do mình gây ra. Mặc dù vết thương đó vĩnh viễn cũng không bù đắp được. Nhưng mà, mình cũng muốn đi đối mặt.

Dạ Mặc Hiên khổ sở, đau lòng muốn chết đi. Thanh Linh, bây giờ nàng ở đâu? Bây giờ nàng có an toàn không? Thương thế của nàng sao rồi? Có lẽ mình đã sớm không còn tư cách quan tâm nàng, nhưng mà. . . . . .

Giờ phút này Sở Thanh Linh đang nằm trên giường vẫn hôn mê bất tỉnh.

Thay đổi đột ngột trong đêm đó đã khiến Đông Phương Thiểu Tư mất đi tất cả lý trí, ôm chặt Sở Thanh Linh vẫn không nhúc nhích, chỉ suy nghĩ Thanh Linh đi rồi, như vậy, mình cũng nhất định sẽ đi theo.

Mà Hắc Vũ đi theo dọc đường, mang mọi người đến ở trong tiểu viện đơn sơ của một huyện thành nhỏ, tạm thời bố trí ổn thoả. Sau khi thu xếp xong, Y Tiên lập tức bắt tay vào chữa thương cho Sở Thanh Linh.

Mà câu nói của Y Tiên thiếu chút nữa khiến Đông Phương Thiểu Tư phát điên. Chỉ vì câu nói: " Nha đầu này không chết được, nhưng cũng không sống nổi. Có thể tỉnh lại hay không toàn dựa vào ý trời."

"Cái ý trời chó má gì." Ba ngày nay Đông Phương Thiểu Tư vẫn cực nhọc ngày đêm chờ đợi ở bên giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt quen thuộc của Sở Thanh Linh, "Thanh Linh, nàng nhất định phải tỉnh lại. Nàng phải nhớ kỹ, ta vẫn ở đây chờ nàng, ta và con đều ở đây chờ nàng trở về với chúng ta." Đông Phương Thiểu Tư khổ sở nhẹ nhàng nắm tay của Sở Thanh Linh. Ba ngày nay, Sở Thanh Linh cứ nằm không còn sức sống như vậy.

Hắc Vũ đứng ở trước cửa, vẻ mặt phức tạp nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang thống khổ và chờ đợi. Tên nam nhân cường đại này, vì một nữ nhân mà xâm nhập vào địch quốc, mạo hiểm to lớn như vậy, thật sự đáng giá sao? Hắn có thể có nhiều hơn như vậy, nhưng hình như trong mắt hắn chỉ có nữ nhân nằm ở trên giường kia. Mà Sở Thanh Linh vẫn mê man chưa tỉnh lại, nếu như sau này nàng không tỉnh lại nữa, nam nhân này sẽ như thế nào đây?

"Thanh Linh, nàng nhất định phải tỉnh lại." Đông Phương Thiểu Tư đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt trắng bệch của Sở Thanh Linh, bỗng nhiên nở nụ cười, gương mặt tuyệt mỹ vô cùng xinh đẹp, mỉm cười nói: "Có điều cũng không sao, nếu như nàng không tỉnh lại, ta đi cùng với nàng là được. Chúng ta có thể đoàn tụ ở một nơi khác, ở cùng với nhau mãi mãi."

Hắc Vũ nghe lời nói của Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng rét lạnh, đúng là một nam nhân điên cuồng. Có điều, trong lòng chợt có chút nhẹ nhõm. Nam nhân này, mới đúng là người yêu nàng nhất trên đời. Không thể phủ nhận, mình có tình cảm với nàng, có lẽ đã thích nàng mất rồi. Có thể làm việc vì nàng, có thể cứu nàng, cũng có thể đồng ý làm rất nhiều việc cho nàng. Nhưng nếu như nàng chết rồi, chắc chắn mình sẽ không chết đi vì tình.

"Ngươi nghe đủ hay chưa?" Chợt Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng mở miệng, giọng nói rất nhỏ, hình như sợ làm phiền đến Sở Thanh Linh.

Hắc Vũ hơi xấu hổ đi vào, Đông Phương Thiểu Tư quay đầu lạnh lùng nhìn Hắc Vũ: "Ta rất biết ơn ngươi. Nhưng mà, nghe lén người khác nói chuyện là sở thích của ngươi hay là phương thức ngươi đòi báo đáp?" Ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư sắc bén nhìn Hắc Vũ.

"Ngượng ngùng." Hắc Vũ lúng túng gãi đầu, "Ta không phải cố ý. Ta có lúc rất tò mò, nàng là một người thế nào, đáng giá để ngươi mạo hiểm hy sinh lớn như thế. Mà Mặc Hiên cũng ~"

"Không nên so sánh ta với hắn." Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng cắt đứt lời nói của Hắc Vũ, "Hắn căn bản không xứng đáng nói yêu với Thanh Linh nữa."

"Hắn, rất kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ." Hắc Vũ cau mày không hiểu, "Lúc trước hắn vẫn rất thích nàng, thậm chí muốn bất chấp tất cả để lập nàng làm hậu. Nhưng đảo mắt lại nhẫn tâm ác độc tự tay tổn thương nàng như vậy. Chẳng lẽ hắn thật sự bị bỏ thuốc như lời nàng nói sao?"

"Hắn có bị bỏ thuốc hay không chẳng liên quan tới ta, ta chỉ biết hắn đã làm tổn hại người không nên bị tổn thương nhất! Tên ngốc Ngự Phong này không giết hắn, nhưng ta sẽ tính món nợ này với hắn!" Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư dần dần hiện lên ánh mắt của sói.

Hắc Vũ tức cười, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

"Vì sao ngươi giúp chúng ta như vậy, mà không nói hành tung của chúng ta cho hắn biết?" Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng nhìn Hắc Vũ, nam nhân ở trước mắt là quốc sư. Ở góc độ của hắn mà nói, hiện tại chính là cơ hội tốt trừ đi người đứng đầu của địch quốc.

"Đừng nghĩ ta xấu xa như vậy." Hắc Vũ giựt giựt khóe miệng, "Ta vẫn luôn phản đối hai nước khai chiến. Giữa hai nước xảy ra chiến tranh, chịu khổ nhất vẫn là dân chúng. Thực lực của một nước cũng sẽ bị tổn thất rất lớn."

"Quan hệ của ngươi và hắn là sao, ta nhớ ngươi gọi thẳng tên của hắn." Trong lòng của Đông Phương Thiểu Tư vẫn chưa tin tưởng nam nhân ở trước mắt .

"Vốn là bạn rất thân. Nhưng trước đó vài ngày hắn thay đổi trở nên rất kì lạ, rất xa lạ." Hắc Vũ nhún vai, "Ngươi yên tâm, nếu ta giúp các ngươi trốn ra được, nhất định sẽ không bỏ đá xuống giếng vào lúc này. Nếu như vào lúc này có người tới quấy rầy, sợ rằng nàng thật sự không tỉnh lại nữa?"

Sau khi Đông Phương Thiểu Tư nghe xong, trong mắt lóe lên sự đau đớn, quay đầu nhìn người trên giường, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đi ra ngoài đi. Thương thế của Thanh Linh đỡ hơn một chút, chúng ta lập tức nghĩ biện pháp xuất quan."

"Chỉ sợ lần này các ngươi muốn bình an đến Thiên Vận quốc thì khó càng thêm khó rồi." Hắc Vũ than thở, "Ngươi cũng biết, vốn Nhân vương của Thương Châu quốc muốn tới tham gia đại điển phong hậu."

"Ta biết rồi." Sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư lạnh lẽo, "Bây giờ chỉ sợ hắn đã thiết kế cạm bẫy ở biên quan chờ chúng ta."

"Ngươi đã biết! Vậy ngươi còn. . . . . ." Hắc Vũ kinh ngạc kêu thành tiếng.

"Ta biết rõ nên xử lý như thế nào, không làm phiền ngươi." Đông Phương Thiểu Tư không muốn nói thêm nữa, chăm chú nhìn Sở Thanh Linh .

Hắc Vũ tức cười, từ từ lui ra ngoài. Có điều nhìn bóng lưng cô đơn Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng có chút không đành lòng. Nam nhân này, là một người như thế nào đây? Hoàn toàn không nhìn ra.

Đông Phương Thiểu Tư nắm tay của Sở Thanh Linh, nhẹ nhàng tựa vào đầu giường.

"Tiểu tử, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta trông chừng là được rồi, đã ba ngày ba đêm ngươi chưa chợp mắt." Lúc này Y Tiên đi vào nói.

"Ta không mệt." Đông Phương Thiểu Tư lắc đầu.

"Không mệt ngươi cũng phải nghỉ ngơi." Y Tiên hừ lạnh"‘ Ngươi tự đi mà soi gương xem lại bộ dạng của bản thân bây giờ đi. Nếu như nha đầu này tỉnh lại nó sẽ vui mừng sao?"

Đông Phương Thiểu Tư không nói gì, vẫn nhẹ nhàng nắm tay Sở Thanh Linh không nói lời nào như cũ.

"Ngươi yên tâm, nha đầu đang cố gắng." Y Tiên thương tiếc nhìn người hôn mê bất tỉnh trên giường, " Nhất định nha đầu này sẽ tỉnh lại. Bởi vì nàng biết ngươi đang đợi nàng, đứa bé trong bụng của nàng cũng đợi nàng. Nếu như lúc nàng tỉnh lại, ngươi đã gục ngã, tất cả cố gắng của nó không phải đều uổng phí sao?"

Đông Phương Thiểu Tư trầm mặc, hồi lâu, rốt cuộc đứng dậy.

"Trông chừng nàng thật kỹ, đừng để cho những người khác đến gần nàng." Rốt cuộc Đông Phương Thiểu Tư quyết định đi nghỉ ngơi chút.

"Biết rồi." Y Tiên gật đầu một cái, "Ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ngươi cũng sắp trở thành cha rồi, nghỉ ngơi cho tốt."

Đông Phương Thiểu Tư ngẩn ra, chợt nở nụ cười. Đúng vậy, mình sắp thành cha rồi, phải tin tưởng Thanh Linh, nàng nhất định sẽ tỉnh lại.

Khi một người có mục tiêu, như vậy làm chuyện gì hắn cũng sẽ có động lực.

Dạ Mặc Hiên khôi phục nhanh vô cùng, rất phối hợp cho ngự y trị liệu, tất cả mọi người đều yên lòng. Mà mấy ngày nay, Dạ Mặc Hiên vẫn chưa từng hỏi đến Mai quý phi cũng không có nhắc đến chuyện lập hậu.

Mai quý phi đang dưỡng thương trong Đông Cung, mỗi ngày đều lo lắng cho vết thương của Mặc Hiên, mỗi ngày truyền ngự y chẩn bệnh cho hoàng thượng tới đây bẩm báo.

"Tay của hoàng thượng đã không sao rồi à?" Mai quý phi mừng rỡ hỏi ngự y.

"Bẩm nương nương, tay phải của hoàng thượng chỉ bị gãy xương ở ngón út, rất nhanh sẽ khỏi hẳn." Ngự y trịnh trọng bẩm báo, tiếp đó nói thêm, "Ngược lại vết thương của nương nương"~"

"Vết thương của ta cũng không có gì đáng lo." Mai quý phi nhàn nhạt nói.

"Có điều, trên người nương nương sẽ để lại sẹo." Ngự y thận trọng mở miệng nói ra lo lắng của mình.

Mai quý phi lắc đầu một cái không nói gì thêm, ý bảo mình không để ý, phất tay cho ngự y lui xuống. Sau khi ngự y mới vừa lui ra, cửa vang lên giọng nói the thé của thái giám: "Hoàng thượng giá lâm.".

Dứt lời, bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cửa khiến Mai quý phi đau lòng.

"Tham kiến hoàng thượng." Các cung nữ đều hành lễ.

Dạ Mặc Hiên mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn về phía Mai quý phi nằm ở đầu giường.

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng." Mai quý phi khẽ quỳ xuống, đè nén cảm giác không thoải mái trong cơ thể.

"Tất cả lui xuống." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt phất tay ý bảo người trong phòng lui xuống.

Mai quý phi lẳng lặng nhìn Dạ Mặc Hiên lạnh lùng mà bình tĩnh. Nàng biết, thật ra thì vẫn luôn biết, ngày nay sớm muộn đều sẽ tới.

"Ngươi nói xem, trẫm nên cám ơn ngươi như thế nào?" Dạ Mặc Hiên hơi phiền não ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào sắc mặt ảm đạm của Mai quý phi.

Mai quý phi không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn người mình yêu sâu đậm trước mắt.

"Trẫm nên làm gì với ngươi đây? Ngươi nghĩ sao đây? Có phải cho rằng chắc chắn trẫm sẽ chặt ngươi thành trăm mảnh, chết không có chỗ chôn, để cho ngươi vạn kiếp bất phục hay không?" Dạ Mặc Hiên chợt nở nụ cười nhạt.

Mai quý phi gắt gao cắn môi, không nói gì.

"Nếu như ngươi nghĩ vậy, ngươi đã sai lầm rồi." Dạ Mặc Hiên than thở, "Ngươi cho là trẫm sẽ dễ dàng như vậy sao?"

Mai quý phi nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt thâm thúy lạnh lẽo của Dạ Mặc Hiên. Trong lòng chợt lạnh.

"Có phải trẫm bảo ngươi làm cái gì ngươi đều làm hay không?" Dạ Mặc Hiên cười lên, vươn tay nắm lấy cằm của Mai quý phi, cẩn thận quan sát mặt của Mai quý phi, phát ra tiếng than, "Thật đẹp mà. Không hổ danh là đệ nhất nữ tử tài mạo song toàn của Thành Hạ quốc."

"Mặc Hiên, chàng muốn ta làm gì ta cũng sẽ đồng ý." Mai quý phi cắn môi nói lời thật lòng với Dạ Mặc Hiên.

"Hả, vậy sao?" Dạ Mặc Hiên buông cằm Mai quý phi ra, cười nhẹ, âm thanh giống như ma quỷ nhẹ nhàng vang lên ở bên tai Mai quý phi "Chuyện gì cũng đồng ý sao? Cho dù trẫm muốn ngươi tự tay giết chết cha ruột thương yêu ngươi nhất sao?"

Dứt lời, trong nháy mắt con ngươi của Mai quý phi phóng đại, đôi môi không còn một giọt máu.

"Như thế nào, muốn trẫm tha thứ ngươi, để trẫm thương yêu ngươi...ngươi phải tự tay giết phụ thân của ngươi." Giọng nói của Dạ Mặc Hiên lạnh lẽo tàn khốc. Sau đó hoàn toàn yên lặng, mà Dạ Mặc Hiên cũng không nóng nảy, lẳng lặng chờ Mai quý phi trả lời.