"Nội thương nặng nề! Sao lại thế này?!" Sở Thanh Linh lqd thất thanh kêu lên, trong giọng nói đều là nóng ruột và quan tâm.
"Không có việc gì." Dạ Mặc Hiên nhẹ nhàng lắc đầu cười ý bảo bản thân không có việc gì.
Sở Thanh Linh cắn môi, nàng không tin, sao có thể không có chuyện gì, nội thương nghiêm trọng như vậy, nhất định phải điều tức thật tốt.
Thanh Cát nhìn nụ cười tự đắc của hoàng thượng cùng vẻ mặt ân cần lo lắng của Sở Thanh Linh, trong lòng không khỏi nổi lên hàn ý, lại len lén quan sát hoàng thượng trẻ tuổi lần nữa. * Truyện được đăng trên diễn đàn Lê Quý Đôn * Thật là người ngoan độc! Thì ra lần trước để mình đả thương hắn chính là vì nữ nhân này! Hắn không chỉ ác độc với người khác, ác độc với mẹ ruột mình, mà còn ác độc với chính bản thân mình như vậy. Người như vậy, chắc chắn trong tương lai sẽ là bá chủ!
Dạ Mặc Hiên nhìn Sở Thanh Linh ở trước mặt đang lo lắng, nở nụ cười. Có lẽ, vốn không cần dùng thuốc cũng được.
Sở Thanh Linh không hổ đã học rất nhiều thứ từ Y tiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền điều chỉnh lại thân thể Dạ Mặc Hiên. Khi Dạ Mặc Hiên bận rộn chính sự, một mình Sở Thanh Linh an tĩnh lại chăm chú nhìn bầu trời, nhớ Đông Phương Thiểu Tư. Nhớ tới nam nhân kỳ cục tính khí con nít, không tìm thấy mình nhất định rất tức giận lo lắng rồi? Đã nhờ Mặc Hiên đưa thư cho Y tiên báo với chàng mình đang ở đây, để bọn họ không phải lo lắng. Qua ít ngày nữa sẽ trở về.
Bây giờ Thiểu Tư đang làm gì? Sở Thanh Linh ngồi trong đình ở Ngự Hoa Viên, mất hồn nhìn hồ cá, còn có cái bóng của mình. Đột nhiên, trong nước có nhiều thêm một cái bóng, một nữ tử y phục hoa lệ đang lạnh lùng nhìn mình.
Sở Thanh Linh lqd quay đầu lại, thấy một nữ tử xinh đẹp đang lạnh lùng nhìn mình, mà các cung nữ quỳ trên mặt đất hành lễ hô khấu kiến Quý phi nương nương. Sở Thanh Linh ngạc nhiên, nữ tử này là phi tử của Mặc Hiên? Nghĩ đến đây, trên mặt Sở Thanh Linh hiện lên nụ cười nhàn nhạt, hài tử kia đã trưởng thành, thật sự trưởng thành rồi.
Nhưng mình gọi nữ tử trước mắt như thế nào đây? Quý phi? Không đúng. Muội muội? Dường như cũng không đúng. Thật là đã làm khó Sở Thanh Linh rồi.
Khi Sở Thanh Linh đang khó xử không biết xưng hô với nữ tử trước mặt như thế nào thì nữ tử này lại thản nhiên ngồi trước mặt Sở Thanh Linh, lạnh nhạt nói: "Ngươi chính là nữ nhân hoàng thượng mang về ngày hôm đó?"
Sở Thanh Linh gật gật đầu, mỉm cười: "Ngươi chính là phi tử của Mặc Hiên?"
"Ngươi có thể tùy ý gọi tục danh (tên húy) của Hoàng thượng, quả nhiên quan hệ của các ngươi không bình thương." Mai quý phi nhàn nhạt nói, trong giọng nói không có cảm xúc gì.
"Bởi vì ~~" Sở Thanh Linh biết có một số chuyện có thể không nên nói ra miệng, cho nên chỉ nói hai chữ liền dừng lại.
"Bởi vì ngươi đã cứu hoàng thượng, thật sao?" Mai quý phi khẽ cau mày, lạnh lùng nói cho nàng biết lý do.
Sở Thanh Linh ngạc nhiên, giờ mới hiểu được, quả nhiên thân thế Dạ Mặc Hiên Puck.lqd đều là bí mật, tuyên bố với bên ngoài là chính mình đã cứu hắn, cho nên mình mới được nhận trọng đãi như vậy sao? Sở Thanh Linh lập tức tiêu tan, như vậy cũng tốt. Ít ra cũng không ảnh hưởng đến địa vị của hắn.
"Là vậy. Cho nên hoàng thượng mới trọng đãi ta như vậy." Sở Thanh Linh mỉm cười thuận thế tiếp nhận nói.
"Trọng đãi như vậy? Cứu hoàng thượng một mạng liền lập ngươi làm hậu, báo ân này có phải quá mức rồi không?" Mai quý phi cau mày thật chặt, trong giọng nói đã có phần châm chọc.
"Cái gì?!" Sở Thanh Linh đột nhiên đứng lên, không thể tin nổi nhìn vẻ mặt bình thản của Mai quý phi, vừa rồi nữ tử này nói cái gì? Mặc Hiên muốn lập mình làm hậu? Làm sao có thể?!
"Ngươi không biết thật hay đang giả bộ?" Mai quý phi cau mày nhìn vào mắt Sở Thanh Linh, lại chỉ thấy kinh ngạc, không có bất kỳ sự giả tạo nào, lúc này mới thật sự tin tưởng người trước mắt không biết thật.
"Làm sao có thể?!" Sở Thanh Linh đột nhiên lắc đầu, phủ nhận.
"Ngươi lại không biết thật!" Mai quý phi cũng đứng lên, trong mắt chợt có cảm xúc kỳ quái, "Ta vẫn cho rằng chàng sẽ lập ta làm hậu, nhưng không ngờ lại cho chúng ta một cái tin như vậy. Cũng bởi vì ngươi đã cứu chàng, cho nên chàng muốn lập ngươi làm hậu."
"Điều này không có khả năng! Bởi vì ta và hắn -!" Sở Thanh Linh vừa muốn ra nói miệng, xa xa liền thấy bóng dáng của Dạ Mặc Hiên, đang từ từ đi về phía bên này.
Mai quý phi thấy sắc mặt của Sở Thanh Linh, cũng xoay người thấy Dạ Mặc Hiên lqd đang đi tới hướng này, hơi nheo mắt, xoay người nói với Sở Thanh Linh: "Ta cáo từ trước, nếu chàng tới thấy ta ở cùng với ngươi, sợ sẽ cho rằng ta đang gây khó khăn cho ngươi." Dứt lời, Mai quý phi cũng không quay đầu lại mà rời đi. Sở Thanh Linh nhìn bóng dáng của Mai quý phi, trong lòng phức tạp. Bởi vì bản thân nhìn ra, nữ tử này thật tâm với Mặc Hiên, tuy nàng vẫn lạnh nhạt, nhưng khi nhắc tới Mặc Hiên sâu trong đáy mắt nàng vẫn dịu dàng mơ hồ, còn có bi ai nhàn nhạt chợt lóe lên
"Thanh Linh ~~" Dạ Mặc Hiên đã đi vào, thấy Sở Thanh Linh đang đứng tại chỗ ngẩn người có chút nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của Sở Thanh Linh, thấy bóng lưng kia, nhăn mày lại. Một tay nắm lấy bả vai Sở Thanh Linh để nàng xoay người lại đối mặt với mình, nghiêm túc hỏi: "Có phải Mai quý phi nói cho nàng điều gì không?"
"Nàng ta là Mai quý phi?" Lúc này Sở Thanh Linh mới biết thân phận của nữ tử vừa rồi. Mai quý phi sao? Hoa mai bất khuất đứng ngạo nghễ trong gió tuyết...
"Phải. Trong cung chỉ có một vị Quý phi, những người khác đều là Bình phi cùng phi tần." Dạ Mặc Hiên nhàn nhạt nói.
"Trong lòng ngươi nàng ta không giống với những người khác?" Sở Thanh Linh bắt được tin tức trọng yếu.
"Không có gì bất đồng, nàng ta là nữ nhi của Thượng Quan tướng quân, phụ thân của nàng giúp ta đi lên ngôi vị hoàng đế." Dạ Mặc Hiên hời hợt nói, cũng khiến Sở Thanh Linh minh bạch, thì ra Mai quý phi là nữ nhi công thần, cho nên được phong làm quý phi duy nhất. Nhưng chắc quan hệ giữa hai người cũng không đơn giản như vậy, nếu không nàng ta đã không nói câu kia vồn cho rằng Mặc Hiên lqd sẽ lập nàng ta làm hậu.
Vừa nghĩ tới đó, Sở Thanh Linh chợt tỉnh ngộ, nhìn chằm chằm Dạ Mặc Hiên nói: "Mặc Hiên, ta vừa nghe nói, người định lập ta làm hậu, trò đùa này tuyệt đối không buồn cười."
"Ta không nói đùa." Dạ Mặc Hiên nói.
Nhìn vẻ mặt Dạ Mặc Hiên, cuối cùng Sở Thanh Linh hiểu rõ người trước mắt không phải đang nói đùa.
"Mặc Hiên, ta đã lập gia đình. Đệ là người ta quý trọng nhất, hiểu không? Đệ là người ta quan tâm nhất." * Đọc truyện nhanh nhất tại Diễn đàn Lê Quý Đôn * Sở Thanh Linh nhíu mày, nghiêm túc nói.
"Căn bản người nam nhân kia cũng không yêu nàng, hắn sẽ chỉ hành hạ nàng. Ta đã hạ quyết tâm từ trước nhất định phải cứu nàng ra ngoài!" Dạ Mặc Hiên vội vàng nói.
"Mặc Hiên!" Sở Thanh Linh có chút tức giận, "Ngươi phải nhớ! Ngươi là đệ đệ của ta, còn ta là tỷ tỷ của ngươi!" Sở Thanh Linh hơi nhức đầu nhìn hài tử trước mắt, hắn không phân biệt được rõ ràng tình thân cùng tình yêu nam nữ khác nhau chỗ nào sao?
"Tỷ tỷ?" Dạ Mặc Hiên cười lạnh, vẻ mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo, chợt đưa tay nắm lấy tay Sở Thanh Linh gằn từng chữ rõ ràng, "Nàng cũng đã biết, trước kia nội tâm ta dằn vặt, ta cho rằng ta là tên súc sinh táng tận lương tâm, ta yêu tỷ tỷ ruột của mình."
"Mặc Hiên?" Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn Dạ Mặc Hiên đang không tự khống chế được ở trước mặt, mãnh liệt rút tay mình ra rồi lạnh lùng nói: "Mặc Hiên, bây giờ ngươi câm mồm, coi như ta chưa từng nghe."
Dạ Mặc Hiên cười lạnh: "Lúc ta biết nàng không phải là tỷ tỷ ruột của ta thì nàng có biết ta vui vẻ, cao hứng đến thế nào không?"
"Câm mồm! Mặc Hiên, đừng nói nữa." Sắc mặt Sở Thanh Linh ngày càng lạnh, rốt cuộc ngửi được hơi thở không bình thường.
"Vì sao không để cho ta nói?" Ánh mắt lqd Dạ Mặc Hiên cũng nghiêm túc, "Người nam nhân kia vẫn nhốt nàng, đừng tưởng rằng ta không biết! Khiến cho nàng đi gặp mặt cha mẹ lần cuối cũng không được. Không phải nàng hận hắn sao?"
"Cha... mẹ..." Sở Thanh Linh nghe thấy hai chữ đó, ánh mắt bắt đầu buông lỏng, thì thào lặp lại lời Dạ Mặc Hiên nói.
"Đúng, cha mẹ cứ đi như vậy, bọn họ muốn gặp nàng trước khi đi, nhưng vẫn không gặp được!" Trong mắt Dạ Mặc Hiên thâm trầm, từ từ nói, "Cha và mẹ muốn gặp mặt nàng một lần, nhưng mà, đến cuối cùng cũng không thấy nàng! Đều do lỗi của người nam nhân kia, đều do người nam nhân kia làm hại, không phải sao?"
Suy nghĩ của Sở Thanh Linh có chút hỗn loạn, nhìn chằm chằm người trước mắt, chợt cau mày: "Mặc Hiên! Người nào làm hại cha mẹ? Sư tổ nói có liên quan tới hoàng thất Thành Hạ quốc!"
Dạ Mặc Hiên sửng sốt, thật không ngờ Sở Thanh Linh lại nghĩ tới phương diện này, nhất thời trầm mặc, không dám đối diện với ánh mắt chất vấn của Sở Thanh Linh.
"Ngươi nói đi! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao ngươi lại tới Thành Hạ quốc làm Thái tử?" Sở Thanh Linh căng thẳng truy hỏi tới cùng.
Dạ Mặc Hiên lqd nghẹn lời, không biết nên nói gì cho phải.
Sở Thanh Linh thấy sắc mặt có chút áy náy của Dạ Mặc Hiên, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn, mà suy đoán cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Cái chết của cha mẹ, có liên quan đến ngươi phải không?" Sở Thanh Linh đột nhiên bắt lấy cổ áo của Dạ Mặc Hiên đang lộ vẻ mặt khó xử, nghiêm giọng chất vấn.
"Không, không phải ~~" Dạ Mặc Hiên quay mặt, không dám nhìn tới ánh mắt hùng hổ của Sở Thanh Linh. Nhưng lời nói như vậy cũng không có sức thuyết phục.
Thân thể Sở Thanh Linh mềm nhũn, lảo đảo lui về phía sau, Dạ Mặc Hiên vội vàng đưa tay ra đỡ, Sở Thanh Linh đột nhiên đẩy tay của hắn ra, bản thân đi qua một bên dựa vào cây cột. Thật sự có liên quan tới Mặc Hiên! Cái chết của cha mẹ thật sự liên quan đến Mặc Hiên! Sở Thanh Linh thở mạnh, vỗ vỗ ***g ngực của mình để cho bản thân bình tĩnh lại. Nhưng nước mắt không ngừng trào ra.
"Thanh Linh..." Dạ Mặc Hiên đau lòng hô, nhìn nàng như vậy, rất đau lòng thật sự rất đau lòng.
"Câm mồm đừng gọi ta!" Sở Thanh Linh lớn tiếng quát, ngẩng đầu oán hận nhìn Dạ Mặc Hiên, muốn mắng người trước mặt, nhưng thủy chung không có cách nào mắng ra miệng. Nàng hiểu mặc dù cha mẹ chết vì Mặc Hiên, nhưng không phải do Mặc Hiên làm. Mặc dù hiểu, nhưng trong lòng vẫn rất chú ý, hoàn toàn không bỏ được.
"Thanh Linh, ta cũng không muốn sự việc phát sinh như vậy." Dạ Mặc Hiên nhăn mày, khuôn mặt khổ sở, "Cho tới bây giờ ta cũng không quên báo thù, ta cũng rất hận đã để chuyện phát sinh thành ra như vậy."
"Ngươi không cần nói, không cần nói bất kỳ cái gì!" Ánh mắt lqd Sở Thanh Linh tràn đầy địch ý nhìn Dạ Mặc Hiên, biết mình không nên đổ lỗi cho người trước mắt, nhưng bản thân hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
"Ta... được, ta không nói." Dạ Mặc Hiên trầm mặc, đau lòng nhìn Sở Thanh Linh luống cuống.
"Ta, phải về Thiên Vận quốc. Đưa ta trở về." Sở Thanh Linh yên lặng lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, hờ hững nhìn Dạ Mặc Hiên.
Dạ Mặc Hiên tiếp tục trầm mặc, không nói câu nào.
"Ta nói, ta muốn trở về." Sở Thanh Linh cắn môi khó khăn nói, "Ta hiểu rõ ta không nên trách ngươi, nhưng hiện tại ta không có cách nào đối mặt với ngươi."
"Không." Thật lâu sau, Dạ Mặc Hiên kiên quyết phun ra một chữ sau đó tiếp tục chậm rãi nói: "Không thể để cho nàng trở về, người nam nhân kia không thể mang lại hạnh phúc cho nàng."
"Không liên quan gì tới ngươi." Sở Thanh Linh cau mày lạnh giọng nói, "Hiện tại ta với chàng rất tốt, chàng đã thay đổi. Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa."
Dứt lời, sắc mặt của Dạ Mặc Hiên lqd càng lúc càng trầm xuống, không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Sở Thanh Linh, từng bước một từ từ tiến lại gần.
Sở Thanh Linh cắn răng chầm chậm lui về phía sau, nhìn vẻ mặt âm trầm của Dạ Mặc Hiên trước mặt mà kinh hãi, từ lúc nào Dạ Mặc Hiên đã tạo áp lực lớn cho người khác như vậy rồi? Hắn bây giờ thật xa lạ rất xa lạ! Đây là hài tử năm đó hồn nhiên ngây thơ sao?
"Nàng không thể đi bất cứ đâu, nàng chỉ có thể ở đây làm hoàng hậu của trẫm!" Âm thanh lạnh lẽo của Dạ Mặc Hiên vang lên, tay nhè nhẹ vung ra.
Tiếp theo, trước mắt Sở Thanh Linh bỗng nhiên tối sầm, đã mất đi tri giác. Cuối cùng ở bên tai cơ hồ vang lên tiếng cầu khẩn, thì thào, đau thương: ở lại bên cạnh ta, ở lại đây...
Khi Sở Thanh Linh tỉnh lại lần nữa, nhìn chung quanh một mảnh mờ mờ. Từ sau khi mang thai Sở Thanh Linh rất ít khi vận công vì sợ động thai khí, hiện tại giơ tay định vận công, lại phát hiện không dùng được khí lực nào! Cái này hoàn toàn khác khi ở biệt viện bị Nhân vương điểm đại huyệt. Đan điền trong cơ thể trống rỗng, không tồn tại chút chân khí nào! Thật ác độc! Sở Thanh Linh cắn răng, cư nhiên phế toàn bộ tu vi Y tiên truyền cho mình! Một chút cũng không lưu! Sợ mình chạy mất sao? Trong lòng Sở Thanh Linh sinh ra hàn ý, rốt cuộc nàng hiểu rõ, hiểu sâu sắc, Dạ Mặc Hiên hôm nay đã không còn là Dạ Mặc Hiên trước kia! Hăn là hoàng thượng!
Sở Thanh Linh chợt che bụng mình, đứa bé, mình đã có đứa bé của Thiểu Tư! Nếu bị Mặc Hiên phát hiện, như vậy - Sở Thanh Linh không dám nghĩ thêm. Nàng chợt hiểu, Mặc Hiên hôm nay đã không còn là đệ đệ ngây thơ của mình, mà là hoàng thượng lãnh khốc. Muốn rời khỏi nơi này, muốn dẫn lqd đứa bé trong bụng mình an toàn rời khỏi nơi này. Hắn sẽ không để cho mình đi. Lưng Sở Thanh Linh chợt lạnh lẽo, bởi vì nàng đột nhiên ý thức được, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu đã là một âm mưu. Mặc Hiên không gặp thích khách, hắn hao tổn tâm cơ làm nhiều việc như vậy, chính là để đưa mình tới, để cho mình cam tâm tình nguyện tới đây. Sở Thanh Linh càng nghĩ trái tim càng băng giá. Hắn không còn là tiểu Mặc Hiên kia ở trong lòng mình nữa, không còn là hài tử vẫn đuổi theo sau lưng mình làm nũng nữa!
Ánh mắt Sở Thanh Linh càng nghiêm túc. Không dám tưởng tượng nếu Thiểu Tư đuổi theo, Mặc Hiên sẽ đối đãi chàng như thế nào. Mà mình hiểu rất rõ, theo tính cách của Thiểu Tư, nhất định sẽ đuổi theo. * Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Tay Sở Thanh Linh càng nắm chặt, cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch cũng không buông ra.
Dạ Mặc Hiên! Mắt Sở Thanh Linh từ từ nhắm lại rồi mở ra, trong mắt hoàn toàn trấn tĩnh. Mình nhất định phải đi, hơn nữa còn phải để cho hắn cam tâm tình nguyện để mình đi!