“Thanh Linh ——” Hoàng Phủ Khinh Trần lqd cau mày, đau lòng nhìn bóng lưng nhu nhược bên cửa sổ, “Thật xin lỗi, Lưu Gia ta sẽ không để cho nàng ta thoải mái.” Nói tới đây, trong giọng nói của Hoàng Phủ Khinh Trần đều âm u lạnh lẽo.
“Xử lý xong rồi?” Sở Thanh Linh không quay đầu lại, chỉ trầm thấp cười rộ lên, nụ cười tràn đầy ý châm chọc và thê lương. Hôm nay bị người ta nhục nhã như vậy còn không phải là do hắn ban tặng!
“Thanh Linh, ta đảm bảo, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như ngày hôm nay nữa.” Hoàng Phủ Khinh Trần tiến lên, định vươn tay ra ôm lấy bả vai Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh lắc mình sau đó quay đầu hờ hững nhìn Hoàng Phủ Khinh Trần.
“Vậy thật đa tạ Vương gia đã ban ân, sẽ không để cho người khác trở lại làm nhục ta, chỉ có thể để cho chính mình làm nhục như vậy.” Sở Thanh Linh nhếch miệng cười lạnh, “Cũng thế cả, so với một đám người nhục mạ, một người nhục mạ hình như tốt hơn một chút, phải không? Vương gia.”
“Thanh Linh, ý ta không phải vậy ~~” Đau khổ trên mặt Hoàng Phủ Khinh Trần dâng lên, Thanh Linh như vậy làm cho người ta không biết phải làm sao, giống như con nhím, hung hăng đâm hắn bị thương, càng ngoan độc hơn tự đâm bị thương chính mình.
“Cút ra ngoài, không phải là ngươi còn phải xử lý chuyện quan trọng sao?” Trong nháy mắt Sở Thanh Linh thu liễm lại nở nụ cười lạnh, nhàn nhạt nói qua với Hoàng Phủ Khinh Trần.
Hoàng Phủ Khinh Trần tức cười, quả thật là mình có chuyện cần phải xử lý, nhưng khi biết được Lưu Gia công chúa đã đi lại quay lại, sợ nàng ta gây chuyện bất lợi với Sở Thanh Linh, kết quả đúng là mình bắt gặp một màn kia. Nhìn Sở Thanh Linh lạnh lùng xoay người, Hoàng Phủ Khinh Trần khẽ thở dài, chán nản xoay người đi.
Đêm, tối đen như ma quỷ, khiến cho người ta nhìn không rõ tất cả.
Sở Thanh Linh không làm gì cả, chỉ ngồi bên cửa sổ, vô ý thức sờ sờ sợi tơ dưới chân mình. Đã sớm thử qua, làm thế nào cũng kéo không được, mà đại huyệt của mình bị điểm, nội lực đã sớm bị khống chế. Bên ngoài tối đen như mực, Sở Thanh Linh rũ mắt xuống, lòng người giống như đêm tối đen vậy, không phải sao? Cái gì cũng nhìn không tới, liếc mắt thấy đều hắc ám.
Nhưng, Sở Thanh Linh đã quên, qua đêm tối sẽ là bình minh. Con người luôn tìm ánh sáng trong đêm tối, đến cuối cùng, ánh sáng vẫn sẽ đến.
“Thanh Linh!” Một âm thanh quen thuộc không thể quen thuộc hơn, bên trong ẩn chứa rất nhiều tình cảm, có vui mừng, có đau lòng, có phẫn nộ, có lo lắng…
Thân thể Sở Thanh Linh cứng đờ, cái âm thanh này, cái âm thanh quen thuộc đến vậy! Là ảo giác của mình sao? Người nam nhân kia sao có thể xuất hiện ở đây? Hắn nên ở trong thư phòng vương phủ Thiên Vận Quốc xử lý công vụ. Mình cư nhiên xuất hiện ảo giác? Lại còn biết nhớ hắn sao? Trên mặt Sở Thanh Linh hiện lên nụ cười khổ nhàn nhạt, lúc mình bất lực lại nhớ đến hắn, sâu trong nội tâm mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì đây?
Nhưng mà ngay sau đó, đột nhiên Sở Thanh Linh rơi vào trong ***g ngực quen thuộc mà ấm áp, nói cho nàng biết tất cả không phải là ảo giác.
Bên tai là tiếng hít thở quen thuộc của Đông Phương Thiểu Tư, còn có hương vị nhàn nhạt trên người hắn và hơi thở bá đạo trước sau như một.
“Thiểu ~~ Tư?” Sở Thanh Linh từ từ ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ trước mắt, từ từ vươn tay lên sờ mặt của hắn, muốn biết rằng mình không nằm mơ. Đông Phương Thiểu Tư trước mặt một thân áo đen, tóc đen buông thả phủ xuống trên vai, bên hông một thanh kiếm Long Văn, tràn đầy vẻ đẹp động lòng người. Con mắt xinh đẹp sáng quắc nhìn Sở Thanh Linh.
“Là ta, Thanh Linh, là ta!” Một tay Đông Phương Thiểu Tư nắm chặt tay Thanh Linh, ôm nàng thật chặt vào trong ngực cảm nhận sư tồn tại của nàng. Rốt cuộc đã nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong! Cũng không cần biết tình hình hiện tại ra sao, cúi đầu hôn mãnh liệt lên môi Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh quên mất suy nghĩ, chỉ sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt. Trên môi tràn ngập tư vị của Đông Phương Thiểu Tư, trong veo mà nóng bỏng, triền miên lại xót xa. Nhất thời trong nháy mắt Sở Thanh Linh bị lạc mất chính mình, không phân biệt rõ lúc này rốt cuộc cảm giác của mình là như thế nào.
Cho đến khi bên cạnh có người giả ho khan khụ khụ, Đông Phương Thiểu Tư mới buông Sở Thanh Linh ra.
“Dầu gì ta cũng đang ở bên cạnh, chú ý một chút có được hay không? Muốn hôn cũng phải rời nơi này đi đã.” Y tiên ho khan, nhướn mày nhìn Đông Phương Thiểu Tư và Sở Thanh Linh.
“Sư tổ? Hai người…” Sở Thanh Linh sững sờ nhìn Y tiên.
“Đừng nói nữa, rời đi nơi này trước.” Y tiên nói thật nhỏ nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Sở Thanh Linh nhìn Đông Phương Thiểu Tư một chút, ánh mắt ảm đạm: “Rời đi? Đi đâu? Nơi nào cũng vậy.” Trong giọng nói của Sở Thanh Linh có ý nhàn nhạt giễu cợt. Đúng vậy, đi đâu đây? Đi theo người đàn ông này vẫn bị nhốt như vậy, khác nhau ở chỗ nào chứ?
Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư loé lên đau xót, cúi đầu mới phát hiện Thiên Tàm Ti trên chân Sở Thanh Linh. Nhất thời máu nóng dâng trào, Thanh Linh lqd bị người ta trói ở đây! Ý giết người trong mắt Đông Phương Thiểu Tư dần dần dâng lên, lại có người dám đối xử với bảo bối của mình như vậy.
“Có phải do Nhân vương làm?” Sát khí trong mắt Đông Phương Thiểu Tư dâng lên, hai mắt dần biến thành màu đỏ, quả đấm nắm chặt.
Sở Thanh Linh trầm mặc, không trả lời, thái độ như vậy cũng khẳng định suy đoán của Đông Phương Thiểu Tư.
“Rời đi trước đã, có người tới.” Y tiên chau mày, nơi này không phải Vạn Hoa Cốc cũng không phải Thiên Vận Quốc, mà nơi này là Thương Châu Quốc vẫn nhìn Thiên Vận Quốc chằm chằm!
“Thanh Linh, tha thứ cho ta… ta sẽ không bao giờ đối xử với nàng giống như trước đây, tin tưởng ta. Cho ta một cơ hội được không?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh, thâm tình thổ lộ tiếng lòng của mình với Sở Thanh Linh.
Sở Thanh Linh ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Đông Phương Thiểu Tư. Đây là hắn sao? Đây làm nam nhân cố chấp trong ấn tượng của mình sao? Lại nói lời như vậy.
“Đừng nói nhảm, trước mau đưa nha đầu rời khỏi đây rồi nói.” Y tiên nghe tiếng bước chân ở phía ngoài nóng nảy.
Đông Phương Thiểu Tư nhanh chóng rút kiếm Long Văn bên hông ra, một nhát chặt đứt Thiên Tàm Ti ở giữa hai chân Sở Thanh Linh, ôm chầm lấy Sở Thanh Linh: “Thanh Linh, chúng ta rời nơi này trước.”
Sở Thanh Linh không nói gì cũng không giãy giụa, chỉ lẳng lặng tựa vào trong ngực Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng không khỏi phức tạp. Mình có thể tin tưởng hắn sao? Có khả năng tin tưởng hắn sao?
Đúng lúc này, cửa bất thình lình bị đẩy ra, ngoài của là vẻ mặt lạnh lùng của Hoàng Phủ Khinh Trần. Mà khi hắn nhìn thấy lúc này Sở Thanh Linh được một nam nhân tuyệt mỹ ôm trong ngực thì sát cơ trong nháy mắt dâng lên.
“Đông Phương Thiểu Tư, Nhiếp chính Vương của Thiên Vận Quốc, ha ha, ngưỡng mộ đã lâu.” Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần bắn ra ánh mắt lạnh lẽo mà tàn khốc nhìn Đông Phương Thiểu Tư. Không cần phải nói cũng biết, nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là hắn! Có thể vì Thanh Linh xâm nhập chỗ nguy hiểm như vậy, nên cười hắn ngu xuẩn hay si tình?
“Nhân vương, ngươi đáng chết!” Đông Phương Thiểu Tư không nói lời thừa thãi, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén công kích trực tiếp nơi yếu hại của Hoàng Phủ Khinh Trần. Kiếm khí như gió táp mưa sa giống như phơi bày tâm tình của Đông Phương Thiểu Tư giờ phút này, người nam nhân trước mắt có chặt làm trăm mảnh cũng không thể giải hận.
“Hừ! Hôm nay ngươi đừng hòng đi.” Hoàng Phủ Khinh Trần cười lạnh, cũng rút kiếm lên nghênh đón.
Hai nam nhân hào hoa phong nhã bây giờ đã mù quáng, từng chiêu từng thức đều dốc hết toàn lực, ra tay ác độc.
Y tiên chớp mắt nhìn hai nam nhân liều mạng trước mắt, nhìn kiếm khí tán loạn, kiếm ảnh bay loạn xạ, nuốt nước miếng một cái, nơi này quá nguy hiểm rồi. Quan trọng nhất là một chút nữa hàng loạt thị vệ nghe động sẽ chạy tới, đến lúc đó muốn đi sợ cũng không dễ dàng như vậy rồi.
“Tiểu tử, đừng lãng phí thời gian, rời đi trước đã. Đây là địa bàn của người ta.” Y tiên quát khẽ với Đông Phương Thiểu Tư.
Khoé mắt Hoàng Phủ Khinh Trần liếc qua Sở Thanh Linh, lại thấy Sở Thanh Linh đang nhìn Đông Phương Thiểu Tư, trong mắt có vẻ lo lắng mơ hồ. Nàng đang lo lắng cho người đàn ông này?! Nàng cư nhiên lo lắng cho người đàn ông này! Từ đầu đến cuối cũng không nhìn mình một lần! Hoàng Phủ Khinh Trần nhận thức đến đây, trong lòng tức giận càng sâu, người nam nhân phải chết! Phải chết ở đây!
“Đưa Thanh Linh đi trước!” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng quát, vung kiếm bức Hoàng Phủ Khinh Trần lui một bước.
“Người nào cũng không thể rời đi!” Hoàng Phủ Khinh Trần chống chọi tiếng quát của Đông Phương Thiểu Tư, muốn so tài trước mặt Sở Thanh Linh. Ai cũng không thể rời đi! Đông Phương Thiểu Tư phải chết ở đây, chết trước mặt Sở Thanh Linh, để cho nàng hoàn toàn chết tâm!
“Xem ra ngươi không thể nhịn rồi!” Đông Phương Thiểu Tư lqd hừ lạnh, kiếm thức trong tay đột nhiên thay đổi, kiếm quang nổi lên, giống như ánh trăng mở ra, mênh mông vạn phần. Một vòng tính toán quỷ dị, ngăn cản tiếng quát của Hoàng Phủ Khinh Trần, đột nhiên trong khoảnh khắc đâm về phía cổ họng của Hoàng Phủ Khinh Trần.
Hoàng Phủ Khinh Trần biến sắc, lui nhanh về phía sau, rốt cuộc kiếm chỉ đâm vào bả vai của hắn.
“Lần sau, sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!” Đông Phương Thiểu Tư lãnh khốc để lại câu này, tung người ra cửa sổ đi theo sau lưng Y tiên và Sở Thanh Linh, biến mất trong bóng đêm. Hắn biết, giờ phút này nếu không đi thật sự sẽ không thể đi được. Thù nhốt bảo bối của mình, hắn nhất định sẽ báo. Nhân vương, hừ, ngày sau nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục.
Hoàng Phủ Khinh Trần che bả vai của mình muốn đuổi theo, trước mắt lại một trận mê muội, thiếu chút nữa không cầm cự nổi mà ngã xuống. Hoàng Phủ Khinh Trần cắn răng không cam lòng nhìn bóng đêm mịt mờ, Đông Phương Thiểu Tư, về mặt chính trị hắn là nam nhân có thủ đoạn đáng sợ, ngay cả võ nghệ cũng đáng sợ như thế sao? Mới vừa rồi trong khoảnh khắc kia hắn cư nhiên rót kiếm khí vào trong cơ thể mình, nếu không nhanh chóng trục xuất, hậu quả khó mà lường được.
“Đáng chết!” Hoàng Phủ Khinh Trần mạnh mẽ đạp một quyền lên cửa sổ, phẫn hận nhìn bóng đêm lạnh nhạt, Đông Phương Thiểu Tư, hôm nay ta bị ngươi sỉ nhục, ngày sau nhất định hoàn trả gấp bội!
“Vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ…” Còn chưa chờ thị vệ nói xong, Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên xoay người rống giận: “"Phong thành! Lập tức! Hiện tại! Lập tức!"
Bọn thị vệ nhìn đôi mắt đỏ máu của Hoàng Phủ Khinh Trần cũng ngây người, chưa bao giờ thấy Vương gia bạo ngược hấp tấp như vậy.
“Đông Phương Thiểu Tư!” Sát khí trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần dần thịnh, phong thành! Nhất định phải tìm được hắn! Chết, hắn phải chết! Hoàng Phủ Khinh Trần nắm chặt quả đấm, Thanh Linh cư nhiên bị mang đi ngay dưới mắt mình như vậy, cứ bị mang đi như vậy!
‘Phụt ~!” một tiếng, Hoàng Phủ Khinh Trần phun ra búng máu tươi, sắc mặt dần dần trắng bệch. Trong mắt Hoàng Phủ Khinh Trần lộ ra ý châm biếm, phát tác nhanh như vậy, rốt cuộc võ nghệ người nam nhân kia đạt đến trình độ nào rồi?
"Vương Gia!"
"Vương Gia!"
"Mau truyền ngự y ~~"
Trong biệt viện vô cùng hỗn loạn, mà bốn cửa thành lấy tốc độ nhanh nhất, triệt để phong thành.
Ngự y cẩn thận rửa sạch băng bó vết thương cho Hoàng PHủ Khinh Trần, vẻ mặt Hoàng Phủ Khinh Trần âm trầm, bàn tay còn lại thuỷ chung nắm chặt, càng nắm càng chặt, cho đến khi đốt ngón tay trắng bệch. Vừa mới băng bó thật tốt, Hoàng Phủ Khinh Trần đột nhiên đứng lên đi tới ngưỡng cửa.
“Vương gia, vết thương của ngài chưa thể” ngự y kiên trì ngăn trở, vết thương hiện tại của Nhân vương quả thật không thích hợp để đi lại.
“Lục soát thành.” Hoàng Phủ Khinh Trần cầm kiếm ra cửa, lạnh lùng hạ lệnh với thuộc hạ, “Tìm ra người nam nhân kia cho ta! Giết không tha!”
Mà giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư mang theo Sở Thanh Linh đã ở ngoài thành nhanh chóng chạy băng băng trên một chiếc xe ngựa, ôm Sở Thanh Linh thật chặt vào trong ngực.
“Ai nha, tiểu tử, ngươi rất thông minh, làm sao ngươi biết Nhân vương sẽ phong thành? ĐÃ sớm thông báo người tiếp ứng ngoài cổng thành.” Y tiên cười híp mắt gật đầu, rất hài lòng. Tiểu tử này cư nhiên cho thủ vệ mai phục ở cửa thành phía Nam một canh giờ trước, thay thế toàn bộ thành người của mình. Hơn nữa còn chuẩn bị xe ngựa, không tệ, có chuẩn bị trước.
Đông Phương Thiểu Tư không trả lời câu hỏi của Y tiên, mà ôm thật chặt Sở Thanh Linh, sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái thì người trong ngực sẽ không cánh mà bay.
“Ngươi đến tìm ta làm gì? Lại đưa ta trở về chết già trong Trúc viên sao?” Giọng nói Sở Thanh Linh nhẹ nhàng, lạnh lùng, mang theo ý châm chọc và đau lòng.
"Không, Thanh Linh, ta đã nói rồi, ta sẽ không giống như trước kia, cho ta một cơ hội được không?” Đông Phương Thiểu Tư đau lòng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thanh Linh, vươn tay vuốt ve mặt Sở Thanh Linh, “Thanh Linh, nàng gầy đi, tên súc sinh kia có phải làm khó dễ nàng không?”
Sở Thanh Linh ảm đạm lắc đầu: “Đúng thì sao, không đúng thì như thế nào?” Người nam nhân kia cùng người nam nhân hiện tại đang ở bên cạnh mình khác nhau ở chỗ nào? Đều cố chấp và bá đạo như vậy, vĩnh viễn sẽ không suy nghĩ vì người khác.
“Thanh Linh, tin tưởng ta thêm một lần được chứ?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Sở Thanh Linh ở trong ngực, trái tim siết chặt.
“Nha đầu, cho hắn một cơ hội, cũng chính là cho con một cơ hội.” Y tiên thức thời chen vào một câu.
Sở Thanh Linh từ từ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của Đông Phương Thiểu Tư ở trước mắt, giờ phút này Đông Phương Thiểu Tư giống như một đứa bé, cực kỳ khát vọng nhận được tán thành.
“Được. Tin ngươi lần này.” Rốt cuộc Sở Thanh Linh chậm rãi mở miệng nói ra câu nói khiến Đông Phương Thiểu Tư mở cờ trong bụng.
“Thanh Linh ——” Đông Phương Thiểu Tư ôm Sở Thanh Linh vào trong ngực, nhắm mắt lại nở nụ cười. Bảo bối của mình đã trở về bên cạnh mình, thật tốt.
Sở Thanh Linh vẫn không nhúc nhích, mặc cho Đông Phương Thiểu Tư ôm chặt, chỉ vì nàng đột nhiên không muốn rời xa ***g ngực ấm áp này.
Hồi lâu, Đông Phương Thiểu Tư không nỡ buông Sở Thanh Linh ra, lại ôm hông nàng như cũ không thả.
“Ta, nhìn thấy Mặc Hiên rồi.” Sở Thanh Linh chợt chậm rãi mở miệng, chỉ là trong giọng nói có thê lương và phức tạp.
Đông Phương Thiểu Tư giật mình, quay đầu nhìn sắc mặt do dự của Sở Thanh Linh
“Hắn, bây giờ là thái tử Thành Hạ quốc!” Sở Thanh Linh cau mày, từ từ nói ra.
“Cái gì?”
"Cái gì? Thái tử!"
Đông Phương Thiểu Tư lqd cũng nhăn mày lại, trong lòng nhanh chóng có manh mối. Nhưng nếu sự tình đúng như mình nghĩ, Đông Phương Thiểu Tư nghĩ đến rào cản này, lo lắng nhìn Sở Thanh Linh. Nếu chân tướng sự tình đúng như mình suy nghĩ, như vậy quá tàn khốc đối với Sở Thanh Linh.
“Nhất định là Mặc Hiên biết, nhưng hắn nhìn ta mà không nhận ta.” Sở Thanh Linh hạ thấp hàng mi, nhưng lông mi run nhè nhẹ kia làm bại lộ nội tâm lo lắng của nàng.
“Có phải muốn tìm hắn hỏi cho rõ ràng?” Đông Phương Thiểu Tư nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nở nụ cười nhàn nhạt, “Vậy chúng ta cùng đi tìm hắn, tìm hắn tự hỏi cho rõ ràng.”
Dứt lời, Sở Thanh Linh ngơ ngẩn, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Đông Phương Thiểu Tư đang mỉm cười. Hắn nói gì? Hắn nói đi Thành Hạ quốc cùng nàng?