Chương 36: Bắn chết, bắn chết hết.

Editor: ChiMy

Buổi tối, Sở Thanh Linh nhìn những món ăn bày trên bàn, giống y như những gì nàng nói không thiếu thứ gì ! Đông Phương Thiếu Tư đều làm được, bao gồm cả thịt chim công khó có được.

Sở Thanh Linh lạnh lùng nhìn, tùy ý ăn vài miếng liền buông bát đũa xuống: “Không ăn.”

Đông Phương Thiếu Tư nở nụ cười đầy cưng chiều, phất tay bảo nha hoàn dọn toàn bộ thức ăn trên bàn xuống, đổi lại những món ăn mà bình thường Sở Thanh Linh thích.

Sở Thanh Linh ngạc nhiên nhìn Đông Phương Thiếu Tư đang mỉm cười cưng chiều, thì ra hắn biết mình là cố ý làm khó hắn, căn bản biết mình không thích ăn những thứ này. Sợ nàng ăn không ngon, vì thế đã sớm sai người chuẩn bị những món ăn này sao? Ánh mắt của Sở Thanh Linh dần dần ảm đạm xuống, cái người điên này! Có thể cưng chiều mình như vậy, lại có thể điên cuồng dằn vặt mình!

Đông Phương Thiếu Tư không nói nhiều, chỉ giống như bình thường gắp thức ăn cho Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh ăn mà thấy vô vị. Người nam nhân này, đến tột cùng hắn là người như thế nào?

Ban đêm, ngọn nến chập chờn lay động.

Đông Phương Thiếu Tư ôm Sở Thanh Linh ngủ ngon giấc, mà Sở Thanh Linh lại không thể nào chợp mắt.

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên thấu vào trong phòng.

Đông Phương Thiếu Tư mở mắt ra, nhìn người trong lòng thật lâu. Muốn cứ ôm nàng như vậy mãi mãi.

“Nàng muốn cái gì ta đều có thể cho nàng.” Đông Phương Thiếu Tư nhẹ nhàng hôn lên gương mặt của Sở Thanh Linh “Trừ người nàng quan tâm, nàng dựa vào.”

Khóe miệng của Sở Thanh Linh hiện lên một nụ cười thản nhiên, mang theo mơ hồ châm chọc. Quả nhiên, người nam nhân này muốn cho cái gì đều kèm theo điều kiện. Lời này thật đúng là mâu thuẫn, mâu thuẫn đến buồn cười!

Hôm đó, Đông Phương Thiếu Tư đi vào triều, Sở Thanh Linh lại một mình đi tới chỗ sâu trong vườn trúc, nhìn một mảnh cây trúc xanh biếc xinh đẹp đến ngây ngốc. Trà trên bàn đá đã nguội được đổi đi, cứ nguội lại đổi trà mới, cứ như vậy nha hoàn đã đổi trà nhiều lần. Một nha hoàn khác ở bên cạnh nhẹ nhàng phe phẩy quạt.

Sở Thanh Linh chợt nhớ tới lần đó Đông Phương Thiếu Tư thổi sáo, tiếng sáo kia linh hoạt lại kì ảo.

“Cầm.” Sở Thanh Linh nhàn nhạt nói một tiếng, trên mặt không có chút biểu tình nào.

Nha hoàn phía sau vội vàng mang cầm đến cho Sở Thanh Linh, trong lòng thấp thỏm bất an. Chưa từng thấy Vương phi cười qua, chưa từng. Trên gương mặt mỹ lệ của nàng vĩnh viễn đều là sự cô đơn và đau thương. Người xinh đẹp như vậy, nếu cười rộ lên sẽ điên đảo chúng sinh thế nào? Vương gia yêu thương Vương phi như vậy, sủng ái nàng như vậy. Thế nhưng, hình như Vương phi không thích. Tại sao chứ? Nghe nói chim công hôm qua là do cưỡng chế mang về từ phủ Tả thừa tướng, khiến cho Tả thừa tướng luống cuống giận dữ. Sau đó mới biết được, nguyên lai là bắt về làm cho Vương phi ăn!

Đương nhiên Sở Thanh Linh không biết những suy nghĩ của bọn nha hoàn phía sau, chỉ là ngồi xuống nhẹ nhàng gảy đàn.

Cái gì cũng không muốn suy nghĩ, muốn tạm thời quên đi tất cả.

Tiếng đàn mờ ảo như mây như nước tựa như sương mù phát ra theo sự chuyển động của ngón tay Sở Thanh Linh.

Người say, vật say.

Không biết lúc nào, Sở Thanh Linh chợt bị một lực dị thường đè nặng trên vai kéo hồn nàng quay về. Trên vai nàng là một con chim nhỏ trắng muốt, đang nghiêng đầu nhìn nàng. Mỏ nhỏ hồng hồng, con ngươi đen láy, còn lại tất cả đều trắng như tuyết, thật là chọc người yêu thích.

“Vương phi, nó nhất định là do bị hấp dẫn bởi tiếng đàn của người mà đến.” Nha hoàn phía sau sau vui mừng kêu lên, lúc này Sở Thanh Linh mới ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh sợ.

Một bãi đất trống trước mặt hiện giờ toàn là chim, đều đang nhìn Sở Thanh Linh.

“Sớm nghe nói tiếng đàn tuyệt diệu có thể hấp dẫn muôn ngàn loại chim tới, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy.” Lúc này nha hoàn phía sau không còn chú ý đến lễ nghi, thực kích động nói. Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cảnh tượng kì lạ như vậy, có thể không kinh ngạc và kích động sao?

Sở Thanh Linh khẽ nhíu mày, đơn giản là con chim nhỏ nhỏ trắng như tuyết kia to gan nhảy lên trên tay nàng, nhẹ nhàng mổ lên tay Sở Thanh Linh.

Sở Thanh Linh có chút ngạc nhiên, không biết phải làm sao.

“Vương phi, chim nhỏ này là đang muốn người cho nó ăn đấy.” Nha hoàn phía sau khẽ cười rộ lên.

“Thật sao?” Sở Thanh Linh kinh ngạc nhìn chim nhỏ trong lòng bàn tay.

Nha hoàn phía sau đem chút điểm tâm đặt vào trong lòng bàn tay Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh giật mình, nhận lấy điểm tâm bóp nát rồi đặt vào trong lòng bàn tay. Con chim nhỏ khẽ kêu lên, không chút khách khí mổ vào trong lòng bàn tay nàng.

“Đúng là muốn ăn sao.” Sở Thanh Linh ngây ngẩn cả người.

Sau đó, cảnh tượng càng kỳ lạ lại xuất hiện, ngày càng nhiều những con chim nhỏ hơn bay về phía Sở Thanh Linh, tranh nhau bay đến trên bàn tay nàng. Một chút cũng không sợ hãi.

“Ha ha….” Sở Thanh Linh nở nụ cười, bóp nát nhiều điểm tâm hơn thả lên trên bàn, trên mặt đất. Có con chim nhỏ đứng trên vai Sở Thanh Linh, có con đứng ở trên tay nàng, líu ríu kêu lên. Thậm chí còn tranh nhau cướp vị trí ở trên vai nàng. Những nha hoàn đứng ở phía sau đều tấm tắc lấy làm kì lạ. Mà càng làm cho các nàng kinh ngạc chính là, Sở Thanh Linh đang nở nụ cười, lúc này Vương phi của các nàng đang thực sự cười. Nụ cười phát ra từ trong lòng! Quả nhiên, khi Vương phi cười rộ lên thực đẹp, thực sự rất đẹp!

Sở Thanh Linh cười, cười khanh khách, đứng dậy vui đùa cùng đàn chim nhỏ.

Thực sự là chim nhỏ xinh đẹp và đáng yêu mà. Sở Thanh Linh nhìn chim nhỏ trong lòng bàn tay mình, lòng tràn đầy vui sướng. Mấy nha hoàn phía sau cũng lộ ra bộ dáng tươi cười. Vương phi cao hứng tựa như đứa nhỏ như thế là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy.

“Lấy thêm điểm tâm đến. Nhanh lên.” Sở Thanh Linh cao hứng phân phó những nha hoàn đứng phía sau, “Các ngươi cũng đút chúng.”

“Dạ, vương phi.” Nha hoàn tuân mệnh rời đi.

Đúng lúc Đông Phương Thiếu Tư trở về thấy một màn này. Trên mặt Sở Thanh Linh là nụ cười thoả mãn và thuần khiết như đứa nhỏ, đứng ở giữa vườn Trúc xinh đẹp, trong tay là một con chim nhỏ trắng như tuyết, mà trên bờ vai của nàng và vùng đất bên cạnh không biết bao nhiêu là chim đang đậu.

Nàng đang cười! Hơn nữa cười thỏa mãn như vậy, hài lòng như vậy!

Cũng bởi vì đám chim kia! Cũng bởi cái đám tiểu súc sinh kia!

Đám tiểu súc sinh kia cư nhiên cũng muốn đoạt đi tâm tư của nàng sao?

Trong nháy mắt con ngươi của Đông Phương Thiếu Tư trở nên nghiêm túc, càng ngày càng lạnh, lửa giận mãnh liệt bốc lên.

Đông Phương Thiếu Tư từ từ đi tới gần, mặt lạnh nhìn hết thảy trước mắt. Bọn nha hoàn lập tức phát hiện Đông Phương Thiếu Tư thì vội vàng quỳ xuống hành lễ. Mà các nàng đều kinh hãi, bởi vì nhìn đến biểu tình thâm trầm như nước của hắn lúc này!

“Thiếu Tư?” Sở Thanh Linh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy sắc mặt hắn lúc này.

“Bắn chết, bắn chết hết.” Đông Phương Thiếu Tư lạnh lung nói, nhẹ nhàng phất tay.

Chợt, không biết từ chỗ nào trong vườn Trúc xuất hiện một đám hắc y nhân, tất cả đều có cung trong tay, tiễn trong tay nhắm ngay đàn chim nhỏ phía trước Sở Thanh Linh.

“Thiếu Tư?” Sở Thanh Linh nhìn vẻ mặt dữ tợn của Đông Phương Thiếu Tư trước mắt mà kinh hoàng lên tiếng, hắn muốn làm gì?

Đông Phương Thiếu Tư không nói gì, chợt ôm chầm lấy Sở Thanh Linh, con chim trên vai Sở Thanh Linh trong nháy mắt bị dọa bay tán loạn lên trời. Mà một khắc sau, cung tiễn dày đặc mãnh liệt bắn tới, không cho bất cứ một con chim nào cơ hội bay lên.

Đầy đất máu, đất đầy lông chim, còn có tiếng chim như than như khóc.

“Thiếu Tư! Đông Phương Thiếu Tư! Dừng tay! Dừng tay!” Trong nháy mắt con ngươi của Sở Thanh Linh trừng lớn, kinh hoảng nhìn một mảnh máu me trước mắt. Máu và lông chim bay khắp bầu trời, một sự đau thương tràn ngập giữa không trung.

Lúc này một con chim nhỏ trắng như tuyết bị một mũi tên xuyên qua rơi xuống dưới chân của Sở Thanh Linh, màu lông trắng như tuyết đã bị máu nhuộm đỏ. Con chim nhỏ đáng yêu linh động vừa rồi trong nháy mắt đã trở thành một cái xác.

“Không………..!!!” Sở Thanh Linh phát ra tiếng kêu đau đớn từ trong lòng. Lúc này dù thế nào cũng không thể lay động Đông Phương Thiếu Tư kia. Những sinh mệnh nhỏ vừa rồi, trong nháy mắt toàn bộ đều chết hết!

“Ngươi cái tên điên này, người điên! Buông ta ra!” Nước mắt, không ngừng tràn

ra theo khóe mắt của Sở Thanh Linh. Sở Thanh Linh liều mạnh đập vào ngực Đông Phương Thiếu Tư, dùng sức lay hắn. Mà Đông Phương Thiếu Tư càng ôm nàng chặt hơn.

Mấy nha hoàn phía sau ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, toàn bộ quỳ trên đất, cúi đầu thật thấp.

Sở Thanh Linh nhìn mặt đất đầy thi thể, vô lực trượt xuống, Đông Phương Thiếu Tư ôm nàng lên đi vào phòng.

Để lại một mảnh yên lặng như chết.