Editor: ChiMy
Ngày hôm sau, sắp tới đại hôn, trên dưới Vương phủ vô cùng náo nhiệt, Sở Thanh Linh một người lẳng lặng nằm trên giường, tựa hồ tất cả chuyện ở bên ngoài đều không liên quan tới mình. Nếu trước đây nàng còn có chút tình cảm với nam nhân này, thì đêm qua đã biến mất không còn gì.
Vô song giá y đỏ rực lẳng lặng treo ở nơi đó, trong phòng không một tiếng động.
Không biết từ lúc nào Đông Phương Thiểu Tư đã nhẹ nhàng đi đến.
“Thanh Linh, nên thay quần áo.” Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư hiện lên ý cười, chính hắn từ lâu đã thay hỉ phục đỏ thẩm. Gương mặt yêu nghiệt như hắn mặc hỉ phục vào như dụ hoặc người khác.
Sở Thanh Linh không nói gì cũng không có nhúc nhích, đêm qua Đông Phương Thiểu Tư không hề động nàng, chỉ ôm nàng ngủ một đêm để cho nàng nghỉ ngơi một buổi tối thật tốt. Có điều cho dù như vậy, Sở Thanh Linh vẫn cảm thấy mệt, không muốn mở mắt ra, lại càng không muốn nhìn thấy nam nhân trước mắt.
“Thanh Linh, ngoan, mau đứng lên thay quần áo, đừng để cho khách đợi lâu.” Đông Phương Thiểu Tư kiên trì khuyên bảo, ngồi xuống ở bên giường, dịu dàng muốn đỡ Sở Thanh Linh dậy.
Sở Thanh Linh cảm giác được bàn tay kia chậm rãi tới gần, bỗng nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm bàn tay kia, mau chóng tránh xa nó. Trong mắt một mảnh băng lãnh nhìn Đông Phương Thiểu Tư hơi nheo mắt lại.
“Nếu ta không lấy chồng thì sao?”Giọng nói của Sở Thanh Linh rất lạnh, lại mang theo một tia trào phúng. Từ đầu tới cuối, người nam nhân luôn miệng nói yêu mình này có để ý tới cảm giác của mình hay không? Chính mình từng có cơ hội từ chối sao? Ngoại trừ uy hiếp hắn còn có thể làm gỉ?
“Như vậy, nhạc phụ nhạc mẫu thân ái của ta không thể nhìn thấy nàng rồi.” Quả nhiên, Đông Phương Thiểu Tư âm trầm nói.
Khóe miệng Sở Thanh Linh hiện ra châm chọc tươi cười: “Còn gì nữa không?”
“Còn có đệ đệ đáng yêu của nàng nữa, ta nghĩ gương mặt của hắn sẽ có rất nhiều người thích.” Đông Phương Thiểu Tư nghĩ tới Sở Mặc Hiên thì trong mắt liền hiện lên ánh sang lạnh. Trong kinh thành người thích nam sắc không ít. Gương mặt của hắn quả thực rất tuần mĩ a.
“Đông Phương Thiểu Tư!” Sở Thanh Linh giật mình một cái, chợt ngồi dậy, phẫn nộ lớn tiếng rống, oán hận nhìn nam nhân trước mặt. Đông Phương Thiểu Tư không động đậy, chỉ là cúi đầu cười rộ lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt tràn đầy tức giận của Sở Thanh Linh.
“Vận mạng của bọn họ nằm trong tay của nàng a.” Giọng nói trầm thấp của Đông Phương Thiểu Tư trong đêm đen truyền đến khiến cho lòng người phát lạnh
.
“Ngươi đang ép ta hận ngươi.” Sở Thanh Linh cắn răng gằn từng chữ.
“Không, nàng không thể hận ta. Nàng chỉ có thể yêu một mình ta.” Đông Phương Thiểu Tư nở nụ cười, nụ cười xinh đẹp không gì sánh nổi. Mà ở trong mắt Sở Thanh Linh thì cảm thấy như độc dược, độc dược độc nhất thế gian!
“Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện vô sỉ!” Sở Thanh Linh tức giận mắng, đây là Nhiếp chính vương được vạn dân tôn thờ sao? Lại sử dụng thủ đoạn bỉ ổi với mình như vậy!
“Ta chỉ cho phép một mình nàng mắng ta như thế thôi!” Đông Phương Thiểu Tư không giận lại cười, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên làn môi của Sở Thanh Linh, thản nhiên nói: “Được rồi, cũng phát giận xong rồi, ngoan chút, mau đứng lên thay quần áo.”
Sở Thanh Linh lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt tựa hồ có thể thao túng tất cả trong lòng bàn tay, tất cả phản kháng của nàng đều vô lực như vậy. Rốt cuộc mình nên làm cái gì bây giờ? Sở Thanh Linh chậm rãi đứng dậy, tùy ý Đông Phương Thiểu Tư tự mình giúp nàng mặc giá y vào, gọi nha hoàn giúp nàng trang điểm. Sở Thanh Linh nhìn người vô cùng xinh đẹp trong gương đồng, trong mắt lộ ra bi thương, tay nhẹ nhàng đặt lên ***g ngực mình. Cho tới nay mình luôn cô độc, ở cuộc đời này tìm được người mình quan tâm nhất, trở thành phần mềm mại nhất trong lòng mình. Không ai tốt với mình, cũng không có thể khiến mình đối tốt với ai. Có ai có thể cảm nhận được cảm giác này? Không cần người, cũng không có người cần chính mình. Phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ. Thời khắc khắc cốt ghi tâm làm cho lòng người cô độc muốn chết. Cả đời này chính mình không hề cô độc, có người quan tâm mình, cũng có người mình muốn quan tâm. Cái loại cảm giác này thật ấm áp, thực sự ấm áp. Tuyệt đối không thể mất đi bọn họ.
Sở Thanh Linh hoàn toàn chìm đắm ở trong suy nghĩ hơn mười năm ở thế giới này của mình. Nụ cười dịu dàng của mẹ, nụ cười cưng chiều của cha, còn có bộ dáng bướng bỉnh của Sở Mặc Hiên. Chậm rãi nhắm mắt lại, khoé mắt Sở Thanh Linh chảy xuống hai giọt lệ.
Lần thứ hai mở mắt ra, Đông Phương Thiểu Tư đã cho toàn bộ nha hoàn lui xuống. Đông Phương Thiểu Tư thỏa mãn nhìn Sở Thanh Linh đã trang điểm tốt, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm.
“Nàng mặc bộ giá y này vào thực sự rất đẹp, tân nương của ta là người đẹp nhất thiên hạ.” Đông Phương Thiểu Tư cười tiến lên muốn nắm tay Sở Thanh Linh, Sở Thanh Linh lại bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn Đông Phương Thiểu Tư hơi nhíu mày.
“Đông Phương Thiểu Tư.” Sở Thanh Linh lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói không chứa một cảm xúc: “Hôm nay ta gả cho ngươi, không phải là bởi vì ta yêu ngươi, là bởi vì ngươi đê tiện vô sỉ dùng người nhà của ta uy hiếp ta. Ngươi phải nhớ kỹ, ta, không thương ngươi!”
Đông Phương Thiểu Tư nheo con ngươi đẹp đẽ lại, trong mắt hiện lên ý lạnh, bỗng nhiên ôm Sở Thanh Linh vào trong lòng, bá đạo nhẹ nhàng nói ở bên tai nàng: “Ngươi sẽ yêu ta, nhất định sẽ.”
Sở Thanh Linh không nói tiếng nào, tùy ý Đông Phương Thiểu Tư ôm nàng đến phát đau, trong mắt không có bất kỳ gợn sóng nào.
Khăn hỉ đỏ rực che lấp dung nhan của Sở Thanh Linh, từ lúc nàng xuất hiện trong hỉ đường cho đến lúc nàng vào tân phòng, cũng không có ai gặp qua dung mạo của nàng. Bao gồm cả Vương đệ của Nhiếp chính vương. Bởi vì căn bản không có người nào dám nháo động phòng của hắn. Hôn lễ hết sức long trọng xa xỉ. Về sau trong kinh thành có rất nhiều lời đồn đãi. Có người nói Vương phi của Nhiếp chính vương là một người quái dị, vì thế Nhiếp chính vương không dám cho bất kỳ ai nhìn thấy dung mạo của nàng. Đương nhiên, lập tức có người mắng người nói lời này là đầu heo, người như Nhiếp chính vương làm sao có thể cưới một kẻ quái dị. Lời đồn nhiều nhất chính là Vương phi của Nhiếp chính vương quá đẹp, không muốn để cho người khác nhìn thấy.
Tại đây trong hôn lễ, công chúa Mỹ Chân cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị hôn phu sau này của mình Bình thân vương Đông Phương Thiểu Kỳ. Nhìn thấy phong độ nhẹ nhàng của Đông Phương Thiếu Kỳ, công chúa Mỹ Chân vô cùng thỏa mãn và đắc ý. Một chút cũng không biết sau này sẽ có tai nạn nghênh đón nàng. Lúc này nàng dương dương tự đắc, trước kia nhìn thấy“Thanh Hoa” mặt mày hốc hác, nàng kinh ngạc phát hiện người bị xử phạt không chỉ có nàng ta, mà còn có nha hoàn thu vòng tay của mình! “Thanh Hoa” thấy nàng thì hết sức cung kính, hoàn toàn không tìm được dáng vẻ ngang ngược vênh váo trước kia nữa. Vừa rồi công chúa Mỹ Chân rất yên tâm tin tưởng Nhiếp chính vương xử lí mọi chuyện ổn thoả. Có điều chuyện sau này, tựa hồ cũng ngoài dự định của mọi người. Đương nhiên, này là nói sau.
Sở Thanh Linh lẳng lặng ngồi một mình trong phòng, phía dưới khăn hỉ là một gương mặt lạnh nhạt.
@Bạch Băng Long: ta gỡ pic rồi đó nàng