Editor: Miu
Trong phòng yên tĩnh đến mức một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.
Thanh Hoa choáng váng, nhìn Đông Phương Thiểu Tư đang nở nụ cười tươi sáng với mình, trong đầu trống rỗng, bản thân đã mất đi khả năng suy xét. Hắn đang nói chuyện với mình? Nam nhân ở trước mắt gọi mình là công chúa? Đây là ý gì?
Lãnh Ngự Phong không nói một tiếng, lạnh lùng đứng ở một bên chờ Đông Phương Thiểu Tư phân phó.
Công chúa Mỹ Chân nhếch miệng cười, nụ cười cực kì khó coi. Mặt nhăn nhó đi đến bên cạnh Đông Phương Thiểu Tư, hỏi: “Nhiếp Chính Vương, ngươi đang đùa giỡn cái gì vậy? Ta mới là công chúa Mỹ Chân.” Đùa như vậy không buồn cười chút nào! Đặc biệt khi nàng nhìn thấy ánh mắt khinh thường và lạnh lùng của nam nhân trước mắt, càng khiến cho lòng mình kinh sợ. Không hề bình thường!
“Công chúa điện hạ, nô tỳ của người rất hỗn xược. Làm hạ nhân mà dám lắm mồm như vậy, có phải chưa được quản giáo tốt không?” Trong nháy mắt giọng nói của Đông Phương Thiểu Tư lạnh đi không mang theo một chút nhiệt độ, nhẹ nhàng nâng tay đánh một chưởng lên người công chúa Mỹ Chân, lực đạo không lớn nhưng lại khiến công chúa Mỹ Chân bay vào góc tường. Công chúa Mỹ Chân bị ***ng khí huyết cuồn cuồn, phun ra một ngụm máu tươi, vô lực nằm co quắp trong góc tường. Sau đó mất đi tri giác, khẽ động cũng không thể cử động được nữa.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Thanh Hoa nhìn thấy tình huống trước mắt giật mình, muốn thở mạnh một chút cũng không dám.
Nhìn ngực công chúa Mỹ Chân còn phập phồng, biết tính mạng của nàng vẫn còn. Nhưng lại không dám tiến lên đỡ nàng dậy, đơn giản vì ánh mắt của nam nhân trước mặt lạnh như băng lộ ra vẻ uy hiếp. Lãnh Ngự Phong nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, con ngươi càng thâm thuý, nam nhân trước mắt giống như một con quỷ đến từ địa ngục. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hắn quan tâm cái gì? Hắn cần gì? Hắn thích gì? Cho tới bây giờ bản thân mình vẫn không hiểu. Nhưng tại thời điểm này vào ngày hôm nay, bản thân mình hiểu rất rõ. Hắn rất quan tâm nữ nhân kia, cực kì quan tâm. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa để ai vào trong con mắt của mình, nhưng mà hiện tại trong mắt hắn, trong lòng hắn đều là nữ nhân kia.
“Nếu công chúa không đành lòng giáo huấn hạ nhân thì hãy để ta giáo huấn thay công chúa có được không?” Đông Phương Thiểu Tư cười thật tươi, một chưởng vừa rồi chưa dùng hết lực, bởi vì để nàng ta chết như vậy thì quá lợi cho nàng ta rồi! Đông
Phương Thiểu Tư cười ôn hoà, trở lại ngồi bên cạnh bàn, lúc này mới chậm rãi nói với Thanh: “Công chúa điện hạ, mời ngồi.”
Thanh Hoa há hốc miệng, một lời cũng không thể nói ra. Tình hình trước mắt khiến nàng không biết phải làm sao. Trước ánh mắt bức người của Đông Phương Thiểu Tư, Thanh Hoa đành thấp thỏm ngồi xuống, nhưng cũng giống như đang ngồi trên bàn chông.
“Tỳ nữ Thanh Hoa, từ năm năm tuổi đã theo hầu bên cạnh công chúa Mỹ Chân. Tình như tỷ muội, kì thực cho dù công chúa có là một người thông minh nhưng có rất nhiều chuyện đều do Thanh Hoa quyết định. Duy có một điều, nô tỳ vĩnh viễn là nô tỳ. Công chúa gây họa người bị phạt vĩnh viễn là nô tỳ. Cả đời nô lệ, thân phận thấp hèn này muốn xoá cũng không thể sạch. Sau khi công chúa thành thân, nha hoàn sẽ giống như của hồi môn, suốt cuộc đời còn lại phải làm bạn bên cạnh chủ nhân của mình.” Đông Phương Thiểu Tư cười mỉm nhìn Thanh Hoa, chậm rãi nói. Sắc mặt Thanh Hoa càng ngày càng khó coi, môi bị cắn chặt đã chảy máu.
"Bây giờ, ngươi chính là công chúa Mỹ Chân. Hiện tại ta thay mặt Quốc Bình Thân Vương Đông Phương Thiểu Kỳ hướng công chúa điện hạ cầu thân, không biết ý công chúa như thế nào?” Khoé miệng Đông Phương Thiểu Tư khóe miệng đã không còn nụ cười tàn nhẫn như lúc nãy nữa, hắn nhìn Thanh Hoa.
Công chúa? ! ! Cành vàng lá ngọc! Cái thân phận này mê người biết bao! Ở bên công chúa Mỹ Chân từ nhỏ, bản thân cũng hiểu rất rõ.
“Hữu Thừa Tướng có sở trường về thuật dịch dung, bất kể là ai cũng không thể nhận ra sự khác thường.” Đông Phương Thiểu Tư tiếp tục nói, giọng nói trầm thấp cực kì mị hoặc, đầu độc lòng người, “Cho dù là Quốc vương của Bắc Thần Quốc cũng sẽ không nhận ra sự khác thường.”
Thanh Hoa trợn to mắt nhìn Lãnh Ngự Phong đang tựa ở cửa nãy giờ không nói gì, lúc này Lãnh Ngự Phong mới phối hợp nhún vai gật đầu khẳng định.
“Công chúa điện hạ, mời ngồi trước gương, sau một nén hương rồi hãy quyết định có được không?” Đông Phương Thiểu Tư nhìn Lãnh Ngự Phong ý bảo nên hắn ra tay đi, Lãnh Ngự Phong giật giật khóe miệng, xoay người đi ra cửa chuẩn bị đồ.
Thanh Hoa không hề động, khóe mắt nhìn công chúa Mỹ Chân đang bất tỉnh ở góc tường, nuốt một ngụm nước bọt. Trong lòng cực kì rối loạn. Cả đời làm nha hoàn hèn mọn, chính mình cam tâm sao? Đúng như lời nói của nam nhân trước mắt, mình là người
hiểu rõ công chúa Mỹ Chân nhất. Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ công chúa Mỹ Chân làm cái gì, người bị phạt vĩnh viễn là mình. Không người nào dám làm gì công chúa hết, thế nhưng bất luận kẻ nào cũng có thể ra tay với một nha hoàn hèn mọn. Nếu công chúa lập gia đình, như vậy mình thật sự sẽ giống như của hồi môn phải đi theo công chúa cả đời sao? Miu dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Phải sống nốt quãng đời còn lại một thân một mình sao? Thời gian tươi đẹp nhất của nữ nhân cứ trôi qua như vậy! Dục vọng ở đáy lòng giống như đám cỏ dại mọc tràn lan không ngừng. Ánh mắt Thanh Hoa chậm rãi đỏ lên. Công chúa, trở thành một công chúa thực sự? Hưởng vinh hoa phú quý bất tận, còn có thể gả cho một vương gia! Chân chính trở thành một người trong hoàng thất.
Một lát sau, Lãnh Ngự Phong liền trở về trong phòng, để Thanh Hoa ngồi trước gương, bắt đầu giúp nàng dịch dung. Lãnh Ngự Phong nhìn ánh mắt của người ở trong gương càng ngày càng điên cuồng khát vọng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt khó phát hiện. Trong lòng càng bội phục Đông Phương Thiểu Tư và cũng có chút e ngại. Người nam nhân này hiểu rất rõ dục vọng và ý nghĩ trong lòng người khác, lợi dụng nó một cách thuần thục. Không đến một nén hương, Lãnh Ngự Phong vỗ tay một cái, hừ nhẹ một tiếng: “Được rồi, hoàn mỹ!”dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thanh Hoa nhìn người trong gương hoàn toàn sửng sốt. Người trong gương chính là công chúa Mỹ Chân! Thanh Hoa không thể tin tưởng nhìn gương, rồi lại nhìn công chúa Mỹ Chân đang nằm hôn mê bất tỉnh trong góc, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
“Vì sao, tại sao phải làm như vậy?” Thanh Hoa cắn môi cúi đầu hỏi Đông Phương Thiểu Tư. Trong lòng cũng mơ hồ biết được lý do hắn làm như vậy, thế nhưng bản thân vẫn muốn hỏi ra lời, muốn nghe chính miệng nam nhân ở trước mắt nói ra mới an tâm.
“Ha hả, ngươi nói xem? Kẻ dám động vào bảo bối của ta, ta sẽ bỏ qua sao?” Đông Phương Thiểu Tư cười dịu dàng, đứng dậy đi tới trước mặt Thanh Hoa, thấp giọng nói, “Hiện tại, xin hỏi ý tứ của công chúa điện hạ là gì?”
Thanh Hoa vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt mình, nhưng bàn tay vẫn run run. Mặt, hiện tại gương mặt này là của công chúa Mỹ Chân! Thanh Hoa vuốt mặt mình đem ánh mắt của mình hướng về công chúa Mỹ Chân đang bất tỉnh ở góc tường. Vẻ tà ác trong mắt dần dần nổi lên, do dự một chút, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Gương mặt này, có thể bảo trì được bao lâu? Sau này có thể dùng gương mặt này để tiếp xúc với mọi người sao?”
“Ha hả, đúng. Mặt nạ này ta sẽ bảo Ngự Phong chuẩn bị cho ngươi vài cái. Nói cách khác, nếu ngươi muốn cuộc sống như thế, thì cả đời này sẽ mang theo mặt nạ này mà sống.” Đông Phương Thiểu Tư cúi đầu cười, híp mắt nhìn Thanh Hoa.
Nói cách khác, nếu muốn hưởng vinh hoa phú quý suốt đời thì vĩnh viễn phải mang theo mặt nạ này, lấy thân phận của người khác để sống. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Giá trị sao? Bỗng nhiên Thanh Hoa nhìn công chúa Mỹ Chân còn hôn mê bất tỉnh. Giá trị sao? Đương nhiên rất giá trị! Cực kì đáng giá! Chỉ là mang theo một cái mặt nạ mà thôi, có thể từ nha hoàn hèn mọn nhanh chóng trở thành công chúa cành vàng lá ngọc! Mặc tơ lụa, ăn vô vàn sơn hào hải vị. Lại không cần nhìn sắc mặt người khác để sống, chỉ có người khác nhìn sắc mặt của mình để sống! Dục vọng ở trong mắt Thanh Hoa càng ngày càng điên cuồng. Thực sự có thể, cơ hội thay đổi số phận suốt đời mình đang ở trước mắt, chính mình phải nắm chặt.
“Công chúa điện hạ muốn xử trí ả hạ nhân làm càn kia như thế nào?” Giọng nói trầm thấp mị hoặc của Đông Phương Thiểu Tư vang lên bên trong phòng.