Chương 21: Phát tác

Editor: ChiMy

Chuyện xảy ra vào buổi sáng đó, Sở Thanh Linh không hề cảm thấy khó chịu, nhưng mà Đông Phương Thiểu Tư vẫn không khỏi nghi ngờ.

“Hôm nay, công chúa Mỹ Chân tới đây đúng không? Có xảy ra chuyện gì không?” Từ sớm Đông Phương Thiểu Tư đã nghe thuộc hạ bẩm báo chuyện công chúa Mỹ Chân tới, chỉ là không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Bởi vì Đông Phương Thiểu Tư không cho phép những nam nhân khác nhìn thấy Sở Thanh Linh dù chỉ một chút. Cho dù những người kia chính là thuộc hạ tâm phúc của mình.

Sở Thanh Linh cũng không ngạc nhiên, nàng cho rằng là nha hoàn báo cho Đông Phương Thiểu Tư biết. Nghĩ nghĩ, Sở Thanh Linh lắc đầu, thản nhiên nói: “Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là chạy tới đây nói mấy điều khó hiểu, bắt ta hành lễ với nàng ta.”

Sở Thanh Linh vừa dứt lời, con ngươi của Đông Phương Thiểu Tư hiện lên hàn ý. Nữ nhân kia thực sự không biết tốt xấu, tùy ý xông vào viện của mình, còn dám làm càn ở trước mặt bảo bối của mình. Xem ra nàng ta muốn có người dạy cho nàng ta biết đây là nơi nào đây mà.diễnđàn✪lê✪quýđôn

“Không còn chuyện gì khác sao?” Đông Phương Thiểu Tư híp mắt tiếp tục hỏi.

“Thực không có, có chuyện gì sao?” Sở Thanh Linh cũng biết có chút kì lạ, nhưng cũng không có nhắc tới chuyện công chúa kia chạm vào bả vai của mình.

“À, không có gì, ăn cơm nhanh đi, ăn xong tắm rửa rồi ngủ đi, nàng cũng mệt rồi.” Đông Phương Thiểu Tư không có nhiều lời, chỉ là trong lòng đã có tính toán.

Ăn cơm xong bọn nha hoàn dọn dẹp rồi lui xuống biến mất ở cửa, Đông Phương Thiểu Tư một phen ôm lấy Sở Thanh Linh đi tới cạnh cửa. Khiến Sở Thanh Linh giãy giụa một trận, hắn muốn làm gì vậy? Tắm chung với mình sao? Sao có thể vậy được, không hợp với lễ nghi.

“Đừng nhúc nhích.” Đông Phương Thiểu Tư bất mãn nhíu mày.

“Đừng mà, ta tự mình tắm.” diễnđàn✪lê✪quýđônSở Thanh Linh cũng nhăn mặt.

“Muốn chọc ta giận có phải không?” Giọng nói của Đông Phương Thiểu Tư lạnh xuống.

“Ngươi!” Trong lòng Sở Thanh Linh một trận tức giận, đang muốn nói gì đó, cổ họng lại đột nhiên ngọt, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Trong ***g ngực càng thêm đau đớn, khó chịu làm cho người ta hít thở không thông.

“Thanh Linh!” Đông Phương Thiểu Tư kinh hãi, sao có thể như vậy? “Được, nàng muốn tự mình tắm thì cứ theo ý nàng, xảy ra chuyện gì? Người đâu, truyền ngự y! Mau truyền ngự y!” Trong phút chốc sắc mặt của Đông Phương Thiểu Tư tái nhợt, hướng về phía cửa kêu to. Trong lòng lại càng ảo não, nếu biết trước sẽ chọc cho nàng tức giận như vậy, thì dù có ra sao mình cũng sẽ không đòi tắm chung với nàng. Lúc này Đông Phương Thiểu Tư đã sớm đánh mất lí trí bình thường, hoàn toàn không nghĩ tới việc nhỏ này sao có thể sẽ làm cho Sở Thanh Linh tức giận tới phun ra máu.

“Không phải, Thiểu Tư…..” Sở Thanh Linh thống khổ nắm lấy y phục trước ngực, “Ngực ta….rất đau, toàn thân bắt đầu đau đớn, đau quá!”

“Cái gì?” Lúc này lí trí của Đông Phương Thiểu Tư mới quay trở về, hiểu rõ Sở Thanh Linh không phải do bị chính mình chọc tức, mà là thân thể xảy ra vấn đề. Thế nhưng bây giờ hắn không biết phải làm sao, cuống quýt ôm Sở Thanh Linh trở về giường. Sao ngự y còn chưa tới?

“Ta chính là đại….phu….” Sở Thanh Linh khó khăn thốt ra mấy chữ, đưa tay tự bắt mạch cho mình. Loạn, mạch đập loạn nhịp.

“Thế nào? Thanh Linh? Rốt cuộc làm sao vậy, nói mau! Thanh Linh!” Đông Phương Thiểu Tư ôm chặt Sở Thanh Linh, trong lòng loạn thành một đống, nhiều hơn là sợ hãi, sợ, đúng vậy, hắn sợ Thanh Linh có chuyện. Vươn tay vội vàng chà lau vết máu đỏ sẫm đáng sợ vẫn còn lưu trên khóe miệng của nàng, Đông Phương Thiểu Tư khẩn thiết nhìn Sở Thanh Linh, rồi lại nhìn ra cửa.

“Có cỗ khí….lưu chuyển ở trong cơ thể ta, đau quá….” Sở Thanh Linh cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt, từng giọt mồ hôi từ trên trán chảy xuống.diễnđàn✪lê✪quýđôn

“Cái gì?” Đông Phương Thiểu Tư vội vàng nhìn Sở Thanh Linh thật kỹ, chính mình xòe tay đặt ở sau lưng nàng, lập tức cũng cảm nhận được một cỗ nội lực âm nhu đang lưu chuyển hỗn loạn ở trong cơ thể của Sở Thanh Linh. Đối với người không hề có chút võ công như Sở Thanh Linh mà nói đây không thể nghi ngờ chính là một loại dằn vặt rất lớn.

Chết tiệt! Là ai dám hạ độc thủ với nàng như vậy? Đông Phương Thiểu Tư không hề nhiều lời vô ích, vội vàng ngồi xếp bằng ở phía sau nàng, bắt đầu vận công giúp Sở Thanh Linh ép luồng khí âm nhu kia ra. Chậm rãi theo luồng nội lực bị ép ra ngoài, sắc mặt Sở Thanh Linh dần dần tốt lên. Mà ngự y cùng bọn nha hoàn vừa chạy tới thở mạnh cũng không dám nhìn một màn trước mắt này. Mọi người đều hiểu Vương gia đang giúp Vương phi chữa thương.

Một lát sau, nội lực trong người Sở Thanh Linh rốt cuộc bị ép ra ngoài hết, Sở Thanh Linh suy yếu ngã vào trong lòng Đông Phương Thiểu Tư. Trong mắt Đông Phương Thiểu Tư tràn ngập yêu thương, yêu thương qua đi thì tràn ngập lửa giận. Rốt cuộc là ai hạ thủ? Cư nhiên dám làm như vậy với bảo bối của mình. Hắn tuyệt đối sẽ không buông tha!

Hôm nay có ai tới đây? Là công chúa Mỹ Chân kia!

“Nữ nhân kia có chạm qua người nàng hay không?” Đông Phương Thiểu Tư căm giận hỏi.

“Có chạm vào vai của ta.” Sở Thanh Linh suy yếu nói xong cũng hôn mê bất tỉnh.

Đông Phương Thiểu Tư ôn nhu đặt Sở Thanh Linh lên giường, mắt lạnh nhìn ngự y đứng ở cửa nói: “Còn đứng đó làm gì, không nhanh sang đây xem nàng!”

“Tuân lệnh!” Ngự y vội vã chạy vào phòng, bắt mạch cho Sở Thanh Linh.

Đông Phương Thiểu Tư ảo não nhìn người trên giường sắc mặt tái nhợt, trong mắt hắn nồng đậm yêu thương. Đều là do mình sơ sẩy mới làm cho Thanh Linh chịu khổ như vậy.

“Bẩm báo Vương gia, cơ thể của Vương phi không còn gì trở ngại, có điều còn quá suy yếu, hạ quan cho đơn thuốc bổ uống ba ngày thì tốt rồi.” Ngự y nhìn Đông Phương Thiểu Tư nhăn mặt nơm nớp lo sợ nói.

“Được, ngươi lui xuống trước.” Đông Phươngdiễnđàn✪lê✪quýđôn Thiểu Tư nhăn mày “Mau bảo người đi sắc thuốc rồi đưa tới đây.”

“Dạ. Hạ quan xin cáo lui.” Ngự y vội vàng lui ra ngoài. Nha hoàn cũng lui xuống sắc thuốc.

Đông Phương Thiểu Tư yên lặng ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Sở Thanh Linh. Trong lòng là một trận hoảng sợ, nếu như vừa nãy mình không ở đây thì làm sao bây giờ? Thanh Linh sẽ như thế nào, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới! Cái ả nữ nhân ác độc kia, cư nhiên dám động thủ với bảo bối của mình. Mình tuyệt đối sẽ làm cho nàng ta ngã vào địa ngục vạn kiếp bất phục!

Lúc này đương nhiên công chúa Mỹ Chân cũng biết chuyện lộn xộn ở vườn trúc. Ngoài mặt nàng bình tĩnh, thật ra trong lòng vẫn không khỏi lo lắng. Thanh Hoa ở một bên cũng sốt ruột muốn chết. Cũng biết công chúa và cô gái kia có tiếp xúc qua, nếu như truy cứu tới, nhất định công chúa không tránh khỏi việc có liên quan. Cũng không biết có người nào phát hiện ra trong cơ thể cô gái kia bị đưa vào một cỗ khí âm nhu chưa. Hi vọng không có ai biết mới tốt.

Đêm nay, Đông Phương Thiểu Tư không xuất hiện trước mặt công chúa Mỹ Chân. Trong lòng công chúa Mỹ Chân mừng thầm, cao hứng vì hình như Nhiếp Chính vương không phát hiện chuyện gì xảy ra. Trong lòng buông xuống lo lắng, vừa nghĩ tới nữ nhân kia đang đau đớn tới chết đi sống lại, không khỏi có chút đắc ý. Thanh Hoa nhìn nàng dương dương tự đắc, trong lòng không hiểu sao vẫn lo sợ. Nàng vẫn cảm thấy sự tình không thể nào đơn giản như vậy.

Đêm nay, Đông Phương Thiểu Tư không phải muốn tha cho công chúa Mỹ Chân, mà là đang cẩn thận chăm sóc cho Sở Thanh Linh. Sự tình tất nhiên sẽ giải quyết, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng cho nữ nhân kia. Khóe miệng Đông Phương Thiểu Tư hiện lên một tia cười nhạt, trong lòng đã sớm có chủ ý….