Chương 2: Ngươi có hối hận không?

Editor: Meo Miu Ciu

“Thật xin lỗi , chỉ có thế này thôi.” Sở Thanh Linh xấu hổ đưa gói bánh bao đến trước mặt hắn.

“Ta muốn ăn cháo.” Đông Phương Thiểu Tư nhíu nhíu mày.

“Ngày mai đi. Hôm nay không có.” Sở Thanh Linh có chút đau đầu nhìn về phía Đông Phương Thiểu Tư, hắn như đang đùa giỡn với mình vậy. Rốt cuộc nam nhân này sống trong gia cảnh thế nào, có biết hiện giờ là tình huống gì không? Còn đòi hỏi cái gì chứ.

Đông Phương Thiểu Tư chán nản cắn bánh, miệng vết thương ở trên lưng truyền đến cảm giác mát rượi, không biết nàng đã dùng thuốc gì, mà bây giờ không còn đau nữa.

“Ngươi đang bị kẻ thù đuổi giết sao?” Sở Thanh Linh ngồi bên cạnh hắn, ngắm nhìn Đông Phương Thiểu Tư, trong lòng nghĩ thầm. Nam nhân này, chỉ ăn một cái bánh nhưng động tác của hắn rất tao nhã, nhìn rất vừa mắt. Rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại đến đây?

“Có thể coi là vậy.”Đông Phương Thiểu Tư lại ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Linh, cười mị hoặc. “Ánh mắt của ngươi thật đẹp, cực kỳ trong suốt. Không hề chứa một chút ham muốn nào cả.”

“Ham muốn sao?” Sở Thanh Linh bĩu môi, không nói gì thêm. Cuộc sống hiện tại khiến nàng rất hài lòng, không cầu mong thêm bất cứ điều gì nữa. Vì vậy nàng không có ham muốn hay thèm khát bất cứ thứ gì như lời hắn nói.

Khi Đông Phương Thiểu Tư ăn xong, Sở Thanh Linh đặt thuốc và nước uống ở một bên. “Lát nữa, ngươi nhớ uống thuốc rồi đi ngủ. Thời tiết bây giờ không lạnh lắm, ngươi hãy tạm nghỉ ở đây đi.”

“Không thể đến phòng ngủ sao?” Khóe miệng Đông Phương Thiểu Tư hơi nhếch, cười cười có chút gian tà khiến Sở Thanh Linh ngẩn người.

“Ngủ cái đầu nhà ngươi!” Sở Thanh Linh hừ lạnh, bưng khay ra ngoài, đóng cửa bỏ đi. Vừa đi vừa lẩm bẩm, đầu hắn chứa cái gì vậy? Ở thời điểm này còn định chiếm hết tiện nghi của nàng. Chờ vết thương khỏi, nàng phải nhanh tay đuổi hắn ra khỏi nhà. Mà thật ra nàng cũng chẳng biết gì về lai lịch của hắn, quên đi, không thèm nghĩ nữa. Nhìn hắn cũng thuận mắt đấy, cho nên thích cứu thì cứu thôi, xem như là cứu một chú cún con cũng được.

Đông Phương Thiểu Tư nhìn ánh nến lập lòe, ánh mắt càng lạnh lẽo, lần này, chắc kẻ kia cũng nên ra mặt thôi. Hắn đã trả giá đắt như thế, chắc phải thu lại được lợi lộc gì chứ? Nhưng thật không ngờ lần này còn kèm thêm cả ‘quà khuyến mãi’. Đông Phương Thiểu Tư nhớ tới đôi mắt trong veo của Sở Thanh Linh, khuôn mặt từ từ hiện lên ý cười. Hắn đã gặp được một vật nhỏ rất thú vị.

Hôm sau, Sở Thiên Lăng mang theo Sở Mặc Hiên đi ra ngoài, Đoan Ngọc ở nhà thêu thùa. Sở Thanh Linh sai đầu bếp ra ngoài, còn nàng tự mình ở lại nấu cháo. Nấu xong liền bưng cháo đến căn phòng phía sau hậu viện, cảm thấy khó hiểu, sao nàng lại chiều theo ý tên kia đến như vậy? Bởi vì khuôn mặt đẹp đẽ kia sao? Kì thực cũng không đến mức đó, kiếp trước, các soái ca cũng không đến nỗi hiếm thấy khó tìm. Tại sao? Có lẽ, bởi vì cảm giác hắn giống như một đứa trẻ bốc đồng. Đây là suy nghĩ quái quỷ gì thế? Thật khó hiểu! Sở Thanh Linh lắc đầu, bưng cháo vào phòng. .MiuDĐLQĐ..

Trong phòng, Đông Phương Thiểu Tư đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt điều hoà thân thể. Nghe tiếng chân Sở Thanh Linh, hắn chậm rãi mở mắt.

“Ăn cháo đi .” Sở Thanh Linh đem bát cháo nóng đến trước mặt Đông Phương Thiểu Tư.

“Ta còn chưa rửa mặt.” Đông Phương Thiểu Tư nghiêm túc đặt vấn đề.

Khoé miệng Sở Thanh Linh rút gân, bất đắc dĩ đứng dậy: “Không biết ta nợ ngươi cái gì, chờ tý!” Dứt lời, xoay người ra ngoài múc nước. Đáy mắt Đông Phương Thiểu Tư thoáng hiện lên sự vui vẻ, rồi nhìn bát cháo bên cạnh. Tối qua, hắn muốn ăn cháo, sáng nay, nàng bưng tới thật. Ngoài mẫu thân ra, chưa từng có ai nhường nhịn hắn như vậy. Không phải vì thân phận mà quan tâm, chăm sóc hắn thật sự chẳng có ai. Kể cả có thì người đó đã sớm rời xa nơi này, không bao giờ quay trở lại nữa.

Khi Sở Thanh Linh bưng chậu nước đi vào, liền nhìn thấy đôi mắt cô đơn vắng vẻ kia. Trong đáy mắt ánh lên một tia đau đớn, đơn độc… Sở Thanh Linh giật mình, nam nhân này đang nghĩ đến chuyện gì? Lại có thể khiến hắn thương tâm như vậy?!

“Rửa mặt.” Sở Thanh Linh bưng nước tới trước mặt Đông Phương Thiểu Tư.

“Tay ta đau, ngươi giúp ta đi.” Đông Phương Thiểu Tư được một tấc lại muốn thêm một thước, vô sỉ sai bảo Sở Thanh Linh.

“A?” Sở Thanh Linh muốn mở miệng cự tuyệt, lại nhìn thấy đôi mắt Đông Phương Thiểu Tư lúc nãy còn chứa chút đau thương bây giờ lại ánh lên biết bao hy vọng. Chết tiệt! Sao đôi mắt kia lại khiến người khác đau lòng đến vậy? Sở Thanh Linh than thầm! Nam nhân chết tiệt này, lần này ngươi thắng! Quay đầu, vắt khăn ráo nước, định lau mặt cho Đông Phương Thiểu Tư.

Đôi mắt Đông Phương Thiểu Tư lóe lên ý đồ bất chính, chớp loé rồi biến mất. Mà Sở Thanh Linh lại nhạy cảm nhìn thấu được ánh mắt của Đông Phương Thiểu Tư, cũng không chọc phá hắn, nàng chỉ vươn tay ra, nhéo má Đông Phương Thiểu Tư. Đông Phương Thiểu Tư giật mình, chưa từng có người, không, phải là chưa có ai dám làm như thế với hắn.

“Sao, ngươi không thích, ta cứu ngươi, nhéo một cái thì sao? Người còn chưa báo đáp ta đó!” Sở Thanh Linh vắt khăn, lầm bầm. DĐLQĐ

“Ha ha ––––” Đông Phương Thiểu Tư phá ra cười, trêu tức nói: “Ngươi muốn cái gì? Cái gì ta cũng có thể đưa cho ngươi!”

“Gì cũng được?” Sở Thanh Linh ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thiểu Tư, nàng cười trêu chọc hắn. “Ngươi đừng nghĩ đến chuyện nói với ta câu: "Tại hạ vô tâm, không thể báo đáp, chỉ có tấm thân này để báo đáp” đấy nhé".

Ai ngờ, Sở Thanh Linh vừa dứt câu, Đông Phương Thiểu Tư cười rộ lên. “Nếu như ngươi thật lòng muốn như thế, ta cũng có thể tặng cho ngươi.”

“Ta mới không cần.” Sở Thanh Linh ngồi xổm phía sau Đông Phương Thiểu Tư, quan sát vết thương trên lưng, nên thay băng rồi. “Ngươi là kẻ gây tai hoạ, ta làm sao chịu được.” Lời nói này là sự thật, vì dung mạo của Đông Phương Thiểu Tư có thể đạt đến mức sắp gây ra hoạ lớn rồi. Đông Phương Thiểu Tư cảm nhận được bàn tay mềm mại đang di chuyển trên lưng của hắn, nếu không phải hắn có thân phận đặc biệt, khuôn mặt này thật sự mang đến rất nhiều phiền phức.

“Hiện giờ miệng vết thương không đau nữa đúng không?” Sở Thanh Linh cẩn thận bôi thuốc, rồi dùng vải băng lại, nhẹ giọng hỏi Đông Phương Thiểu Tư.

“Ừ.” Đông Phương Thiểu Tư trả lời một cách ngắn gọn.

“Vậy ngươi nghỉ đi, ta đi chuẩn bị dược thảo.” Sở Thanh Linh đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài phơi thuốc.

“Ngươi, … Một ngày nào đó, ngươi có hối hận vì cứu ta không?” Đông Phương Thiểu Tư lạnh lùng mở miệng.

“Vậy, ta sẽ tự tay lấy đao, đâm chết ngươi là xong, cần gì hối hận.” Sở Thanh Linh cười sáng lạn, trịnh trọng nói.

“Ha ha ––––” Đông Phương Thiểu Tư cười to, không nói gì nữa, ánh mắt hiện lên một tia sáng nhìn theo bóng dáng Sở Thanh Linh.