...
Diễn võ trường, ừm, tạm thời coi như là diễn võ trường!
Chương Kính chỉ đạo bốn người, thần sắc nghiêm khắc, thi thoảng còn hét lớn.
- Thủ lĩnh, sứ giả Tam Lang trại lại tới!
Một tên thủ hạ chạy tới phía Chương Kính báo cáo, ánh mắt nhìn bốn người bên cạnh đầy hâm mộ.
- Được, ta đã biết!
Chương Kính quay đầu trả lời.
Sau đó bảo bốn người tiếp tục luyện công, bản thân quay người về tới đại sảnh.
Người tới vẫn là Trương Khâm, lần này đối phương không ngồi uống trà.
Thấy Chương Kính tới, hai người lại hàn huyên một phen.
- Trương huynh đệ tới đây, chẳng lẽ là nhiệm vụ lần trước chưa xong, tới thúc giục?
Chương Kính cười nhẹ.
- Đương nhiên không phải.
Trương Khâm khoát khoát tay.
- Vậy lần này là?
Chương Kính nghi hoặc hỏi.
- Lần này tới tặng cho Chương Thủ lĩnh chỗ tốt cực lớn nha.
Trương Khâm cố làm ra vẻ huyền bí.
- Ồ? Xin lắng tai nghe!
- Ba ngày nữa, Tam Lang trại mời hào kiệt trăm dặm quanh đây, cùng bàn đại sự, cụ thể thế nào, ha ha, huynh đệ ta cũng không biết!
- Cái này...
Chương Kính chần chờ một chút.
Nhìn thần sắc do dự của Chương Kính, Trương Khâm cười nói:
- Chương Thủ lĩnh không cần lo lắng, việc này là việc tốt.
Chương Kính cười nhẹ:
- Tam Lang trại là bá chủ được mọi người công nhận, tự nhiên sẽ không làm khó Yến Tử sơn nho nhỏ ta.
Hai người nhìn nhau cười to.
Sau khi tiễn Trương Khâm đi, Chương Kính suy nghĩ xem Tam Lang trại mời hào kiệt quanh đây làm gì?
Trong trí nhớ của hắn, Tam Lang trại cũng chưa từng có hoạt động cưỡng chế giữ người của các thế lực nhỏ khác, chỉ khi nào trên có việc, thì truyền cho dưới làm theo.
Thực lực Tam Lang trại mạnh mẽ, đây là điều được các trại công nhận, không người dám khiêu chiến quyền uy.
Nhưng lần này, trực giác nói cho hắn biết, việc này không đơn giản.
Cùng bàn đại sự, bàn đại sự gì? Quanh đây còn có việc gì mà Tam Lang trại phải thương nghị với mọi người?
Mưa gió sắp đến a, thực lực hắn còn chưa đủ mạnh, nếu không đã không cần ưu sầu.
Đêm đó lại xuống núi đoạt một đống dược liệu, đáng tiếc không bằng lần trước, chỉ thu được ba gốc đại dược hơn mười năm.
Lại thêm đại dược lần trước còn dư, Chương Kính thành công phá một quan, Thanh Linh quan.
Lúc này có thể tăng thực lực, tuyệt không thể keo kiệt.
Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, Chương Kính dẫn theo Ngưu Giang, Triệu Kim tiến về Tam Lang trại.
Lại lệnh cho huynh đệ họ Lý ở lại thống lĩnh huynh đệ, chờ hắn trở về.
Đám lâu la ban đầu còn không phục, sau đó giao thủ với Lý Mộc một phen, mấy chiêu liền bị đánh đổ nhào ra đất, không tiếp tục phản đối.
Việc này càng khiến đám lâu la hâm mộ bốn người Lý Mộc, chẳng qua chỉ mới được Chương Kính dạy mấy ngày đã có thân thủ như thế, bọn chúng càng không dám phản đối lời Chương Kính nói.
Lại càng thêm mong đợi một ngày nào đó được Chương Kính thưởng thức.
Chương Kính đến Tam Lang trại, không khỏi một phen kinh thán.
Trong trí nhớ hắn từng tới Tam Lang trại, nhưng lần này tới lại vẫn cứ chấn kinh.
Tường trại cao cao, Chương Kính thấy chí ít cũng phải tới ba trượng, trên tường không ngừng có lâu la đang tuần tra, nhìn qua cũng phải có mấy chục người thủ vệ.
Vừa so một chút, liền thấy chênh lệch, sơn trại của hắn quả thực có chút keo kiệt.
Gặp người bước tới, tên lâu la trên tường cúi xuống hô to:
- Dưới trại là ai?
Chương Kính nhìn lên chắp tay:
- Làm phiền bẩm báo, ta theo lời mời của mấy vị trại chủ mà đến.
“Két két.”
Cửa gỗ mở ra, một người đi tới chắp tay với Chương Kính:
- Mời vị Thủ lĩnh này theo ta.
Chương Kính đáp lễ:
- Đa tạ huynh đệ!
Rất nhanh, đã dẫn Chương Kính tới đại sảnh, về phần Ngưu Giang cùng Triệu Kim thì lưu ngoài cửa.
Vừa vào trong, Chương Kính liền thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Cũng không ít người chào hỏi với Chương Kính, bộ dạng như rất thân thiết.
Chương Kính lập tức tìm một người khá quen, ngồi xuống đằng sau.
Trước Chương Kính đã có chừng mười vị, Chương Kính đến không sớm không muộn.
- Vương huynh đến sớm a!
Chương Kính chào hỏi người bên cạnh.
Người kia ngẩng đầu nhìn lại:
- Chương huynh cũng không muộn!
Người này tên Vương Thụ Khôn, lập trại phụ cận Dương Liễu sơn, cách Yến Tử sơn không xa, hai bên cũng đã đánh mấy lần.
Thực lực của hai bên khi đó sàn sàn nhau.
Nhắc tới Chân Định phủ, tuy địa giới không lớn, nhưng đỉnh núi lại rất nhiều.
Cũng tạo thành nạn trộm cướp nghiêm trọng, thế nhưng hết lần này tới lần khác, đây là con đường buộc phải qua để tới Trịnh quốc.
Cứ như vậy, đám sơn tặc bọn hắn mới có thể sống được.
- Vương huynh biết lần này Tam Lang trại mời chúng ta có việc gì không?
Chương Kính cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Vương Thụ Khôn lắc đầu biểu thị không biết.
Chương Kính gật gật đầu, lại bắt đầu quay sang nói chuyện với người khác.
Trong sảnh đám người thì thầm nói chuyện, nếu chỉ mình hắn im lặng không nói, ắt khiến người khác chú ý.
Chương Kính đã quyết phải khiêm tốn, tuyệt không làm chim đầu đàn.
Trước khi có thực lực lật bàn, có thể cẩu thả liền cẩu thả.
Lúc này, đại sảnh huyên náo đột nhiên trở nên im lặng.
Một người bước tới, thân hình cường tráng, mặt không lông mày, đầy vẻ hung ác. Nhìn là biết không phải loại người dễ chọc.
Người này vừa tới, đám người phía sau liền nhao nhao đứng dậy chào hỏi, Chương Kính cũng không ngoại lệ.
Nhưng người này chỉ gật gật đầu, không đáp lời, trực tiếp ngồi tại ghế thứ nhất bên trái.
Người này, Chương Kính có chút ấn tượng.
Thang Bá Sinh, trại chủ Hắc Xà trại, thực lực cường đại. Chương Kính đoán chừng đối phương là cao thủ có chân khí, chỉ là không biết đã đả thông mấy đạo kinh mạch.
Mặc dù tên rất văn nhã, nhưng lại là người bạo người có tiếng, trong các sơn trại, Hắc Xà trại có thế lực gần với Tam Lang trại nhất, rất khó dây vào.
Thang Bá Sinh ngồi xuống liền nhắm mắt không nói, những người khác cũng không dám lớn tiếng ồn ào, sợ quấy nhiễu tới vị này.
Trước đó, từng có người đâm chọt vị này một câu, trực tiếp bị Thang Bá Sinh một quyền đấm trúng đầu, mất mạng tại chỗ.
Sau khi Thang Bá Sinh an vị, lại có mấy người đến.
Chương Kính lần lượt đối chiếu với ký ức trong đầu.
Những người này không nhiều, chỉ năm người, những người này đều ăn ít ngồi mấy ghế đầu.
Theo Chương Kính nhận xét, hẳn năm người này đều là cao thủ Chân khí cảnh.
Ngoại trừ Thang Bá Sinh ra, bốn người còn lại đều lên tiếng chào hỏi lại, sau đó ngồi xuống nhắm mắt.
Một người áo xanh, sắc mặt hiền lành, tuổi chỉ chừng hai mươi, khuôn mặt cực tuấn lãng. Nghe nói là con riêng nhà nào đó. Đương nhiên, Chương Kính cũng chỉ nghe tin đồn, kỳ danh là Hà Kiếm Bân, dưới tay cũng có một sơn trại không nhỏ.
Hai người mặc cẩm y màu vàng, một già một trẻ, là cha con, cha tên Hồng Quang, con thì Chương Kính lại không có ấn tượng.
Hai người này tới từ Thanh Vân trại, đều là cao thủ Chân khí cảnh, xem ra, thế lực mạnh nhất dưới Tam Lang trại, phải sửa rồi.
Người còn lại, trên mặt đeo mặt nạ, nhìn không rõ mặt lắm, Chương Kính chỉ biết đối phương gọi là Quỷ Diện, là Thủ lĩnh Huyết Lâu trại.
Thông tin khác hoàn toàn không có, có thể thấy, người này ít giao lưu với người khác, không lộ tin tức gì.