Chương 7: Xông Quan

Đợi khi đã giải quyết toàn bộ người trong doanh địa, Chương Kính lại tới trước mỗi người bổ thêm một đao.

Trảm thảo trừ căn, phòng ngừa có cá lọt lưới nha, điểm đạo lý này, Chương Kính hắn áp dụng rất triệt để.

Xử lý xong những việc này, Chương Kính liền đi kiểm tra thu hoạch.

Bận rộn sờ thi nửa ngày trười.

Hết thảy gần bốn mươi người, Chương Kính tìm được hơn năm trăm lạng bạc, trong đó một mình Hoàng đại thiện nhân cống hiến hơn bốn trăm lượng.

Thu thập xong bạc vụn, Chương Kính liền kiểm tra số hàng hóa trên xe.

Đại bộ phận trong đó là mấy loại dược liệu chữa thương.

Đồ hữu dụng với Chương Kính cũng không nhiều, nhưng vẫn có thể tìm được mấy chục gốc sâm núi, đáng tiếc, một gốc đại dược cũng không có.

Chương Kính cảm thấy những thứ này hẳn nên cất giữ bên người, dù sao giá trị cũng không nhỏ.

Quả nhiên, Chương Kính tìm thấy năm hộp gỗ nhỏ trong lều của Hoàng Nhất Tài.

Bốn cái vừa đủ mười năm, một gốc có tới bốn đường vân.

Đại dược bốn mươi tuổi, vẻn vẹn chỉ một gốc này, cũng phải giá trị bốn năm trăm lạng bạc ròng.

Chương Kính vui mừng ra mặt, có những thú này, đủ hắn đả thông chí ít một đạo kinh mạch.

Sau đó, Chương Kính vứt đống dược liệu hữu ích vào trong một cái rương.

Số còn lại, không dùng liền tiêu hủy.

Bóng đêm mênh mông, một bước người bước ra khỏi ánh lửa. dưới bóng đêm che lấp, nhanh chóng biến mất không thấy gì.

Hôm sau, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló ra.

Chương Kính đã khoanh chân ngồi tu luyện trên tảng đá lớn quen thuộc.

Mặc dù tăng trưởng rất ít, nhưng Chương Kính hắn vẫn chăm chỉ ngày qua ngày.

Loại cảm giác này, hắn cực hưởng thụ.

“Hô.”

Chương Kính thở ra một ngụm trọc khí, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, thần thanh khí sảng.

Hai mắt mở ra, ánh mắt sáng tỏ.

Hôm nay, hắn chuẩn bị xông đạo kinh mạch thứ nhất, Cực Tuyền huyệt.

Sau khi Đan điền sinh chân khí, còn cần đả thông bảy đạo quan huyệt, mới có thể tấn thăng Nhị lưu.

Bảy quan huyệt này, lần lượt là: Cực Tuyền, Thanh Linh, Thiếu Hải, Linh Đạo, Thông Lý, Thiếu Tiêu cùng với Thượng Đốc.

Chỉ có đả thông hết kinh mạch, mới có thể khiến chân khí quán thông toàn thân, đưa chân khí tới bất kỳ bộ phận nào trong cơ thể.

Trước mặt đã có chục gốc sâm núi, Chương Kính bắt đầu nhét vào trong miệng.

Một gốc lại một gốc, tựa như máy móc không tình cảm.

Tốc độ rất nhanh, chân khí trong cơ thể nhanh chóng diễn sinh, trong thời gian ngắn, Đan điền đã có chút phồng lên.

Chương Kính bắt đầu dẫn dắt lực lượng to lớn trùng kích tới Cực Tuyền huyệt.

Liên tục va chạm mấy lần, mới xô ra một chút vết rạn nhỏ.

Chương Kính thấy vậy, tốc độ nhét dược liệu vào miệng càng thêm nhanh.

Rốt cục, trước khi sắp ăn hết đại dược, phá quan!

Chân khí phồng lên trong cơ thể, rốt cục tìm được chỗ phát tiết.

Từ Đan điền tới Cực Tuyền huyệt, chân khí như hóa thành tiểu xà, bơi qua bơi lại.

Chỉ trong một chốc, chân khí trong cơ thể đã dần dần lớn mạnh gấp đôi.

Chương Kính nắm nắm đấm, loại cảm giác mạnh lên này, thật quá mỹ diệu.

Nhìn tới trước mặt còn hai gốc đại dược, một gốc mười tuổi, một gốc khác... chính là gốc bốn mươi tuổi kia.

Gân mạch thất quan, một quan khó hơn một quan.

Chương Kính cần càng nhiều đại dược hơn nữa!

Thời gian qua hai ngày, rốt cục Hoàng gia cũng nhận được tin tức!

“Bành!”

Hoàng Chính Càn đập mạnh tay xuống bàn, một chưởng đập cái bàn trước mặt vỡ nát.

- Đáng chết, người đâu, đi điều tra cho ta!

Hoàng Chính Càn hét lớn với bên ngoài.

Ngay vừa rồi, hắn thu được tin tức Hoàng Nhất Tài bỏ mình.

Hai tháng trước, hắn mới đả thông toàn gân mạch, đột phá Nhị lưu, vậy mà lại phát sinh tình huống này.

Xem ra, đây là có người cảnh cáo Hoàng gia hắn?

Hoàng Chính Càn tỉnh táo lại, âm thầm suy tư, xem có phải là tam đại gia tộc trong thành hay không.

Phải biết, trước khi hắn đột phá Nhị lưu, Tuần Dương thành này là do ba nhà Hồ gia, Kim gia, Ngô gia thống trị.

Ba nhà chiếm cứ sáu phần tài nguyên của Tuần Dương thành, bốn phần còn lại, mới tới lượt mấy gia tộc nhỏ.

Phải biết, Tuần Dương thành là một trong ba thành lớn của Chân Định phủ, quanh đây còn có mấy cái thành nhỏ phụ thuộc.

Mà toàn bộ Chân quốc, hết thảy cũng chỉ có ba phủ, từ đó có thể thấy, uy thế ba nhà này mạnh thế nào.

Từ khi hắn đột phá tới Nhị lưu, trong thành đã có người ẩn ẩn nói Hoàng gia là gia tộc thứ tư trong thành.

Đây là giết người tru tâm a, sắp quật khởi, nhưng còn chưa quật khởi đâu!

Từ tin tức truyền về, lão nhị chết ở gần Tam Lang trại, nếu là ở chỗ khác, hắn đã sớm tới bắt người.

Nhưng Tam Lang trại không phải chỗ bình thường nha, đây là thế lực có tới ba vị cao thủ Nhị lưu a.

Cho dù là tam đại gia tộc, cũng không có nhà nào dám tùy ý động tới Tam Lang trại.

Việc này, không khỏi khiến Hoàng Chính Càn trù trừ.

Đừng nói hiện không có chứng cứ chứng minh Tam Lang trại làm, mà dù chứng cứ có bày ra trước mắt.

Hắn, dám đi bắt người sao? tới tìm chết sao?

Nhưng, thân đệ đã chết, hắn ngay cả rắm cũng không dám thả, sau này sao còn có thể đặt chân ở Tuần Dương thành?

Qua một hồi suy nghĩ, hắn liền quyết định viết một lá thư, uyển chuyển hỏi thăm.

Tin tưởng với thực lực Nhị lưu hiện tại của hắn, mấy tên sơn tặc kia, ắt cũng để lại cho hắn chút mặt mũi.

Dù sao cũng là xảy ra chuyện ở khu vực Tam Lang trại a, phí qua đường của Hoàng gia hắn một năm cũng không ít.

Lúc này, trong thư phòng thành chủ tại Ngô gia.

Bầu không khí có chút ngưng trọng, ba người ngồi quanh lại, người giữa sắc mặt trầm tĩnh, thân hình uy vũ, có thể nhìn ra tuổi trẻ cũng vô cùng tuấn lãng.

Người này chính là gia chủ Ngô gia, Ngô Việt.

Tay phải là một người mặc bạch y, mặt trắng không râu, ánh mắt có chút u ám, người này là gia chủ Hồ gia, Hồ Sâm.

Một người khác, mặt không biểu tình, thần sắc nghiêm túc.

Tên là Kim Chiến, là người chủ sự đại gia tộc khác trong thành, Kim gia.

Ba người này chính là người cầm quyền cao nhất Tuần Dương thành, dậm chân một cái, cả Tuần Dương thành này đều phải chấn động ba lần.

Lúc này, ba người cùng ngồi một chỗ, nếu có người ngoài không biết nhìn thấy, đoán chừng đều sẽ nghĩ có người phải xui xẻo rồi.

- Đệ đệ của Hoàng Chính Càn chết rồi, không phải là nhà các ngươi làm chứ?

Ngô Việt mở miệng hỏi thăm.

Gương mặt u ám của Hồ Sâm nở nụ cười:

- Chúng ta còn đang mong lôi kéo Hoàng gia đây, há có thể làm việc như vậy?

- Không sai.

Kim Chiến nói.

- Vậy tức là có bên thứ ba tham dự!

Ngô Việt nghiêm túc nói.

- Cái này cũng chưa hẳn, nói không chừng chỉ là trùng hợp?

- Trùng hợp cũng không thể trùng hợp ngay lúc mấu chốt này được, được rồi, trước mắt cứ phái người tới Hoàng gia phúng viếng đã.

Ngô Việt nói với hai người.

Kim Chiến có chút khinh thường:

- Chẳng lẽ không có Hoàng gia, chúng ta không thể tự làm sao? một tên gia hỏa mới đột phá Nhị lưu, đáng để chúng ta tốn công lôi kéo như thế?

Hồ Sâm cười nhẹ:

- Có thể lôi kéo đương nhiên là tốt, dù sao chờ xong việc, lại diệt cũng không muộn.

- Không sai, Nhị lưu cũng không phải chiến lực bình thường, nếu thu vào tay, sẽ giảm không ít thương vong.

- Người Dương gia cũng sắp tới, đến lúc đó chúng ta có năm vị cao thủ Nhị lưu, tất có thể thành công!

Ngô Việt vỗ bàn một cái, giải quyết dứt điểm.

Hai người còn lại phụ họa cười nhẹ.