Chương 10: 10 : Tại Sao Lại Muốn Chơi Tennis ?

Chỉ một giây sau, Hoshi đã xuất hiện ở một nơi cực kỳ xa lạ.

Tháp cổ, đình chùa, chuông đồng, cộng thêm tầng tầng thềm đá...

Nơi đây là một ngôi miếu có lịch sử lâu đời, dấu tích lịch sử có thể thấy được qua các thềm đá đã rạn nứt.

Trước mặt Hoshi là một sân bóng tennis.

“ Này nhóc, đứng trên sân bóng ngẩn ngơ không phải một thói quen tốt đâu nhé! “

Bỗng, một giọng nói mang theo vẻ lười biếng vang lên từ phía sau truyền tới. Hoshi vội vã quay người. Thế nhưng, sau đó hắn lại đứng ngẩn tại chỗ một lần nữa, không nói nên lời.

Trong đình đá là một người đàn ông tuổi trung niên mặc kimônô nằm trên chiếc ghế dài. Hắn có một bộ tóc ngắn màu đen, râu ở dưới cảm đã được cạo sạch, làm tăng thêm vài phần chững chạc. Ở trên cổ chân trái của hắn buộc một đầu của sợi dây thừng, đầu còn lại nối với cái cọc thỉnh chuông.

Thế nhưng, tất cả những thứ này lại đối lập với tờ tạp chí đang nằm trên tay của người đàn ông này.

Phong nhũ, phì đồn... Trong tạp chí là hình ảnh những cô gái mặc quần áo hở hang thiếu vải. Rất dễ có thể nhận ra, đây là một tờ tạp chí 18+.

Mà ở thế giới “ Prince Of Tennis “, người thích những thứ này nhất, không ai khác, chính là “ Võ sĩ trong truyền thuyết “ - Echizen Nanjiro.

“ Không nghĩ tới sẽ là ngươi. “ Hoshi thì thào nói.

Echizen Nanjiro bỏ tờ tạp chí xuống, cởi ra sợi dây thừng buộc trên chân mình rồi ngồi dậy, bước xuống bậc thang.

Dù là bề ngoài có vẻ chỉ là một gã thầy chùa hết sức vô hại, nhưng Hoshi lại biết rõ hắn cực kì tài giỏi.

Chỉ đơn giản là ánh mắt của hắn, con ngươi sâu thăm thẳm giống như đại dương không đáy, tạo cho người ta vừa cảm thấy thâm sâu khó lường, lại cảm giác như là một ngọn núi cao khó có thể vượt qua nổi.

“ Này nhóc. “

Echizen Nanjiro chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm Hoshi với ánh mắt sáng quắc :

“ Tại sao ngươi lại muốn chơi tennis ? “

“ Hả ? “ Ánh mắt của Hoshi có chút đờ đẫn, câu hỏi đột ngột của Echizen Nanjiro làm hắn khó có thể trả lời.

“ Vì tiền tài, vì quyền lợi, vì ước mơ, vì danh vọng, hay là vì cái gì ? “ Echizen Nanjiro tiếp tục hỏi.

“ Đúng, ta chơi tennis là vì cái gì ? “ Hoshi tự hỏi.

“ Là vì tín ngưỡng điểm sao ? Không, ta có rất nhiều cách có thể kiếm được tín ngưỡng điểm. “

“ Vì tennis là thứ mà ta giỏi nhất sao ? Không. So với tennis, bóng đá và bóng rổ ta còn giỏi hơn, vậy thì tại sao ? “

Tại sao ? Câu hỏi này luẩn quẩn mãi trong lòng của Hoshi, khiến trong lồng ngực hắn tích tụ một cảm giác khốn nhiễu, khó hiểu, thậm chí bực bội.

Echizen Nanjiro cũng không nói thêm một lời nào nữa, hắn chỉ đứng nhìn chằm chằm Hoshi.

Ba mươi phút qua đi, một trẻ một già vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy. Một người thì đứng cúi đầu tự hỏi, một người thì ánh mắt không rời nhìn chằm chằm người kia.

Rốt cục, Hoshi ngẩng đầu lên :

“ Nói cho ta, tại sao ta lại chơi tennis ? “ Lúc này ánh mắt của Hoshi không còn trong suốt như ngươi, mà hai con ngươi đã biến thành màu vàng, bên trong không chỉ không có cảm tình của con người mà lại rất lạnh lùng... Còn có một chút điên cuồng nữa.

Echizen Nanjiro nhìn dáng vẻ của hắn thì nhăn mày một cái, sau đó lại giãn ra, nhếch miệng cười một cái :

“ Muốn tìm câu trả lời hả ? Thế thì đánh với ta một set đi. “

Hoshi nhìn hắn, không nói một lời, bước vào sân tennis. Echizen Nanjiro đi đằng sau hắn.

Trong ngôi đền trống trải, trong một sân bóng đơn sơ, hai người đứng đối diện nhau.

“ Nhóc, sau trận đấu này, ngươi có thể hiểu rõ hay không, thì đành xem vào duyên số của ngươi rồi. “ Echizen Nanjiro nghĩ thầm.

Vừa nghĩ, hắn vừa ném quả bóng tennis lên thật cao.

Hai chân của Echizen Nanjiro nhún một cái, cong thân trên, tay phải nắm chặt cán vợt, huơ ra.

“ Ba. “

Chỉ nửa cái nháy mắt, quả bóng đã đập vào sân của Hoshi.

Ở trong mắt của Hoshi, quả bóng như một mũi tên nhọn, còn Echizen Nanjiro là võ sĩ vừa mới bắn mũi tên này. Nó như một ánh chớp, quét qua gò má của Hoshi rồi biến mất.

15 – 0!

Hoshi lau gò má một cái, ánh mắt như thường nhìn Echizen Nanjiro. Phảng phất vào lúc này, không một ai có thể làm cảm xúc của hắn xao động.

“ Thằng nhóc này, tâm bệnh không phải nhẹ đâu. “ Nanjiro nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoshi, thầm nghĩ.

“ Nhóc, để cho ta xem giác ngộ của ngươi đi. “ Nanjiro hét lớn, quả bóng tennis một lần nữa lại bay về phía bên sân của Hoshi.

Lần này, mục tiêu là khuôn mặt của hắn.

Twist Serve!!!

Con ngươi của Hoshi như bị thu nhỏ lại, ánh mắt của hắn cực kỳ chăm chú nhìn vào quả bóng, sau đó nghiêng đầu tránh ra.

30 – 0!

40 – 0!

Game – Echizen Nanjiro!

Echizen Nanjiro quá mạnh, mạnh đến nỗi Hoshi chẳng thể nào đỡ nổi cú phát bóng của hắn.

Dù bị dính chấn thương, nhưng Echizen Nanjiro vẫn là một con hổ. Hổ chính là hổ, dù là sức mạnh của nó bị giảm đi, thế nhưng sự khát máu tận xương tủy vẫn khó có thể biến mất.

Cái nhìn, kiến thức, chiến thuật, thậm chí là cảnh giới của Echizen Nanjiro vượt xa những gì mà hiện tại Hoshi có được.

1 – 0 cho Echizen Nanjiro.

Đến lượt Hoshi phát bóng.

Tung bóng, gập người, nhún chân nhảy lên thật cao...

Động tác của Hoshi không hề có một chút sai sót nào, giống như bản sao của Echizen Nanjiro vậy.

“ Đùng! “ Bóng tennis như một quầng sáng, bay về sân của Nanjiro.

“ Ồ. “ Echizen Nanjiro nhìn quả bóng bay đến bên phía mình với một cách tràn đầy hứng thú.

Chỉ thấy quả bóng chạm đất, xoay tròn, rồi bắn lên mặt của hắn.

Không sai, Hoshi cũng lựa chọn Twist Serve.

“ Nhóc, bây giờ còn là quá sớm để ngươi có thể đánh trúng mặt ta. “ Echizen Nanjiro cười nhạo một tiếng, sau đó chân phải của hắn bước về phía sau, chân trái nâng lên, quơ vợt đánh trả lại.

“ Bành. “

Bóng tennis mang theo sức gió mạnh mẽ vọt qua lưới, không khí giống như bị xẻ làm hai nửa.

“ Hyaku Ren Jitoku no Kiwami. “

Ánh hào quang bảy màu bao trùm cánh tay phải của Hoshi.

“ Ba. “ Quả bóng mang theo sức mạnh gấp đôi bay về góc trái sân của Echizen Nanjiro.

“ Thằng nhóc này... “ Echizen Nanjiro ngạc nhiên. “ Xem tuổi của nó chắc cũng trạc tuổi thằng Ryoma, nếu để thằng con mình biết có người ở tuổi của nó có thể mở ra cánh cửa Muga no Kyochi không biết nó sẽ có cảm giác gì nhỉ ? Hà hà, chắc nó sẽ tức điên lên mất. “

“ Bộp bộp bộp “ Trong lúc Echizen Nanjiro cười như một lão già tự kỉ thì quả bóng đã chạm đất lần thứ hai.

15 – 0.

“ Úi chết cha, quên mất, đang trong trận đấu. “ Echizen Nanjiro kêu lên.

Hoshi nhìn hắn như một con choai choai thì vẫn không có biểu tình gì. Bây giờ hắn giống như một con rô-bốt, hoạt động như một cái máy đã được lập trình sẵn.

“ Ba! “ Bóng tennis từ vợt của Hoshi bay về phía Nanjiro.

“ Nhóc, đã bảo chiêu này không có tác dụng với ta rồi mà. “ Nanjiro trong lúc đánh trả còn không quên giễu cợt Hoshi.

Quả bóng bị đánh quay trở về sân của Hoshi, lực đánh của Nanjiro lần này còn mãnh hơn lần trước.

“ Đùng! “ Lực đẩy từ quả bóng truyền tới từ thân vợt lên cánh tay làm Hoshi cũng không khỏi nhăn mày.

Sức mạnh rất lớn, thậm chí Echizen Nanjiro còn chả thèm tụ lực, chỉ đơn giản là vung vợt một cái là có thể đánh ra một quả bóng mạnh gấp đôi cú đập của Atobe rồi.

Đúng lúc này gió lại nổi lên, giống như là tâm tình của Hoshi vậy, mặt ngoài thì nhìn như bình tĩnh, nhưng bên trong lại hết sức cuồng bạo.

Bỗng, Hoshi làm một động tác khiến Echizen Nanjiro phải trố mắt ra mà nhìn.

“ Ớ, cái WTF... “

Chỉ thấy quả bóng như dính vào mặt vợt, sau đó bị Hoshi đánh bật lên trời, cao đến nỗi Echizen Nanjiro không thể nhìn tới.

Đột nhiên, một ngôi sao băng từ trên trời bắn về phía sau của hắn.

“ Uỳnh! “

Echizen Nanjiro sững sờ quay đầu lại. Thì ra, đó không phải là ngôi sao băng nào cả, mà đó chính là quả bóng tennis đã được Hoshi đánh bật lên trời.

Chỉ thấy lúc này quả bóng đã xoáy sâu vào mặt đất rồi xẹp ra đấy.

“ Thằng nhóc này, là thiên tài sao ? “ Echizen Nanjiro rung động nghĩ.

Bởi vì hệ thống cũng không cung cấp thông tin cho gã Echizen Nanjiro đểu này nên hắn cũng không biết Hoshi có thể sử dụng được “ Hoshi Hanabi “ là nhờ có nó. Cho nên việc Hoshi có thể đánh ra một chiêu thức như “ Hoshi Hanabi “ đã bị Echizen Nanjiro quy chụp vào vì hắn là một thiên tài.

“ Nhóc làm ta cảm thấy hứng thú rồi đấy. “ Echizen Nanjiro cười một cái. Sau đó hắn hoàn toàn sử dụng hết tất cả thực lực.

Và kết quả tất nhiên là Hoshi chỉ còn nước ăn hành mà thôi.

“ Đùng “ “ Đùng “

Game – Echizen Nanjiro.

2 – 0!

Game – Echizen Nanjiro.

3 – 0!

Game – Echizen Nanjiro.

4 – 0!

Game – Echizen Nanjiro.

5 – 0!

Rất nhanh, cả hai người tiến vào game đấu cuối cùng.

Tỉ số bây giờ đang là 45 – 0. Tức là chỉ còn một điểm nữa là Hoshi thua cuộc.

“ Hộc, hộc. “ Lúc này Hoshi không còn chút hào hoa phong nhã nào nữa, mà hắn mệt rã rời, thở hùng hục như trâu vậy, mồ hôi ra như tắm.

Trái lại, phía bên sân bên kia, Echizen Nanjiro lại không đổ chút mồ hôi nào, giống như mới vừa chỉ là chuyện không xảy ra vậy.

“ Này nhóc, ngươi bỏ cuộc dễ dàng như thế à. “ Echizen Nanjiro nghiêm túc lên khác hẳn lúc nãy, lúc này khí thế của một samurai hiện rõ trước mặt của Hoshi.

Hoshi cắn răng đứng dậy, tung cầu lên rồi đánh quả bóng về phía Echizen Nanjiro.

“ Bành! “ Thể lực của hắn yếu đi nhiều dẫn đến sức mạnh của quả bóng cũng không bằng khi trước nữa.

“ Ngươi đang chơi với bọn mẫu giáo đấy à. Mạnh tay lên xem nào! “ Echizen Nanjiro nói một cách châm chọc.

“ Đùng! “ Quả bóng trở về sân của Hoshi với tốc độ gấp ba lần.

“ Đùng “ “ Ba “ “Bộp “ “ Đùng “

Không biết đã qua bao nhiêu pha cầu, dù mệt lả người nhưng Hoshi vẫn cố sức bám cầu với Echizen Nanjiro.

“ Nhóc, đến đây là kết thúc rồi. “ Echizen Nanjiro nhảy lên, tung ra cú Smash trời giáng.

“ Uỳnh! “ Quả bóng như một viên đạn đạo bay thẳng tới Hoshi.

“ Hộc, hộc, hộc. “ Hoshi vẫn cúi gằm mặt, giống như không biết quả bóng sắp đánh vào người mình vậy.

Bỗng, hắn nở nụ cười, ngẩng mặt lên cười với Echizen Nanjiro :

“ Lão thầy chùa thối thây, ngươi quả là một đối thủ tốt. “

Hoshi lấy chân trái làm trụ, xoay đủ 360 độ sau đó lợi dụng lực ly tâm đánh trả quả bóng về sân của Echizen Nanjiro.

Quả bóng vừa chạm đất xong thì càng xoáy hơn, vọt về sau lưng Nanjiro.

Lúc này Echizen Nanjiro đang còn ở trên không trung, buộc phải trơ mắt nhìn quả bóng tennis đánh vào phía... hậu môn của mình.

“ Óa óa óa! Chết cha tui rồi!!! “

“ Chúc mừng chủ nhân lĩnh ngộ kỹ năng – Sennen Goroshi!!! “

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv