Chương 1: ĐỘT PHÁ LUYỆN THỂ, CHUẨN BỊ TRÚC CƠ

Lạc gia, ngay lúc này trong một gian phòng bình thường của những đệ tử ngoại môn, một thiếu niên áo trắng dáng người thanh thoát, cao gầy như một thư sinh.

Từng bước từng bước chậm rãi tiến đến chiếc giường nhỏ ở cuối góc phòng, xung quanh là các đồ vật thường thấy như bàn ghế, tủ sách cùng các vật dụng hằng ngày.

Chỉ là xung quanh bức tường thoáng đã có một vài vết nứt và rong rêu cũng đã bám thành từng mảng nhỏ, thể hiện cho sự cũ kĩ của gian phòng này.

Đúng vậy, dãy phòng cho đệ tử ngoại môn này cũng đã có từ rất lâu rồi , nhưng đối với thiếu niên lúc này thì điều đó hiển nhiên là không quan trọng.

Hắn chỉ một mực tiến về giường của mình, hai chân khoanh lại với nhau, hai tay kết ấn sau đó nhắm mắt lại.

Hắn tên là Lạc Gia Vận. Đệ tử ngoại môn của Lạc gia .

Ngoài ra hắn còn một thân phận khác là chân truyền đệ tử của Thập Tam trưởng lão, vị trưởng lão khác họ duy nhất của Lạc gia tên Hoàng Đạo Sinh.

Có thể nói đây là người cha thứ hai của Lạc Gia Vận, vì khi còn là một tán tu Hoàng Đạo Sinh đã vô tình cứu được hắn khi bị ngã trọng thương ở dưới vách núi, sau đó ông đem hắn trở về nhà chữa thương và xin phép người thân để hắn theo ông tu đạo.

Được sự đồng ý của phụ mẫu Hoàng Đạo Sinh nhận hắn làm đồ đệ, đến khi vì một lý do nào đó mà ông ta gia nhập Lạc gia thì hắn cũng theo chân ông làm đệ tử ngoại môn của Lạc gia.

Lúc đó, Lạc Gia Vận chỉ có chừng mười hai tuổi, trở thành đệ tử ngoại môn của thế lực lớn như Lạc gia thì cũng có thể thấy hắn tương đối có thiên phú.

Tính tình của hắn là người rất ôn hòa, sợ giết chóc, tuy nhiên ông trời lại ban cho hắn bản tính tương đối kiên định và cóp chút cứng đầu.

Hắn có khát khao mãnh liệt trở thành tuyệt thế cường giả, vô địch cùng cấp nên cũng vì đó mà khắc khổ tu luyện.

Ngày tu chân đêm luyện thể, và ngày hôm nay cũng là thời khắc quan trọng để hắn đột phá luyện thể.

- AAAAAAAA

Một tiếng hét cất lên giữa căn phòng tĩnh mịch như phá vỡ một giới hạn nào đó.

Chỉ nghe một tiếng răn rắt như vỡ vụng, và cùng tiếng hét không lâu dần trở nên im ắng, thay vào đó là hơi thở nặng nhọc mà xen lẫn trong đó niềm vui khó nói vì bị sự mệt mỏi bao lấy.

Thời gian trôi qua chừng một chén trà nhỏ, một tiếng cười phấn khích vang lên xua đi những mệt mỏi từ trước.

-Hahahahaha. Cuối cùng đã đột phá luyện thể tầng hai rồi.

CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ !

Lần đầu viết truyện, còn nhiều sai sót xin bỏ qua và góp ý thêm để em chỉnh sửa !

Em sẽ theo dõi bình luận của mọi người, nếu muốn thêm tình tiết nào nếu phù hợp em sẽ cân nhắc để truyện tốt hơn ạ

XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN !