Chương 3: Giấc mộng xưa

"Ầm ầm --" Một tiếng sấm nổ vang trời, Từ Ngâm đột ngột mở mắt.

Bên tai truyền đến tiếng sột soạt của vải vóc ma sát, ngay sau đó, có người dịu dàng ôm nàng vào lòng, vừa vỗ nhẹ vào lưng, vừa dỗ dành: "A Ngâm đừng sợ, chỉ là sấm sét thôi."

Từ Ngâm có chút do dự, giọng nói này là...

"Tỷ tỷ?" Nàng có chút không chắc chắn lên tiếng.

Nàng nhanh chóng nhận được câu trả lời: "Hửm? Ngủ mê rồi à? Mới giờ sửu thôi, ngủ thêm hai canh giờ nữa cũng chưa muộn."

Từ Ngâm ngơ ngác nằm xuống, trong ánh sáng lờ mờ, nàng thấy tỷ tỷ kéo chăn đắp kỹ cho mình rồi nằm xuống bên cạnh.

Người ta nói trước khi chết sẽ có hiện tượng hồi quang phản chiếu, nhìn thấy những điều mình mong muốn nhất, vậy thì có lẽ đây chính là giấc mơ đẹp nhất trong lòng nàng?

Màn trướng màu xanh ngọc nhẹ nhàng buông xuống, họa tiết thêu cỏ cây hoa lá trên đó trông như thật. Hương thơm ngọt ngào của hoa dành dành thoang thoảng quanh chóp mũi, dần dần bao trùm lấy nàng.

Từ Ngâm nhớ ra rồi, đây là lúc ở Nam Nguyên, phụ thân nàng còn đang làm Thứ sử, tỷ tỷ vẫn chưa xuất giá, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong ký ức của nàng.

Ngoài sân nhà nàng có trồng một cây dành dành, mỗi độ hoa nở, hương thơm ngọt ngào ấy lại lan tỏa khắp Khúc Thủy Các.

Giống như thời thiếu nữ của nàng, tự do tự tại, lãng mạn nồng nhiệt.

"Không ngủ được sao?" Tỷ tỷ Từ Tư xoay người lại, đối mặt với nàng.

Từ Ngâm nhìn tỷ tỷ trước mặt, dung nhan kiều diễm, ánh mắt trong veo, là dáng vẻ tươi trẻ rạng rỡ của tuổi mười sáu, chứ không phải Từ Quý phi sau này, tuy sang trọng quý phái nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi buồn man mác.

"Tỷ tỷ." Nàng thì thào ôm lấy tỷ tỷ, "Muội nhớ tỷ lắm..."

Ngày quân khởi nghĩa công phá thành, nàng vội vàng chạy đến Huỳnh đài, nhưng đã chậm một bước.

Nơi đó đã chìm trong biển lửa ngùn ngụt, trong ngọn lửa, tỷ tỷ hét lớn với nàng: "A Ngâm, mau đi đi! Muội phải sống, phải sống thay cho tỷ tỷ!"

Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau, tính ra đã hơn nửa năm rồi.

Hai tỷ muội các nàng chưa bao giờ xa cách nhau lâu như vậy.

Sau khi cha mất, tỷ tỷ bị ép gả xa đến Đông Giang, Phương Dực vốn không muốn thả nàng đi, nhưng tỷ tỷ đã lấy cái chết ra uy hiếp, cuối cùng cũng mang theo nàng rời đi.

Ở phủ Đông Giang vương, hai tỷ muội đã cùng nhau vượt qua những âm mưu toan tính chốn hậu trạch, nhưng lại một lần nữa đối mặt với nguy hiểm.

Sau đó, tỷ tỷ vào cung, nàng cũng đi theo.

Mười năm không rời nhau nửa bước, cho đến khi cái chết chia lìa bọn họ.

Từ Tư có chút mơ hồ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với muội muội, suy nghĩ một lúc, có lẽ là do bầu không khí trong phủ gần đây quá ảm đạm, bèn dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, có tỷ tỷ ở đây rồi!"

Sự vỗ về nhẹ nhàng làm Từ Ngâm dần ổn định lại.

Cuối cùng nàng cũng nhận ra điều bất thường.

Vòng tay trước mặt quá đỗi chân thật, cảm giác da thịt tiếp xúc và mùi hương cơ thể đặc trưng, đều giống hệt như trong ký ức.

Trên đời này có giấc mơ nào chân thực đến vậy sao?

Bỗng nghe Từ Tư chậm rãi nói: "Muội đừng sợ, cha nhất định sẽ tỉnh lại, Quý tổng quản đã phái người đi tìm danh y rồi. Nghe nói ở Ung Thành có một vị đại phu họ Hoàng, từng làm ngự y, vì tính tình ngay thẳng, đắc tội với quyền quý, trong cơn tức giận từ quan về quê. Y thuật của ông ấy rất cao siêu, từng chữa khỏi bệnh về não, nhất định có cách để cha tỉnh lại."

Từ Ngâm sững sờ.

Vị đại phu họ Hoàng đó nàng vẫn còn nhớ, năm đó cha nàng ngã ngựa hôn mê bất tỉnh, tìm khắp danh y cũng không có tác dụng, đến những giây phút cuối cùng trên giường bệnh, họ đã từng rất kỳ vọng vào ông ấy. Nhưng vị đại phu họ Hoàng đó còn chưa kịp đến, thì cha nàng đột nhiên bệnh nặng qua đời.

Vậy là, đây là khoảnh khắc trước khi cha nàng qua đời sao?

Tại sao lại mơ thấy khoảnh khắc này chứ? Đó là chuyện nàng không muốn nhớ lại nhất mà!

Vừa nghĩ đến điều gì, thì điều đó liền xảy ra, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, trong đêm khuya tĩnh lặng khiến người ta giật thót tim.

Bà tử trực đêm ra mở cửa, không lâu sau, thị tỳ thiếp thân của tỷ tỷ là Hạ Chí vội vàng chạy vào, sắc mặt trắng bệch, thậm chí quên cả thưa bẩm.

"Tiểu thư, Tam tiểu thư, Quý tổng quản cho mời hai vị nhanh chóng đến chính viện!"

Chữ "nhanh" đó cho thấy sự khẩn cấp bất thường. Từ Tư vội vàng ngồi dậy, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Chí vừa chỉ huy nha hoàn lấy y phục cho hai tỷ muội, vừa đáp: "Hình như là bệnh tình của lão gia có biến."

Từ Tư không nói gì nữa, nhanh chóng thay y phục, búi tóc đơn giản, rồi nắm lấy tay Từ Ngâm: "Đi thôi, chúng ta đi xem cha thế nào."

Từ Ngâm vẫn còn đang ngơ ngác, mơ mơ màng màng để mặc nha hoàn hầu hạ thay y phục, bị Từ Tư kéo ra khỏi viện.