Chương 44: Rớt Vực

Huỳnh Trấn Thiên và nhị nữ kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt,chỉ thấy phía dưới là chín con thú,tất cả đều là đầu gà,mỏ én,đôi cánh giang ra che hết người,rất giống với một loài vật trong truyền thuyết,PHƯỢNG HOÀNG

Tuy nhiên nhìn kỹ,thì 9 con thú ở dưới,khí tức âm u,lông cánh đen tím,hơi khác chân linh phượng hoàng.

Mỹ Linh như biết rõ lai lịch của 9 con thú kia,buộc miệng kêu lên"Âm Phượng"

Tương truyền rồng,lân,phượng,rùa,chính là tứ đại chân linh ở tiên giới,mỗi một con khi trưởng thành,đều mang sức mạnh kinh thiên,tiên nhân đều sợ.

Cũng như vậy,ở phía đối lập,ma giới cũng có tứ đại u linh,giống như chân linh,u linh trưởng thành,Chân Ma cũng sợ.

Không ngờ ở dưới vực sâu của nhân giới,lại có tới 9 con âm phượng,mà âm phượng lại là tứ đại u linh ma giới,bảo sao Huỳnh Trấn Thiên và nhị nữ không kinh ngạc cho được.

Huỳnh Trấn Thiên và nhị nữ kinh ngạc không thôi,nhưng cũng không chờ bọn hắn suy nghĩ nhiều,chỉ chốc lát,bọn hắn đã gần như rơi trúng 9 con âm phượng kia rồi.

Mỹ Linh thấy vậy,sợ hãi vội bám vào người Huỳnh Trấn Thiên,Na Na một bên thấy vậy theo tiềm thức cũng không kiêng nể gì bám vào người hắn.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy,cười khổ không thôi,tập trung ánh mắt nhìn xuống,đột nhiên lúc này,9 con âm phượng kia,đồng thời mở mắt ra nhìn hắn.

Huỳnh Trấn Thiên cả kinh,chưa kịp làm gì,thì đã thấy một vầng sáng tím hiện ra,bao bọc bọn hắn,sau đó trực tiếp không chịu nổi mà ngất đi.

Tựa như vĩnh hằng hoặc cũng có thể là 1 giây,rốt cuộc không biết bao lâu,Huỳnh Trấn Thiên từ cơn u mê từ từ tỉnh dậy.

"Ta chưa chết sao,đây là đâu vậy,Na Na và Mỹ Linh đâu..."Huỳnh Trấn Thiên lắc lắc cái đầu đau nhức của mình,sau đó chuyển ánh mắt tìm kiếm thân ảnh của Na Na và Mỹ Linh.

Rất nhanh hắn đã thấy thân ảnh hai nàng ở cách đó không xa,thấy vậy hắn thở phào một hơi rồi tự đánh giá xung quanh.

Nơi bọn hắn đang đứng là một vùng núi cao chắn trời,khắp nơi đều là cây cỏ hoa lá,vài nơi sẽ có cây cao thỉnh thoảng vang tiếng chim hot,thấy vậy Huỳnh Trấn Thiên thở phào một hơi,xem ra không giống như rơi vào tuyệt địa các thứ.

Đang cảm thấy may mắn,đột nhiên ánh mắt hắn co rụt,bởi vì hắn thấy một con yêu thú chồn lân đỏ,một loài yêu thú Thoát Phàm Cảnh sơ kỳ,còn may là hình như nó chưa phát hiện ra hắn,bộ dạng nó bây giờ có vẻ rất chật vật,máu me be bét.

Huỳnh Trấn Thiên cũng không quan tâm gì tới tình trạng con vật kia,nhẹ nhàng ôm hai nàng Na Na và Mỹ Linh vào người,sau đó rời đi,hắn đổi ý rồi,nơi này cho dù không phải tuyệt địa,thì cũng là hung địa,ở lại tám chín phần là lành ít dữ nhiều.

Ôm nhị nữ tới chân núi,lúc này hắn mới chính thức thở phào một hơi,nghi hoặc nói"Nơi đây là đâu vậy,chả phải ta bị rơi xuống vực sâu không thấy đáy sao,bây giờ tại sao lại xuất hiện ở đây,hơn nữa 9 con âm phượng kia.....aizzz thật khó hiểu ah"

Đúng lúc này,Mỹ Linh cũng ờ um từ từ tỉnh dậy,nàng thấy Huỳnh Trấn Thiên đang ôm mình thì đỏ bừng cả mặt,nhưng khi thấy Na Na cũng được hắn ôm ở một bên,thì giận dỗi nói"Đồ hoa tâm,mau bỏ ta xuống,ta tự đứng được,lo mà ôm mỹ nhân của ngươi đi"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì vội thả nàng xuống,cười cười nói"Sao vậy,ngươi ghen à"

Mỹ Linh nghe hắn đùa cợt thì lập tức hờn dỗi,phùng mang trợn má quay mặt qua một bên,một bộ không thèm nhìn hắn nữa,bộ dạng lúc này của nàng trông rất đáng yêu.

Một lát sau Na Na cũng từ từ tỉnh dậy,Huỳh Trấn Thiên không nói gì chỉ mở mặt nạ ra cười với nàng,nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ với Na Na rồi,chỉ thấy nàng bật khóc,sau đó nhào vào người Huỳnh Trấn Thiên có nói gì cũng không chịu buông.

Mỹ Linh ở một bên thì rất không vừa mắt với cảnh tượng này,cảm giác như ăn trúng chanh vậy,lầm bầm mãi không thôi,chỉ khi Huỳnh Trấn Thiên an ủi mới thôi lầm bầm.

Cảm xúc trôi đi,cuối cùng nhị nữ cũng quan tâm đến tình cảnh xung quanh,Na Na hơi sợ nói"Anh Thiên đây là đâu vậy,có phải là thiên đường không,em nhớ chúng ta rơi vào vực sâu mà,còn có 9 con phượng hoàng nữa,có phải chúng ta chết rồi không"

Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì giật mình,à thì giả thiết này cũng khá hợp lý,nhưng hắn tự véo vào tay mình,thì lập tức phủ định giả thiết này,tại sao ư,tại vì hắn cảm thấy đau ah,chết rồi tại sao lại biết đau chứ,hơn nữa trên đời làm gì có thiên đường.

Nghĩ vậy hắn an ủi nhị nữ một phen,rồi dẫn nhị nữ lên đường tìm người hỏi thăm,dù sao trước tiên cứ gặp người đã rồi tính,nếu không gặp được người,thì khi đó mới thật sự cần lo lắng.

Rất may là đều đó không thành sự thật,chỉ một lát sau,bọn họ đã gặp được một nhóm tu sĩ

Nhóm tu sĩ gồm 4 lão già,tu vi đều là Tụ Linh Cảnh tầng 9,bộ dáng ai nấy đều tiên phong đạo cốt,thâm sâu khó dò.

Hơi đề phòng,Huỳnh Trấn Thiên kính cẩn lên tiếng"Ra mắt các vị tiền bối,không biết các vị tiền bối có thể giải đáp cho ta một số vấn đề được không,nếu được thì ta rất lấy làm mừng"

"Hử"một trong 4 lão tu sĩ kia,nhìn chằm chằm vào Huỳnh Trấn Thiên,sau đó chập chập làm kỳ,nghi hoặc nói"Thằng nhóc,sao ngươi lại không học tinh thuật,ngươi nên biết,thiên địa nơi đây đã không cho Thoát Phàm,tu sĩ chúng ta phải học tinh thuật để còn tìm cách phá trời chứ"

Huỳnh Trấn Thiên và nhị nữ nghe vậy thì nghi hoặc,cái gì mà thiên địa không cho Thoát Phàm,Tinh thuật,tất cả chuyện này là sao,chẳng phải vẫn rất nhiều người Thoát Phàm sao,hơn nữa còn Tạo Đan,đâu phải như lời lão đạo kia nói đâu chứ?

......................((((・・))))......................

                HCVVCH

Tu Ma Phi Thăng Quyển,có thể drop bất cứ lúc nào,cân nhắc trước khi đọc