Đêm nay là một đêm gió tanh mưa ra nước đái.(mưa lạnh mắc tiểu nên ra nước đái a)
Trời vừa lạnh mà vừa có mưa nữa,mà vào những lúc như thế này,thì lựa chọn tốt nhất là đi đánh bài,hoặc là ở nhà đắp chăn ngủ.
Thế nhưng vẫn có đôi ba người lại không làm như thế,chỉ thấy ở trên phố lớn,một đoàn người mặt phục trang có in một chữ Ngô to tổ bố,đang đội mưa mà đi,nói là đội mưa,chứ thật ra,mưa rơi đến chỗ bọn họ là tự động luồng qua một hướng khác,vì thế cả đoàn người bọn hắn,một đường đi không dính một hạt mưa nào.
Đoàn người đang đội mưa đi kia,không ai khác,mà chính là người của Ngô Gia Thăng Long Thành,đang trên đường đến trả thù Huỳnh Trấn Thiên
Đẫn đầu là gia chủ của Ngô Gia,Ngô Thanh Sơn,tu vi Thoát Phàm Cảnh Sơ Kỳ,đi theo hắn còn có 15 người có tu vi Tụ Linh Cảnh tầng 9 của Ngô Gia.
Ngô Thanh Sơn nhìn vào thì khoảng 30 tuổi,nhưng tuổi thật của hắn,thật ra cũng hơn 40 rồi,hắn mắt hẹp,mũi cao,miệng có hai chùm râu mép,nhìn vào cũng không liên tưởng được hắn là loại người nào cả.
Mặt của Ngô Thanh Sơn giờ này âm trầm như là nước bùn bị khoáy lên vậy,hắn lạnh lùng hỏi một người gần bên"Có đúng là ở đây không?ta muốn hôm nay bọn chúng phải chết không được,sống không xong,để chuộc tội với hai đứa con trai của ta"
Tên được hỏi kia,nghe vậy rùng mình,vội đáp"Theo thông tin của thuộc hạ,thì bọn chúng chính xác đang ở một khách cư cách đây không xa thưa gia chủ"
Ngô Thanh Sơn nghe vậy thì lộ ra một luồng sát khí nồng đậm,hắn quát"Tốt lắm,ta sẽ cho bọn chúng biết kết quả khi đụng đến người của Ngô Gia,chúng ta đi"
Thế là một đoàn người lại tiếp tục lên đường,không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
......................(≧▽≦).......................
Tại một khách cư thuộc dạng bình dân ở một nơi khác trong Thăng Long Thành.
Huỳnh Trấn Thiên thân đắp chăn ấm,đang ngủ gáy khò khò,xem ra hắn thuộc dạng ăn no ngủ ấm a.
Trong lúc hắn đang ngủ,thì có một thân ảnh nhẹ nhàng mở cửa phòng,sau đó đóng cửa lại đi đến chỗ giường của hắn.
Trong tay thân ảnh kia còn cầm thêm một cái gì đó,mọi người đoán xem cái đó là cái gì nào???
Huỳnh Trấn Thiên không thèm mở mắt mà hắn lại mở miệng bình tĩnh nói"Có chuyện gì nữa?,ta đã thuê cho cô một căn phòng gần phòng ta rồi,tối rồi ngủ đi chứ,ngủ khuya không tốt cho sức khoẻ đâu a"
Nghe vậy thân hình kia giật hồn kinh hô một tiếng,sau nó nhỏ giọng đáng thương nói"Ta ngủ không được,mỗi khi nhắm mắt lại là lại nghĩ đến cha ta ô ô ô"sau khi nói xong thì đột nhiên ồ khóc lên.
Thân ảnh kia chính là cô bé lúc sáng Huỳnh Trấn Thiên cứu.
Huỳnh Trấn Thiên nghe nàng khóc,thì buồn rầu mở đôi mắt ra,hắn phất tay đánh ra u hoả đốt cháy ngọn đèn sáp,hắn bộ dạng ngớ ngủ nhìn nàng nói"Thế bây giờ ngươi cần gì đây?chẳng lẽ lại bảo ta kể chuyện cổ tích cho ngươi ngủ"
Nàng nghe vậy thì nín khóc,thút thít nói"Không cần a,chỉ cần ngươi cho ta ngủ cùng là được rồi,nếu được kể chuyện cổ tích càng tốt"
Huỳnh Trấn Thiên nghe vậy thì ngạc cmn nhiên,nên biết thời bây giờ nữ tử rất giữ gìn trong sạch của mình a,chỉ có dạng gái lầu x*nh thì mới không quan tâm đến chuyện này,thế mà bây giờ nàng lại bảo ngủ cùng mình,thật không thể tin nổi,chẳng lẽ nàng thích ta hay sao.
Huỳnh Trấn Thiên suy nghĩ một lát sau đó lại đắp chăn nằm xuống ngủ,hắn cảm thấy suy nghĩ quá rắc rối cho nên hắn tựa lựa chọn ngủ tiếp,cứ để mọi chuyện mặc kệ cô bé kia quyết định đi,mọi chuyện chỉ cần không có hại đối với hắn là được rồi.
Cô bé kia thấy vậy thì thấp tha thấp thỏm cầm cái gối tiến đến giường Huỳnh Trấn Thiên,sau đó tắt đèn chui vào chăn nằm(keke dễ có chuyện lắm à nha).
Nhưng một lát sau đột nhiên nàng cảm thấy hơi lạnh,tại vì cái chăn thuộc dạng 1 người nằm,nên để hở ở dưới đáy chăn làm cho gió lạnh thổi vào người nàng,lúc đầu nàng co rúm lại chịu đựng,nhưng một lát sau nàng không nhịn được bắt đầu run nhẹ,chính lúc đó đột nhiên nàng cảm thấy có một khúc chăn thừa ra,thế là nàng không suy nghĩ nhiều kéo đến đắp qua người mình,cuối cùng thì nàng cũng đủ ấm bắt đầu liêm diêm muốn ngủ,ở một đầu bên kia thì Huỳnh Trấn Thiên nữa người nằm trong chăn,nữa người còn lại thì ngoài chăn,xem ra hắn biết nàng lạnh nên mới làm thế.
Huỳnh Trấn Thiên ở trong lòng thầm nghĩ"Sao ngươi đem gối mà không đem mền a,làm hại ta phải chịu lạnh như thế này,may ngươi là nữ đấy,nếu không thì không có việc nhường nhịn đâu,hừ hừ,lạnh vãi"nghĩ xong hắn lại bắt đầu mơ màng ngủ tiếp.
Nhưng mà chỉ tựa vài phút sau thì hắn đột nhiên mở mắt ra,hắn toả thần thức ra cảm ứng ở dưới phố cách không xa khách cư nơi hắn đang ở,một lát sau hắn nhẹ nhàng rời khỏi giường,sau đó biến thành một bóng đen tan biến khỏi căn phòng,liệu hắn cảm ứng gì mà lại hành động như vậy,mời mọi người tiếp tục đọc a.
........................~T_T~.......................
Sau cơn mưa trời lại tạnh.
Đó là lẽ dĩ nhiên không thể thay đổi rồi,nhưng mà ở trường hợp sắp diễn ra tại đây thì lại khác,còn khác như thế nào thì đọc đi rồi biết.
Phố Thiên Sơn nằm ở Thăng Long Thành,hiện tại 16 người thuộc Ngô Gia đang hầm hố di chuyển ở trên đường lớn,bọn hắn di chuyển đến một cái khách cư khá bình thường,sau đó dừng lại,ngay lập tức một tiểu nhị thức khuya canh gác ở khách cư thấy được bọn họ,tên tiểu nhị kia cũng biết bọn họ là người của Ngô Gia vì vậy vội chạy ra nói"Không biết Ngô gia chủ có chuyện gì cần khách cư giúp không ạ?,nếu có,chúng tiểu nhân sẽ sẵn sàng giúp đỡ a"
Ngô Thanh Sơn nghe vậy thì lạnh lùng nhìn tên tiểu nhị kia nói"Ngươi chẳng lẽ không biết tin gì hay sao,mau mau giao ra số phòng của tên kia,nếu không tựa khách cư này cũng nên biến mất khỏi Thăng Long Thành rồi"
Tên tiểu nhị kia sao lại chưa nhận được tin gì chứ,hắn vẻ mặt khổ sở nói ra một số phòng,mà số đó cũng chính là số phòng của Huỳnh Trấn Thiên,sau khi nghe xong số phòng,thì 16 người của Ngô Gia bắt đầu tiến vào Khách Cư,xem ra là sắp có biến rồi đây.
Bọn người Ngô gia tiến vào đại sảnh của khách cư,đột nhiên Ngô Thanh Sơn như có cảm ứng gì đó,hắn hoá tay thành trảo,theo đó một cái trảo bằng linh khí thiên địa được tạo thành,hắn giơ tay chụp về một hướng,chỉ thấy cùng lúc đó,hướng đó cũng xuất hiện một ánh kiếm màu đen,hai cái va chạm vào nhau,không phân biệt cao thấp.
Thấy vậy 15 tên Tụ Linh Cảnh tầng 9 còn lại của Ngô Gia cả kinh,Ngô Thanh Sơn thì lạnh lùng nhìn vào chỗ vừa rồi nói"Là ngươi giết con của ta?"
Một giọng nói bình thản từ bên đó vang lên"Đúng vậy,con ngươi là do ta giết,không những vậy,ngươi cũng là do ta giết"
Vừa hết câu,thì Ngô thanh Sơn đã thấy một bóng hình từ trong bóng tối bước ra,mà bóng hình đó không ai khác mà chính là Huỳnh Trấn Thiên.
Ngô Thanh Sơn lộ vẻ cẩn trọng,nhìn chằm chằm vào Huỳnh Trấn Thiên,dù sao lần giao chiến vừa rồi,kết quả là hoà nhau,bấy nhiêu đó cũng đủ để hắn trọng thị Huỳnh Trấn Thiên rồi.
Nhưng mà sau một lát,hắn lại lộ vẻ kinh ngạc,mẹ nó,hắn phát hiện ra đối thủ chỉ mới là Tụ Linh Cảnh tầng 7,sau một lát hắn bình tĩnh lại nói"Ngươi có biết hậu quả của việc đắc tội với Ngô Gia bọn ta không?tuy hai tên phế tử kia đúng là không làm nên chuyện gì,nhưng hai tên đó dù sao cũng là thiếu chủ của Ngô Gia là con của ta,ngươi lại dám không coi ai ra gì giết bọn hắn,ngươi có lời gì nói để ta không giết ngươi không?"
Ngô Thanh Sơn đây là muốn thăm dò gia thế của Huỳnh Trấn Thiên ah,hắn thấy Huỳnh Trấn Thiên tuổi còn nhỏ như vậy,mà tựa đã Tụ Linh Cảnh tầng 7 rồi,thì hơi sợ Huỳnh Trấn Thiên có gia thế lớn,nếu thật vậy,thì chuyện trả thù cứ cho qua cũng được,dù gì hắn cũng chỉ là không muốn mất thể diện thôi,chứ hai dứa con phế vật kia,chết thì tựa chết thôi,hắn còn rất nhiều con a.
Nhưng mà đáp trả cho câu hỏi của hắn là một ánh kiếm,ánh kiếm màu đen loé lên một cái đã tựa kề đến cổ của hắn,vì quá bất ngờ nên hắn tựa trở tay không kịp.
15 tên Tụ Linh Cảnh đi theo kia cũng không phải ăn chay trường,bọn hắn ngay lập tức tế ra linh khí(vũ khí dẫn linh) của mình,muốn chặn đứng thế công của thanh kiếm kia.
Nhưng sau đó bọn hắn lại nghe thấy rắc.....rắc......rắc.....vài tiếng,chỉ thấy thanh kiếm kia chỉ khựng lại một xíu,sau đó lấy thế công hung mãnh đánh vỡ linh khí của 15 người Ngô Gia,rồi sau đó tiếp tục hướng cổ của Ngô Thanh Sơn mà chém,xem ra thanh kiếm mà Huỳnh Trấn Thiên đang sử đụng cao cấp hơn 15 người của Ngô Gia kia a,còn việc Huỳnh Trấn Thiên có nó từ đâu thì đoán đi a😙😙😙(ta cứ không tiết lộ đấy,làm gì được nhau,há há há)
Tuy chỉ làm cho thế công của thanh kiếm kia khựng lại một chút,nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ cho Ngô Thanh Sơn phản ứng lại rồi,chỉ thấy hắn hất tay về phía trước,sau đó trước người của hắn xuất hiện một tấm khiên màu vàng nhạt,hắn tự tin quát"Hộ Thân Khiên"
Tấm khiên phát ra một tia sáng màu vàng,sau đó tự động bay ra,đến chặn thế công của thanh kiếm.
Oanh......keng......tiếng kim loại va chạm vang lên.
Sau đó,chỉ thấy thế công của thanh kiếm màu đen bị chặn lại,nhưng tấm khiên màu vàng kia cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ,kết quả như vậy làm Ngô Thanh Sơn không kìm lòng được buộc miệng hô lên"Linh Khí Thượng Phẩm"
Huỳnh Trấn Thiên không đáp lại lời của Ngô Thanh Sơn,thay vào đó hắn chạy tới cầm lấy thanh kiếm kia,sau đó phi thân lên,lấy thế cương mãnh,chém từ trên xuống.
15 tên Tụ Linh Cảnh tầng 9 của Ngô Gia cũng xông lên bắt đầu vây công Huỳnh Trấn Thiên,mục đích thật sự lúc đầu của bọn hắn chỉ là ra oai thôi,nhưng gặp được 1 tên yêu dị lấy Tụ Linh Cảnh đánh với Thoát Phàm Cảnh,thì cách tốt nhất là toàn lực giết chết,nếu không sau này có khi Ngô Gia lại có thêm 1 kẻ địch mạnh mẽ thì chết.
Huỳnh Trấn Thiên bị vây công nhưng cũng không lộ vẻ mặt gì cả,hắn không biết từ đâu lấy ra một cái khiên,mà cái khiên đó đúng là một món Linh Khí Thượng Phẩm,vì thế dù mấy người Ngô Gia đánh thế nào thì cũng không bị thương đến Huỳnh Trấn Thiên được.
Huỳnh Trấn Thiên để thanh kiếm chéo lại,bắt đầu sử dụng chiêu tủ 'Nhất Sát Kiếm'.
Có một tên Tụ Linh Cảnh tầng 9 của Ngô Gia vì không kịp phòng bị nên bị giết chết,thấy vậy mấy tên Tụ Linh Cảnh còn lại không nhịn được lại rùng mình cái nữa.
Đúng lúc này thì đột nhiên một tiếng nổ to vang lên........Oành
.......................HCVVCH.......................
Thơ cảm hứng.
Vạn Cổ Thiên Hạ Vô Địch Nhân
Nhân Sinh Đắc Ý Nhất Thế Nhân
Một Chém Ta Thay Trời Hành Quyết
Ai Cản Đường Ta Giết Không Tha