Sau khi yêu hầu bị chém phăng thủ cấp mọi người nghĩ đã qua được cửa ải này, nhưng không Lâm Viên vẫn chưa kịp đồng hoá thú thạch của yêu thú trong người y vẫn còn đang trong trạng thái cuồng chiến.
Bản thân Lâm Viên lúc này đang đấu tranh trong cơ thể của mình một bên là khí huyết yêu thú đang muốn chiếm lấy thân thể, một bên là bản thân y hai thần thức đấu tranh với nhau.
Chỉ có trách kiếp trước Lâm Viên chỉ có xài đang được tôi luyện mà kiếp này kinh nghiệm không phong phú thần thức yếu kém, lên dễ để yêu thú xâm phạm.
"Cậu ấy sẽ không sao chứ."
Lam Tâm nói với biểu hiện lo lắng vì tại nhóm của nàng mà y mới phải như vậy.
"Không sao đâu nếu hắn có mất kiểm soát còn có ta."
Linh Ngọc nói mảy may không lo lắng vì nàng biết tên này còn có cao nhân nếu chẳng may xảy ra chuyện, vị cao nhân đó sẽ xuất hiện.
Nhưng không trước mắt nàng khi thấy Lâm Viên đang càng ngày càng hung hăng, thì trong tiềm thức nàng cũng bắt đầu lo lắng vì không thấy vị cao nhân xuất hiện giúp y.
Về phía Lâm Viên trong tiềm thức lúc này vẫn đang đối chọi mãnh liệt về thần thức, y dùng chút sức lực của mình hét lên.
"Linh Ngọc giúp ta đánh ngất ta."
Lâm Viên dùng chút sức cuối cùng trước khi mất đi lý trí gào to hết mức.
Nàng không chần trừ lao thẳng đến dồn một chút linh khí vào tay chuẩn bị đánh vào gáy Lâm Viên, nhưng khi chưa kịp tới y liền vung thanh kiếm chém nàng.
Với một tên cảnh giới luyện thể kì tầng ba nhỏ nhoi sao có thể so bì lại được với nàng, bất quá bây giờ do hắn bị khống chế thần thức nàng cũng không muốn chấp nhặt với hắn.
Để khi lấy lại được thần thức cơ thể khoẻ lại lúc đó nàng sẽ lấy cái cớ này để hỏi hắn vị cao nhân chống lưng cho hắn là ai.
Khi y ngất vẫn không hề hay biết truyện gì xảy ra hình ảnh cuối cùng của y trước khi ngất là Linh Ngọc đánh gục mình, Lâm Viên đã được mọi người mang tới bên bờ sông.
Cả năm người đều ngồi xuống bên tảng đá đặt Lâm Viên nằm nghỉ một góc.
"Cậu ấy sẽ tỉnh được chứ."
Lưu Ngọc uyển nói.
"Không biết."
Linh Ngọc không hổ là nữ nhân băng giá khi chỉ trả lời vỏn vẹn vài từ.
"Cho tại hạ tự giới thiệu bản thân là Hàn Mặc vị này là Hàn Tống đệ của tại hạ."
Hàn Mặc nhẹ nhàng nói.
Linh Ngọc vốn chả mấy quan tâm bọn họ là ai chỉ cần biết Lâm Viên nhanh chóng tỉnh lại để rời đi, nàng không muốn dây dưa thêm với nhóm Hàn Mặc.
Về phía Lâm Viên sau khi ngất tỉnh thì phải đến gần xế chiều lúc này cơ thể mới bắt đầu có dấu hiệu của tỉnh lại, khi y vừa mở mắt xung quanh vẫn là rừng cây nhưng lần này y tỉnh lại khi đang nằm trên bãi đất trống kế bên là dòng sông đang chảy.
"Tỉnh rồi à."
Linh Ngọc nói.
"Ta lại nợ cô rồi không biết bao giờ mới trả được."
Lâm Viên nói.
"Không cần ta giúp ngươi vì muốn đảm bảo ngươi an toàn khi hết ba tháng ngươi có chết ta cũng không quan tâm."
Linh Ngọc nói.
"Sặc cô có cần phải lạnh lùng thế không chứ."
Lâm Viên chỉ biết thở dài vì đây là nữ nhân đầu tiên khiến hắn không biết đang nghĩ gì, nàng thật khó để có thể nắm bắt.
"Lâm Viên huynh đã tỉnh rồi sao."
Hàn Mặc nói.
Y quay ra hướng vọng về giọng nói thì thấy một nhóm nam thanh nữ tú bước về phía mình.
"Tại hạ Hàn Mặc vị này là đệ ta Hàn Tống hai vị nữ nhân này là Lưu Ngọc Uyển và Lam Tâm khi nãy giao chiến chưa kịp giới thiệu bản thân."
Hàn Mặc hai tay chắp lại tỏ thành ý vừa đa tạ tôn trọng vì đã ra tay giúp nhóm của họ.
"Không có gì thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ ."
Lâm Viên trả lời lại một cách đầy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần trượng nghĩa.
"Vậy về xác con yêu hầu chúng ta chia đôi nhé ta cần thú thạch còn lại ta sẽ để cho mọi người."
Lâm Viên đưa ra đề nghị một cách nhìn có vẻ công bằng nhưng thực ra là phần thiệt thiên về phía bản thân mình hơn, một yêu hầu là vua của rừng núi thất phong khắp người đều là bảo vật tùy tiện đem da và xương của nó đã có thể làm ra được một bộ giáp và vũ khí rồi.
Nhưng đây Lâm Viên lại nhường hết cho bọn họ khác gì vứt hết số bảo vật ra cửa sổ chứ, còn bản thân chỉ lấy thú thạch đây đích thị là một đề nghị có lỗ cho bản thân y rồi.
"Sao vậy được nêu không có Lâm huynh thì cả nhóm chúng ta đều đã vong mạng tại đây nếu giờ huynh chỉ lấy thú thạch khác gì bảo bọn ta đông người thì được lấy nhiều chứ."
Hàn Mặc phản bác lại cách chia nguyên liệu của Lâm Viên vì hắn biết bản thân suýt đã hại mọi người vong mạng mà giờ đây, yêu thú tuy bọn họ giết nhưng không nhờ có Lâm Viên câu kéo để lộ sơ hở thì sao họ có thể chém được nó chứ.
"Ha ha chỉ là một chút vật ngoài thân đối với ta không quan trọng."
Lâm Viên nhẹ nhàng nói vì đối với y mục tiêu là thu gom thú thạch càng nhiều càng tốt mà giờ đây ngoài bốn viên thú thạch ra, hắn còn thu được một yêu thạch của yêu hầu đây chính là cái hạnh phúc nhất của hắn rồi mấy cái còn lại không có cũng được.