-Hit...
Phàm Thiên vừa tỉnh dậy thì cảm giác một cổ đâu đớn từ trên người, hắn không khổi hít vào 1 ngụng khí lạnh người hắn không có chổ nào lành lặng, đây cũng không phải ngày 1 ngày 2 bị như vậy, hắn thường bị người ức hiếp, bị làm bao cát, đánh sống dở chết dở rồi bị vứt như rác xuống vực. Nhưng thần kì là dù bị rất nhiều lần hắn không chết, các vét thương liền nhanh chống khỏi hẳn, mỗi lần như thế hắn cảm nhận được lực lượng cơ thể mình mạnh lên một mảnh lớn dù hắn không có tu luyện, thường nói người tu luyện mạnh hơn phàm nhân nhưng hắn năm đó hắn chỉ dùng 1 quyền thì đánh chết một tên luyện khí nhị giai, từ đó hắn mới biết người mình không bình thường hắn cố gắng tu luyện để đổi vận mệnh của mình nhưng dù hắn làm sao cũng không thể tu luyện được dù vậy hắn cũng không từ bỏ ngày ngày kiên trì.
-Thú vị tiểu gia hỏa không ngờ lại là ma thần hậu duệ.
Đột nhiên 1 thanh âm âm trầm van lên, Phàm Thiên giật mình hỏi
-Ai?
Phàm Thiên cảnh giác nhìn quanh.
-Tiểu tử không cầm tìm ta ở trong thân thể ngươi.
-Á
Phàm Thiên kinh ngạc hô một tiếng.
-Ngươi ngươi làm sao trong thân thể ta.
Phàm Thiên hoảng sợ lắp bắp kinh hô.
-Cũng không phải tiểu tử ngươi từ trên cao té xuống nên ta mới vô tình dung nhập vào thức hải ngươi.
Âm thanh lại van lên trong đâu hắn.
-Cái gì thức hải ?
Phàm Thiền đầu đầy dấu chấm hỏi, hắn chưa nghe nói qua gì về thức hải hắn chỉ biết con người có thể tu luyện, càn tu luyện về sao càn mạnh nhưng thức hải hắn chưa nghe nói qua, dù hắn được mọi người coi là phế vật nhưng tai hắn rất linh thông có thể nghe xa xa hơn người thường vì vậy hắn thường nghe mọi người trò chuyện nghị luận.
-A vậy ta giải thích một chúc về cái gọi là thức hải.
Sao đó tiếng âm trầm vang lên, thì ra khi tu luyện tới mức độ nhất định thì sẽ mở ra khi hải, mà thức hải chính là khi dung nạp đầy đủ trở nên thuế biến mõi người mở ra thức hải khác nhau và năng lực cũng khác nhau.
-Mà tiểu tử ngươi năng lực gì thì chỉ có ngươi biết, người bên ngoài nhìn không ra, trừ phi ngươi thi triển thì mới bị người biết.
-Ta vậy mà vô tình mở ra khí hải rồi còn thuế biến thức hải.
Đừng nhìn Phàm Thiên tuổi tác nhỏ dù chỉ mới 15 tuổi nhưng ngộ tính, đầu óc, cơ linh hắn rất cao chỉ qua lời người thần bí trong người mình nói Phàm Thiên có thể liên tưởng tới một chuyện kinh người.
Hắn mệt nhọc đở thân thể mình ngồi dậy, một trận đâu nhức từ tay trái chuyền đếm không nhìn thì thôi khi nhìn hắn có thể thấy trên tay trái không biết khi nào bị một con rắn cắn, con rắn rất nhỏ nhưng Phàm Thiên nhìn nó thì trên cơ thể trằn trịch vét thương dù không lớn nhưng với con rắn nhỏ thì là rất lớn, hắn cảm giác con rắn cũng không có ác ý mà cắn một cái rồi nhả ra liếm liếm vét máu cho hắn rồi đột nhiên lăng ra nằm trên mặc đất.
-Ơ này, hắn giật mình nhưng khi thấy con rắn còn sồng thì thở phào.
Còn người thần bí trong cơ thể hắn thì một mặc khiếp sợ và khiếp sợ vì hắn dò qua thân thể Phàm Thiên nhưng là thần thức của hắn không thể xâm nhập vào đan điền của Phàm Thiên, dù nói giờ hắn bị trọng thương 1% thực lực cũng không đạt tới nhưng cũng không phải nho nhỏ phàm nhân có thể ngăn cảng, giờ hắn ý thực được bên trong thức hải, chổ mình đang ở lúc đầu người thần bí cũng không quang tâm nhưng giờ nhìn lại thì toàn đen.
-Đây là ma khí, không không chỉ ma khí còn có linh khí trời ạ hắn là quái vật gì, không tu vi mà thức hải hắn chất đống luồn linh, ma nhị khí, kì quái.
-Tiền bói
Phàm thiên nhỏ giộng hô.
-Ờ hả hả.
Người thần bí đang suy nghĩ bị hắn cắt ngang còn chưa hoàng hồn.
-Tiền bói là ai, làm sao lại trong thức hải ta?
-Ai, lão phu bị người trọng thương, vì giữ mạng thiêu đốt tu vi thọ nguyên đào thoát dù thoát nhưng tu vi ta giờ quá yếu không cách nào tiếp nhận thân thể nên nguyên hồn xuất khiếu giờ ta chỉ là còn nguyên hồn, còn tên ta, ngươi có thể gọi ta Ngư lão.
Ngư lão thở dài nói, Phàm Thiên thì đại khái hiểu nhưng hắn cũng không hỏi nhiều dù hỏi cũng không làm được gì.
Đột nhiên hắn hai mắt lóe sáng như nghĩ ra cái gì mở miệng cười hỏi.
-Vậy ngài bây giờ chỉ có thể trong thức hải ta, không cách nào đi ra.
-Đúng.
Ngư lão tự nhiên đáp.
-Vậy bây giờ chỉ có vản bói mới có thể giúp ngài.
Ngư lão bừng tỉnh đải ngộ, chợt sùy cười một tiếng.
-Xú tiểu tử tâm cơ không nhỏ.
Phàm Thiên lấy tay gải đầu cười, giờ mới để ý trời đã giữa đêm, thương thế trên người cũng sấp khỏi hẳn, Phàm Thiên đứng dậy cởi bỏ quần áo cẩn thận thận đi xuống dòng xuối rửa thân thể.
-Tiền bói có thể chỉ điểm ta tu luyện, nếu có một ngày vản bói có thể đềm ơn tiền bói.
Phàm Thiên cũng không dài dòng đi vào việc chính, hắn biết mình đang nói chuyện với một nhân vật rất đáng sợ cũng không dùng tâm cơ gì.
Ngư lão cũng bị hắn trực tiếp vậy sững sờ chợt cười lớn tiếng nói.
-Tốt một cái tiểu bói, đã vậy ta muốn thu ngươi làm đệ tử.
Phàm Thiên vui mừng quá đổi, hắn lúc đầu chỉ hi vọng Ngư lão có thể chỉ điểm một hai là quá tốt, không nghĩ tới sẽ thu mình làm đệ tử, hắn không trần chờ mà quỳ trên mặc đất nói.
-Sư phụ ở trên nhận đệ tử tam bái.
Ngư lão thì lòng đầy nở hoa, hắn biết mình thu một quái vật làm đệ tử, nói không chừng sao này còn nhờ hắn bảo bọc lão già hắn.
Thương thế trên người hắn cũng khỏi hẳn 9 phần 10, hắn cảm thấy bụng đói cồng cào liển lặng xuống xuối bắt một it cá lên nướng ăn nhưng chợt Ngư lão âm thanh mừng rỡ vang lên.
-Tiểu tử nhanh lặng xuống rồi theo lời ta chỉ hương đi.
Phàm Thiên dù không biết gì nhưng cũng không chần chờ liền làm theo.
-Được rồi, quả nhiên là một bảo tàng, phát tài, tiểu tử rời đi chổ này trước, Phàm Thiên mang theo máy con cá vừa nướng vừa hỏi.
-Sư phụ cái gì là bảo tàng.
Ngư lão không nhanh không chậm nói.
-Bảo tàng cũng có thể nói là một mộ địa, là nơi cường giả trôn chổ, ngươi nghĩ nơi cường giả trôn không có bảo bói sao.
-Ý là nói
Phàm Thiên kích động nói.
-Không sai ngươi có thể đi vào trong lấy những tài nguyên tu luyện, nhưng theo ta thấy giờ tiểu tử người không có thực lực mở ra chí it cũng phải trúc cơ.
-Tiểu tử ta phát hiện ta có thể trong ý thức ngươi tu luyện, ngươi không cần lo lắng cũng lhoong gây hại cho ngươi.
Ngư lão âm thanh có trúc kích động vang lên.
-Tốt tốt tốt, đúng là một phúc địa nếu không tính sai trăm năm liền có thể hoàng toàn hồi phục toàn thịnh, hit.
Ngư lão khiếp sợ không thôi vì hắn phát hiện mình vậy mà không thấy đấy thức hải, giống như vô cùng vô tận không điêm cuối, hắn thử vận chuyển công pháp vậy mà chỉ có thể hút chúc rất nhỏ linh khí của một tia linh khí, đó là ý vị gì, Ngư lão không khỏi nghĩ mà sợ.
-Rốt cuộc ta thu cái quái vật gì, vận khí ta cũng quá nghịch thiên đi.
Phàm Thiên đang ăn bổng nghe ầm một tiếng như có thứ gì rơi xuống xuối, liền xuống xem liền thấy một nữ tử, nữ tử rất đẹp, đẹp tới nổi hắn thất thần, liền không do dự keo nàng vô bờ.
-Nóng, nóng, ta..ta nóng.
Nữ tử yếu ớt rên lên liền tự sé y phục của mình.
-Đáng chết, xuân dược.