Chương 151: Quyển 3 - Chương 72 - Dọn sạch tình địch

" giải quyết xong rồi ? "

" giải quyết xong xuôi , chuyện cũng không lớn mấy . " Chử Đồng đem túi đặt lên chân của mình .

" việc này còn không lớn ? " Giản Trì Hoài hừ lạnh .

Chử Đồng trả lời vô cùng nghiêm túc , " vốn chỉ là chuyện nhỏ . Em và Bàng Tô cũng đã thoả thuận với nhau rồi . Ý tưởng quảng cáo thôi mà , nếu đã do người ta nghĩ ra , đương nhiên cũng có thể sửa đổi . "

" cần gì phiền toái như vậy . " Giản Trì Hoài vặn chân mày , một tay rơi vào tay lái .

" vậy anh cảm thấy , Giang Ý Duy hẳn nên quay đoạn quảng cáo này ? "

Giản Trì Hoài liếc mắt nhìn sang Chử Đồng , thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy vẻ nghiêm túc , liền đem lời nói trong miệng thu về , " em quyết định là được rồi . Sớm biết thế , anh cũng không cần phải chạy tới đây . "

" như vậy mới đúng chứ . " Chử Đồng cười híp mắt tiến lại gần người đàn ông . Giản Trì Hoài thấy tay của cô giơ lên , thuận thế một phát nắm lấy bàn tay cô . Chử Đồng càng tiến đến gần anh hơn , " em chỉ sờ mặt của anh một cái mà thôi , làm sao vậy ? "

" động tác này làm anh nhớ đến con gái . Không phải em luôn làm như vậy với con bé sao ? "

" đúng vậy , " Chử Đồng nhẹ gật đầu , " đây là nựng đó . "

" đúng , nhưng em suy nghĩ thử đi . Một người đàn ông như anh lại bị em đối xử cưng nựng như vậy , có phải có chút không đúng hay không ? "

Mi mắt Chử Đồng nhẹ cong lên , " chẳng trách lại không được tự nhiên như vậy . Quay đầu chạy đi . "

Giản Trì Hoài phát động cơ . Chử Đồng đem đầu tựa vào bả vai anh , " ông chủ , đánh giá xem , hôm nay chuyện này em xử lý như thế nào ? "

Chiếc xe chậm rãi chạy đi , Giản Trì Hoài khẽ cười nói , " bây giờ em là bà chủ , anh sao dám tùy tiện đánh giá ? "

Chử Đồng ngoắc ngoắc cánh môi , " lời nói này nghe rất êm tai . "

Trở lại Bán Đảo Hào Môn , Chử Đồng thấy Giản Lệ Đề đang ngồi trong sân . Giá vẽ đặt trên bãi cỏ , bút vẽ trong tay luôn nắm chặt , nhưng trước sau cô vẫn không hề đặt xuống vẽ . Chử Đồng đi tới bên cạnh cô , cúi người xuống liếc nhìn , " định vẽ cái gì vậy ? "

Giản Trì Hoài cũng đứng ở đằng sau hai người . Sắc mặt Giản Lệ Đề trắng bệch , tựa như người đã lâu không nhìn thấy được ánh mặt trời . Cô chán nản đặt bút vẽ trong tay xuống , " em muốn vẽ một bức tranh cho mẹ , thế nhưng tại sao em vẫn không đặt bút xuống được vậy ? "

Chử Đồng nghe vậy , đứng thẳng người dậy , vươn bàn tay đặt nhẹ lên bả vai Giản Lệ Đề .

Sắc mặt Giản Trì Hoài cũng nặng nề xuống . Chử Đồng làm ra dáng vẻ buông lỏng , cô bước tới trước giá vẽ , " nếu không như vậy đi , em vẽ một bức cho Giang Giang . Gần đây chị ấy vừa khéo có một quảng cáo , chị có thể thu xếp cho em vào đó vẽ . "

" có thật không ? " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Lệ Đề nhẹ nâng lên , chỉ là hy vọng trong mắt nhanh chóng loé lên , sau đó liền vụt tắt , " nhưng em vẽ rất bình thường . "

" không sao , chỉ cần vẽ bằng tấm lòng mình là được rồi . " Chử Đồng khích lệ , " em thích Giang Giang như vậy , dùng tấm lòng của em chính là thứ tốt nhất . "

" vâng , em sẽ thử một chút . "

Giản Lệ Đề quả thật cũng cần phải làm chuyện gì đó mới có thể phân tán đi sự chú ý của cô .

Lúc tối , Chử Đồng đi ngủ trước . Giản Trì Hoài tựa vào đầu giường , đặt sách trong tay xuống . Anh liếc nhìn người đang nằm bên cạnh . Chử Đồng ngủ rất say , hô hấp đều đặn , một cánh tay ôm lấy chân của anh . Nhìn cô như vậy , tim của anh mới có thể ổn định lại . Giản Trì Hoài đem quyển sách trong tay đặt lên tủ đầu giường . Anh nằm lại xuống giường lớn , đem cô nhẹ nhàng ôm vào trong lòng .

Lúc rạng sáng , Chử Đồng cảm giác được người nằm bên cạnh tựa như đang bất an nhích tới nhích lui . Cô mệt mỏi mở mắt ra , vươn tay ôm lấy Giản Trì Hoài , " sao vậy ? "

Không hề nghe thấy tiếng đáp lại , chỉ mơ mơ hồ hồ hình như nghe thấy tiếng Giản Trì Hoài đang nói cái gì đó . Chử Đồng vội vàng bật dậy mở đèn lên . Cô không nói hai lời dùng sức lay bả vai Giản Trì Hoài , " ông xã , ông xã ! "

Giản Trì Hoài chậm rãi mở mắt ra . Chử Đồng thấy trên trán anh đều là mồ hôi , cô vội vàng giúp anh lau chùi , " thấy ác mộng có phải không ? "

" nằm mơ thấy mẹ anh . "

Chử Đồng lấy khăn giấy , giúp anh lau mồ hôi trên chóp mũi , " đừng suy nghĩ nữa , mau ngủ tiếp đi . "

Giản Trì Hoài một phát nắm lấy tay của Chử Đồng , " anh nằm mơ thấy mẹ anh đang khóc , thế nhưng mẹ không nói lời nào cả . "

" ngày suy nghĩ đêm nằm mơ , " Chử Đồng mở đèn lên rồi nằm xuống , " mẹ biết chúng ta còn đang đau lòng khó chịu , làm sao mẹ có thể khóc ở trước mặt anh chứ ? "

" mẹ nhất định là sống không tốt . Hoặc là , mẹ ra đi quá đột ngột , có rất nhiều chuyện không buông bỏ được . "

Chử Đồng ôm anh vào trong lòng , " đừng nghĩ ngợi những chuyện này nữa , vừa nghĩ lại cảm thấy khó chịu . "

Giản Trì Hoài mở to mắt . Đoạn thời gian cực kỳ chật vật này , Chử Đồng luôn ở bên cạnh anh cùng nhau trải qua . Mà thứ tình cảm này , anh cuối cùng đã khắc sâu vào trong tâm khảm .

Rất nhanh , đã bắt đầu bước vào mùa đông , nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống , một hớp không khí vừa đến trong miệng , tựa như lập tức đã có thể kết thành băng .

Tống Duy lảo đảo từ bệnh viện bước ra . Trước cửa bệnh viện có nước , lúc này đã kết thành băng , cô trượt chân thiếu chút nữa bị ngã nhào . Tống Duy theo bản năng bảo vệ bụng của mình . Cố lấy hai nghìn đồng ở máy rút tiền , sau đó gọi xe rời đi .

Tin nhắn cô rút tiền trước tiên liền gửi đến điện thoại di động của Phó Thời Thiêm . Người đàn ông liếc nhìn , chân mày không khỏi nâng lên . Ban đầu lúc anh bỏ lại tấm thẻ rút tiền , cô không phải còn có thể giả vờ giả vịt sao ?

Thế nào mới chưa tới một tháng liền chống đỡ không nổi nữa rồi ?

Bất quá , như vậy cũng bình thường . Người của nhà họ Phó đang truy tìm cô khắp nơi , Phó Thời Thiêm lại không để cho cô ra ngoài tìm việc làm . Không có nguồn tài chính , cô làm thế nào mà sống được ?

Ngồi trên xe taxi , Tống Duy ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ . Cô đem cửa sổ mở ra . Gió lạnh ào ào thổi vào trong . Cô lạnh đến mức hàm răng cũng va vào nhau lập cập .

Xe dừng ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ . Một người ăn xin già nua bước tới , biết rõ sẽ không có thu hoạch gì , nhưng vẫn cúi người xuống cầu xin , " xin hãy thương xót , cho tôi ít tiền . "

Tống Duy nhìn ông ta , cúi đầu mở túi , đem số tiền vừa lấy được tiện tay cầm một nửa đưa cho ông ta . Người ăn xin kia hoàn toàn bối rối , ngay cả lời cám ơn cũng quên nói , liền thấy chiếc xe chở Tống Duy nhanh chóng rời đi .

Tài xế xe taxi liếc nhìn cô , " cô cũng quá rộng rãi đi . "

" đúng vậy , tôi cũng cảm thấy thế . "

" cô có tiền như vậy , tại sao không tự mình lái xe ? "

Tống Duy hướng anh ta liếc nhìn , " gần đây có chỗ nào bán xe không ? "

" có , ở ngay quảng trường Khải Mã trước mặt . "

" tốt lắm , chở tôi đến đó đi . "

Tài xế còn chưa từng thấy qua người kỳ quái như vậy . Anh ta chở Tống Duy đến nơi . Tống Duy bước thẳng vào trong cửa hàng . Lúc mới vừa rút tiền , cô cũng không hề nhìn số còn lại là bao nhiêu . Nhân viên bán xe nhìn thấy cô , nhiệt tình bắt đầu giới thiệu các loại xe cho cô . Cô tiện tay chỉ vào một chiếc , " bao nhiêu tiền ? "

" giá thấp nhất tính 18 vạn 8 . "

Tống Duy lôi tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi xách , " anh kiểm tra thử . Nếu đủ , tôi liền mua . "

" vâng . " Nhân viên không nói hai lời dẫn Tống Duy đi tới quầy phục vụ . Một hồi lâu sau , đối phương cười híp mắt nói , " tiểu thư , nhất định chọn chiếc này sao ? "

" tiền đủ ? "

" đủ , đủ ! "

Tống Duy cong khóe miệng lên , " vậy thì đổi chiếc đắt tiền hơn , kiểm tra lại thử xem có đủ không . "

Thật ra trong lòng cô quá trống trải . Từ sau khi bước ra khỏi bệnh viện cô liền bối rối , không biết mình còn có thể làm được cái gì .

Lúc Phó Thời Thiêm gọi điện thoại cho Chử Đồng , Chử Đồng còn chưa ra ngoài . Cô vừa nhìn thấy số điện thoại của Phó Thời Thiêm , đã cảm thấy không có chuyện gì tốt .

Điện thoại vừa tiếp xúc thông , quả nhiên , lại là chuyện Giản Bảo Bảo bị bệnh không chịu uống thuốc .

Giản Trì Hoài loáng thoáng nghe được mấy câu đối thoại giữa hai người . Anh đặt cái thìa trong tay xuống , " Giản Bảo Bảo bị bệnh à ? "

" đúng vậy , bị ho khan . Vú nuôi không còn cách chỉ có thể ép đổ thuốc , nhưng con bé vẫn không chịu uống . "

Người đàn ông lặng lẽ nói , " vậy Phó Thời Thiêm có ý gì ? "

" anh ta bảo em qua đó một chuyến , ít nhất phải để cho Giản Bảo Bảo uống được thuốc . "

Giản Trì Hoài lại cầm thìa lên lần nữa , ngắm cái thìa vòng tới vòng lui ở trong chén . Ánh mắt của anh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào trong chén cháo trắng , " anh với em cùng đi . "

" anh cũng muốn đi ? "

" vẫn luôn kìm nén không đi gặp Giản Bảo Bảo , bây giờ anh muốn đi thăm con bé một chút . "

Tầm mắt Chử Đồng rơi vào trên mặt anh , " tốt lắm , cùng đi chứ . "

Đi tới nhà họ Phó , Chử Đồng ấn kèn xe . Bảo vệ chạy tới hướng vào trong xe nhìn lấm lét , không nói gì , xoay người đi vào . Một hồi lâu sau , Chử Đồng thấy Phó Thời Thiêm bước ra . Giản Trì Hoài cũng xuống xe . Chử Đồng đi tới trước cổng sắt , " Giản Bảo Bảo đâu ? "

" ở đâu có Giản Bảo Bảo , cô nên sớm đổi cách xưng hô đi . "

Chử Đồng hướng vào trong nhìn lấm lét , " Liễu Liễu đâu ? "

Chân mày Giản Trì Hoài nhăn lại . Đây là cái tên rách gì thế , khó nghe đến như vậy , một chút thưởng thức cũng không có .

Phó Thời Thiêm liếc nhìn Giản Trì Hoài , trên mặt rõ ràng có biểu tình không vui , " Liễu Liễu mới vừa bắt đầu chịu tiếp nhận tôi . Bây giờ cậu mà vào gặp con bé sẽ khiến nó nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng . Con bé không thể gặp cậu được . "

" Phó Thời Thiêm , anh cũng không khỏi quá mức qua cầu rút ván đi . "

" tại sao lại bảo tôi qua cầu rút ván ? Tôi là cha ruột của con bé , con bé đi theo tôi là chuyện bình thường . "

Chử Đồng nhìn người đàn ông ở cổng sắt đối diện , " Phó Thời Thiêm , đừng có lôi những chuyện này ra nói nữa có được không ? Không phải nói con bé bị bệnh sao ? "

" con bé lúc này lại ngủ rồi . "

" anh ——"

Giản Trì Hoài cười lạnh , " không nhìn ra , anh còn thật sự thích trẻ con . "

" đó là đương nhiên , con gái của chính tôi , tôi còn có thể không thích sao ? "

" vậy thì quả thật phải chúc anh , sau này con cháu đầy nhà . "

Phó Thời Thiêm liếc nhìn vẻ mặt của Giản Trì Hoài , nhìn thế nào vẫn cứ cảm thấy anh buồn không ra buồn , vui không ra vui . Giản Trì Hoài giơ tay kéo tay của Chử Đồng , " sau này đừng tới đây một mình nữa . Bất kể anh ta lấy lý do gì để lừa gạt , Giản Bảo Bảo cũng là con gái ruột thịt của anh ta . Ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt như mớm thuốc này cũng không có cách giải quyết , anh ta còn có tư cách gì để làm cha ? "

Phó Thời Thiêm lạnh mặt xuống . Đây vốn chính là cái cớ tốt nhất để tiếp cận Chử Đồng . Ánh mắt anh nhẹ rơi vào trên mặt của Chử Đồng , " tối nay tôi sẽ liên lạc với cô . "

Anh đây là cố ý muốn làm cho Giản Trì Hoài cảm thấy không thoải mái . Trông thấy Phó Thời Thiêm xoay người trở vào trong nhà , Giản Trì Hoài cũng quay lại trên xe .

Chử Đồng ngồi vào chỗ điều khiển , trên mặt cũng có tức giận . Phó Thời Thiêm thật sự là quá đáng . Ban đầu đem Giản Bảo Bảo trả lại cho anh ta , không nghĩ tới anh ta thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt một lần cũng không cho .

Ánh mắt Giản Trì Hoài xuất thần nhìn chằm chằm ngôi biệt thự của nhà họ Phó . Dù sao cũng là con gái nuôi hơn một năm trời , đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay , coi như trái tim mà cưng chiều . Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng co duỗi trên mặt mình . Chử Đồng biết trong lòng anh cảm thấy không dễ chịu , liền nắm lấy bàn tay của anh , " không sao , sau này sẽ có cơ hội . "

" gần đây , em có gặp Tống Duy không ? "

Chử Đồng lắc đầu một cái , " đã lâu rồi không gặp . Tại sao lại hỏi như vậy ? "

" cô ấy là mẹ đẻ của Giản Bảo Bảo , theo lý cô ấy nên ở chung một chỗ với Phó Thời Thiêm . "

Tầm mắt Chử Đồng thu hồi lại từ phía ngôi biệt thự , " hai người ở cùng nhau , còn phải xem duyên phận . Tống Duy nhất định là không thích Phó Thời Thiêm . Phó Thời Thiêm và nhà họ Phó lại càng không chấp nhận nổi Tống Duy . Coi như cô ấy có là mẹ ruột của Giản Bảo Bảo thì thế nào đây ? "

" ít nhất , không thể cứ để cho Phó Thời Thiêm lấy Giản Bảo Bảo ra làm lý do , đem em gọi là tới đuổi là đi . Anh ta đây là muốn tạo cơ hội cho mình mà . Tâm còn chưa chết hoàn toàn đâu . "

Hai tay Chử Đồng rơi vào trên tay lái , " chỉ là bất quá ở chung một chỗ là chuyện giữa hai người họ . Em ngược lại còn sợ thua thiệt cho Tống Duy nữa đấy . "

Giản Trì Hoài nghe vậy , cười cười , không nói thêm gì nữa .

Lúc Phó Thời Thiêm đi tới chỗ ở của Tống Duy , Tống Duy vẫn còn đang ngủ . Trong phòng khách ngổn ngang những chiếc túi mua hàng ném đầy trên mặt đất . Phó Thời Thiêm nhìn một cách chán ghét , một cước đá văng tất cả , sau đó bước thẳng vào trong phòng .

Thật ra Tống Duy nằm trên giường đã nghe thấy động tĩnh . Đợi đến khi cửa phòng bị đẩy ra , cô nhìn thấy bóng dáng thon dài của Phó Thời Thiêm bước vào . Tống Duy mở to mắt nhìn anh . Phó Thời Thiêm bước tới trước giường , từ trên cao nhìn xuống , " Liễu Liễu bị bệnh , cô còn có thể ngủ được . "

Tống Duy đột ngột ngồi bật dậy , " con bé thế nào ? "

Nhưng bởi vì đứng dậy quá mạnh , cô bất chợt cảm thấy đầu óc quay cuồng . Tống Duy đỡ trán . Phó Thời Thiêm cúi người xuống bước tới trước mặt cô . Bất chợt một mùi thơm như có như không lan đến cánh mũi của Tống Duy . Một tay cô che miệng , sau khi quay người lại liền nôn khan .

Phó Thời Thiêm thấy vậy , không vui đứng thẳng người dậy , " cô có ý gì ? "

Hai tay Tống Duy ôm lấy bụng , " anh cách xa tôi một chút đi . "

" trên người tôi có mùi gì , lại khiến cho cô chịu không nổi như thế ? "

" một mùi hôi thối . " Tống Duy tựa như đang phát tiết mà nói .

Phó Thời Thiêm quỳ một đầu gối lên mép giường , bàn tay đặt lên bả vai Tống Duy . Cô bất chợt ngẩng đầu lên nhìn anh , " anh muốn làm gì ? "

" vậy cô hy vọng tôi sẽ làm gì với cô ? "

Tống Duy bình tĩnh nhìn vào mắt của anh , " Phó Thời Thiêm , tôi lại mang thai rồi . "

" cô , cô nói cái gì ? " Phó Thời Thiêm cả kinh đến mức suýt nữa từ trên giường ngã lăn xuống đất . Anh lui lại hai bước nhìn chằm chằm Tống Duy , " cô hù dọa ai vậy ? "

" hoá đơn kiểm tra ở trong ngăn kéo , anh có thể tự xem . "

Phó Thời Thiêm cảm giác mình thật sự gặp quỷ , " chuyện xảy ra lúc nào ? "

" giữa chúng ta , không phải là lần trước sao ? " Đối mặt với Phó Thời Thiêm , Tống Duy ngược lại tỏ ra bình tĩnh không ít . Người đàn ông vặn chặt chân mày , ánh mắt hung ác , " cô có dự tính gì ? "

" đừng hỏi tôi có dự tính gì . Tôi từ trước đến giờ chưa từng có tư cách để dự tính . Tôi cũng biết đứa bé này anh sẽ không cần . Lúc nào sắp xếp giải phẫu xong xuôi thì báo cho tôi biết một tiếng . "

Phó Thời Thiêm mím thật chặt cánh môi không nói gì . Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Duy một hồi lâu . Đúng vậy , anh đã có một cô con gái , còn đứa bé này ...... Anh hoàn toàn có thể lựa chọn không cần . Lại nói , anh căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Tống Duy .

Sau khi Phó Thời Thiêm rời đi , Tống Duy lần nữa nằm lại xuống giường . Đôi mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà . Nhìn một chút , nước mắt liền chảy xuống . Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn khóc . Thế nhưng thực sự phải mất đi đứa con của mình , làm sao có thể không đau lòng được chứ ?

Đứa con đầu tiên , cô chẳng khác gì không có . Vậy còn đứa con thứ hai thì sao ?

Trên đường Phó Thời Thiêm trở về , hầu như là dùng hết sức giẫm lên chân ga . Anh cũng không biết Phó Thời Thiêm anh đây là tài giỏi , hay là xui xẻo nữa ?

Đứa con đầu tiên , mang thai cũng khá dễ dàng . Mà đứa thứ hai này , cư nhiên một lần liền trúng mục tiêu !

Đây là cái quỷ gì vậy !

Anh giận đến mức muốn đập nát cả tay lái !

Bán Đảo Hào Môn .

Giản Lệ Đề ngồi ở trước bàn ăn , cùng Giản Trì Hoài và Chử Đồng dùng bữa sáng . Chử Đồng chậm rãi ngồi xé lát bánh mì . Giản Trì Hoài liếc nhìn cô , " ngày mai có một tin tức , em qua đó xem thử đi . "

" không phải bảo em khỏi đi săn tin tức nữa sao ? "

" ngày mai , nhà họ Phó muốn công khai nhận Giản Bảo Bảo . Trường hợp đặc biệt như vậy , em hẳn nên đi xem thử . "

Động tác trong tay Chử Đồng khựng lại , ánh mắt buồn bã , " có gì hay mà xem , cứ nghĩ tới chuyện này , em lại muốn đánh cho Phó Thời Thiêm một trận . "

" nói không chừng sẽ có kịch hay để xem đấy . " Giản Trì Hoài cười như không cười nói .

Trong mắt Chử Đồng lộ ra nghi hoặc nhìn về phía anh , " có kịch gì hay ? "

" anh chỉ thuận miệng suy đoán vậy thôi . Em phải đi thì mới biết chứ . "

" vậy còn anh , anh có đi không ? "

Giản Trì Hoài nhẹ lắc đầu , " anh mới không đi , anh sẽ ở nhà xem truyền hình trực tiếp . "

Nhà họ Phó công khai nhận cháu , tin tức này đương nhiên không phải chuyện đùa . Chử Đồng cùng các đồng nghiệp chạy tới nơi tổ chức thật sớm . Cũng không lâu lắm , hội trường đã chật kín người .

Lúc Phó Thời Thiêm ôm Giản Bảo Bảo bước ra , cả hội trường đều nhao nhao lên ầm ĩ . Chử Đồng ngồi nhìn trong đám đông . Phó Thời Thiêm bị ánh đèn flash vây quanh , một tay anh ôm lấy con gái , tay còn lại giơ lên bảo vệ mắt của Giản Bảo Bảo .

Phó Thời Thiêm công khai nhận con gái trước mặt mọi người . Chỉ là khi đối mặt với giới truyền thông , anh cũng không hề tiết lộ thêm một câu nào nữa .

Đám phóng viên trong hội trường sao có thể dễ dàng để cho anh rời đi . Lúc tầm mắt Chử Đồng dời đi , thấy ông cụ Phó cư nhiên chống quải trượng xuất hiện . Vở kịch này , cô ngược lại càng xem càng cảm thấy khó hiểu . Đây cũng không phải là chuyện gì to tát cho lắm . Bày ra họp báo công khai nhận con là được rồi , không đến nỗi ngay cả ông cụ Phó cũng phải xuất đầu lộ diện chứ .

Chử Đồng thấy ông cụ Phó bước lên bục , vừa khéo có phóng viên đang đặt câu hỏi , ' đứa bé này của nhà họ Phó có phải là con ngoài giá thú hay không ' .

Ông cụ mặt lạnh , ánh mắt quét một lượt dưới khán đài , " nhà họ Phó sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra ? Đứa bé này được sinh ra một cách đàng hoàng minh bạch , không cần phải giấu giếm . "

Phó Thời Thiêm ngoắc ngoắc khóe miệng , cũng không biết đang giễu cợt hay là cái gì .

Câu hỏi của các phóng viên đương nhiên cũng đổ dồn về phía ông cụ Phó , " nếu vậy xin hỏi , mẹ của đứa bé là ai ? "

Hai tay ông cụ Phó chống lên quải trượng , có chút đắc ý nói , " trước mắt mẹ của đứa bé đang ở nhà dưỡng thai , tôi cũng không tiện tiết lộ được . "

Cằm của Phó Thời Thiêm thiếu chút nữa là rớt xuống đất . Trong mắt anh lộ ra nghi ngờ nhìn về phía ông cụ Phó .

Đám phóng viên đang vây quanh lập tức bùng nổ , " cái gì , lại mang thai đứa thứ hai sao ? "

Phó Thời Thiêm hình như đã phát hiện ra chút gì đó , anh ôm lấy Liễu Liễu định rời đi , nhưng ông cụ lại trước một bước ngăn chặn đường đi của anh , " có mấy lời , hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng . Tôi cũng quyết không cho phép người nào nói nhăng nói cuội nữa . Nếu có ai dám viết lung tung , nói Liễu Liễu là con ngoài giá thú , tôi sẽ lôi người đó ra xử lý đầu tiên . "

Ông cụ nói xong , đem một tờ giấy bìa hồng vỗ lên mặt bàn .

Ánh mắt Phó Thời Thiêm quét qua . Phía trên có in mấy chữ to ' Giấy đăng ký kết hôn ' .

Trong lòng anh hừ lạnh . Ông nội đây là uống lộn thuốc rồi sao ? Giấy đăng ký kết hôn giả cũng lôi ra được .

Ông cụ Phó đem tờ giấy đăng ký kết hôn kia mở ra cho các phóng viên dưới khán đài xem kỹ , chỉ là ngón tay đè lên che lại ngày tháng đăng ký , " đọc rõ ràng chưa ? Hàng thật đấy . Nếu ai không tin , có thể đến Cục dân chính kiểm tra lại ! "

Khuôn mặt của Phó Thời Thiêm cứng đờ . Làm sao có thể ?

Ngay cả Chử Đồng đang ngồi dưới khán đài cũng đứng bật dậy . Cái gì ? Tống Duy lại mang thai ? Hơn nữa , cư nhiên còn cùng Phó Thời Thiêm đăng ký kết hôn !

Lúc này Giản Trì Hoài đang ngồi ở trước TV , nhàn nhã xem truyền hình trực tiếp . Ngón tay anh khẽ nhịp trên đầu gối của mình . Anh đã nói rồi mà , đề phòng bên này đề phòng bên kia , chẳng có ý nghĩa gì cả . Qua lần này , quá triệt để rồi nhỉ ?

Phó Thời Thiêm dám cả gan thương nhớ phụ nữ đã có chồng , vậy thì cứ cho anh ta trực tiếp biến thành đàn ông đã có vợ là được rồi .

Giản Trì Hoài xuyên qua màn hình TV , thấy sắc mặt của Phó Thời Thiêm càng ngày càng khó coi . Hội trường đã hỗn loạn thành một đống . Anh không tự chủ được mà cong khóe miệng lên .

Thật ra thì , anh coi như là làm một việc tốt , cứu vớt một sinh mệnh nhỏ bé . Ông trời nhìn thấy anh cố gắng nhiều như vậy , hẳn cũng nên đem bảo bối thứ hai mau chóng mang tới cho anh mới phải .