Chương 141: Quyển 3 - Chương 62 - Tâm cơ phụ nữ hiển lộ

Chử Đồng núp ở đằng sau , chỉ vì chờ một câu nói của Bàng Tô , hai chân tựa như bị rót đầy chì , đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp cả người .

Giản Trì Hoài cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt Bàng Tô . Anh không suy đoán xem Bàng Tô sẽ nói ra yêu cầu gì , bởi vì bất kể như thế nào , dù có khó hơn lên trời , anh nghĩ , anh cũng nên nghe thử một lần .

Trong đầu Chử Đồng lại bắt đầu suy nghĩ lung tung . Cô nghĩ , nếu Bàng Tô thật sự nói ra yêu cầu đó , Giản Trì Hoài vì bệnh tình của Tưởng Linh Thục , có thể đồng ý hay không đây ? Cô lại bất chợt không có lòng tin này .

Tầm mắt Bàng Tô chống lại Giản Trì Hoài , cuối cùng cũng bày tỏ ý định luôn day dứt trong lòng , " thẩm mỹ viện Tây Thành , thầy có nghe nói tới không ? "

Giản Trì Hoài nhẹ lắc đầu . " không có . "

" trước đây đã từng mời Giang Ý Duy làm người đại diện , nhưng lại bị từ chối thẳng thừng . Tôi nghĩ ......"

" yêu cầu mà cô nói , chính là chuyện này ? " Giản Trì Hoài cũng không cảm thấy đây là việc khó làm , " tại sao cô lại cảm thấy chuyện này sẽ khiến tôi khổ sở ? "

" không phải Giang Ý Duy bây giờ là ngôi sao hái ra tiền nhất của Dịch Lục Soát không thể nghi ngờ sao ? Trước đây bị giới truyền thông cố ý bôi nhọ , nói cô ấy chỉnh sửa mới có được nhan sắc như vậy , nhưng tôi tin rằng cô ấy không có . Đây cũng là lý do mà cô ấy vẫn luôn không chịu làm người đại diện cho thẩm mỹ viện . Bởi vì một khi cô ấy ký hợp đồng quảng cáo cho bệnh viện này , phía truyền thông sẽ viết về cô ấy như thế nào chứ ? Có vài tin đồn , cũng có thể được coi như là sự thật . "

Giản Trì Hoài đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại trong này , anh cười khẽ , " chuyện này có gì đâu ? Dù cô ta không làm người đại diện , người ta cũng đâu có ngừng nói cô ta chỉnh sửa . "

" Ok , có những lời này của thầy , tôi yên tâm rồi . "

" chi phí phát ngôn cô cũng không cần phải lo , bên tôi sẽ thu xếp . "

" việc này không thể được , thầy phải ưu đãi cho hợp lý , tôi mới có thể chấp nhận được , " Hai tay Bàng Tô xếp lại . Cô ta từ trước đến giờ cũng không phải là một người làm ăn không suy tính trước sau , " những việc này , thật ra cũng coi là tôi tính đường lui cho chính bản thân mình . Ca giải phẫu thành công thì quá tốt , lại có Giang Ý Duy làm người đại diện phát ngôn , như gấm thêm hoa . Một khi ca giải phẫu thất bại , tôi sẽ trở thành tầm ngắm cho công chúng chỉ trích . Nếu vậy chiêu mời Giang Ý Duy làm người đại diện , không thể nghi ngờ là than sưởi trong tuyết lạnh . Vì vậy , chi phí phát ngôn lần này không có lý do gì để không bỏ ra , đúng không ? "

Chử Đồng đứng ở đằng sau nghe bọn họ anh một câu tôi một câu , trái tim tựa như bị moi ra sạch sẽ . Trong nháy mắt mới vừa rồi , cô tựa như bị phát điên vậy , làm thế nào lại có thể nghĩ đến chuyện đó đuọc chứ ?

Đến tột cùng là do cô đánh giá Bàng Tô quá xấu xa , hay là đối với Giản Trì Hoài không có lòng tin đây ?

Kể từ sau khi Bàng Tô đồng ý , cô ta liền mang dáng vẻ tâm sự rất nặng nề . Cô ta nhìn Giản Trì Hoài , thấy anh cũng có sắc mặt nghiêm nghị , không khỏi an ủi , " nếu chúng ta đã quyết định , cũng đừng suy đi tính lại nữa . Bác sĩ chuẩn bị đứng mổ là người có kinh nghiệm dày dặn đứng đầu khoa não của thế giới . Năm đó chồng tôi quyên góp , dùng lời của anh ấy mà nói , đơn giản là cho ông ta một đôi cánh . Nếu ông ta không có năng lực thật sự , trên đời này sẽ không có người thứ hai có thể tạo ra kỳ tích . Tất cả đều dựa vào ý trời đi . "

Trong lòng Giản Trì Hoài hẳn phải nên buông lỏng . Chỉ là , vẫn bị một trọng lực nặng nề đè ép .

Chử Đồng nhấc chân lên , từ đằng sau bước ra ngoài , đi tới bên cạnh Giản Trì Hoài . Cô nhẹ giọng nói , " mẹ uống thuốc rồi , lúc này đã ổn hơn nhiều . "

Bàng Tô cũng đứng dậy , " vậy tôi đi trước . "

Giản Trì Hoài nói , " tôi sai người đưa cô về . "

" không cần , tài xế của tôi vẫn còn đang ở bên ngoài . Đồng Đồng , cô chăm sóc tốt cho bác đi . Chờ xác định xong thời gian giải phẫu , tôi sẽ liên lạc với mọi người . "

" vâng . " Chử Đồng trả lời , đưa mắt nhìn Bàng Tô rời đi .

Giản Trì Hoài vươn tay ra vòng qua hông của cô , " bước ra thật đúng lúc , có phải nghe lén không ? "

" đâu có ? " Chử Đồng đương nhiên là không chịu thừa nhận , " tại sao lại nói em nghe lén ? Hai người nói gì vậy ? "

" không nói gì cả . " Giản Trì Hoài đứng dậy , " cô ta không nói muốn có con là được . "

Chử Đồng nghĩ đến sự suy đoán kia , không nhịn được cười , " đều do Ân Thiếu Trình , chẳng giống ai . "

" lúc Bàng Tô nói có yêu cầu , hại anh lúc ấy còn nghĩ thầm , nếu quả thật cô ta muốn có con thì làm sao bây giờ , anh nhưng không bán thân đâu . "

" một người phụ nữ độc thân , có phải đặc biệt dễ gây chuyện thị phi không ? " Chử Đồng nhìn theo bóng dáng Bàng Tô rời đi , không khỏi lên tiếng .

Giản Trì Hoài ôm bả vai của cô , " phải nói , một quả phụ , đặc biệt dễ gây chuyện thị phi . "

Người đàn ông giúp cô vén sợi tóc rơi trên gò má ra sau tai , " trước khi giải phẫu , anh muốn đưa mẹ đến Tô Châu một chuyến . Đó là nơi mẹ vẫn luôn muốn đi . Đến lúc đó nếu lỡ có sơ sảy gì , cũng coi là không có quá nhiều tiếc nuối . "

" vâng . "

Giản Trì Hoài nhẹ nắm lấy bả vai Chử Đồng , " em cùng đi với anh . "

Cô hớn hở đồng ý , gật đầu một cái .

Hai ngày sau .

Giản Trì Hoài ngồi trong giảng đường bậc thang . Bàng Tô cảm thấy dây thần kinh khắp người cũng căng thẳng hẳn lên . Mùi nước hoa nhàn nhạt trên người người đàn ông tràn ngập quanh mũi của cô ta , đầu cũng không dám ngẩng lên , cũng không dám quay đầu . Bởi vì lúc này Giản Trì Hoài đang ngồi ở bên cạnh cô ta , mà sau lưng bọn họ , lại là một lớp học ngồi chật cứng sinh viên !

Trong tay Giản Trì Hoài đang hí hoáy cây bút ký tên . Các sinh viên ngồi đằng sau đều đang làm bài thi . Bàng Tô muốn tập trung sự chú ý của mình vào đề thi , nhưng sau khi cố định ánh mắt trên dòng đầu tiên lựa chọn đề bài , lại không có cách nào lướt xuống được nữa .

Hôm nay , sinh viên ngồi bên cạnh cô ta không đi học , cô ta cũng không ngờ tới Giản Trì Hoài lại ngồi ở đây . Bàng Tô nghĩ thầm cuộc thi này cô ta coi như xong rồi , bất chợt nghe thấy Giản Trì Hoài đè thấp giọng nói , " tuần sau , tôi không đi dạy nữa , cô không cần phải tới đây học . "

Bàng Tô nâng tầm mắt lên nhìn anh , " là muốn ở bên cạnh bác nhiều hơn sao ? "

" đúng vậy , đưa bà ấy đi ra ngoài một chuyến . "

" đi ra ngoài ? " Trong mắt Bàng Tô lộ ra kinh ngạc , ngay sau đó lại nói , " thuốc còn đủ dùng không ? "

" cũng tạm . "

" đợi sau khi tan lớp , tôi sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ chủ trị . "

Giản Trì Hoài không cần mở miệng , cô ta cũng đã nhanh chóng hiểu ý . Khoé miệng người đàn ông nhẹ cong lên . Nói chuyện với cô ta , chưa nói đến cảm giác gì khác , ít nhất luôn cảm thấy thoải mái . Anh không cần quanh co lòng vòng , cô ta cũng có thể hiểu được rõ ràng .

" được , mang theo bên người nhiều một chút , cẩn thận cũng không thừa . "

Bàng Tô tươi cười , vùi đầu tiếp tục giải đề . Lúc tiếng chuông tan học vang lên , cô ta mới làm được một nửa . Giản Trì Hoài liếc nhìn , " cuối tuần nộp cho tôi đi , cho cô đầy đủ thời gian để hoàn thành . "

Bài thi của các sinh viên khác cũng đã bắt đầu thu lại . Trong thời gian nghỉ ngơi giữa giờ , Bàng Tô gọi điện thoại cho vị bác sĩ kia .

Dạy xong tiết thứ hai , Giản Trì Hoài dọn dẹp sách vở chuẩn bị trở về . Bàng Tô cầm túi đi theo anh ra khỏi giảng đường , " giáo sư Giản . "

Người đàn ông dừng lại bước chân nhìn cô ta , " có chuyện gì ? "

" thuốc đã chuẩn bị xong , bây giờ thầy có thể qua đó lấy . "

" thật sao , nhanh vậy , " Giản Trì Hoài nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ , " nếu không cô cùng đi với tôi nhé . "

" thầy còn sợ bác sĩ không chịu cho à ? "

" không phải vậy , tôi thuận tiện mời cô ăn một bữa cơm . "

Bàng Tô ngây ngẩn cả người . Cô ta theo bản năng muốn nói ' không cần đâu ' , nhưng lời vừa đến khóe miệng , lại cố cắm ở nơi cổ họng không nói ra được . Giản Trì Hoài dẫn đầu bước lên phía trước , " cô thích ăn cái gì ? Món cay Tứ Xuyên ? Quảng Đông ? Món Thái ? "

Bước chân Bàng Tô nhẹ lướt nhanh đi theo phía sau anh , " tôi cái gì cũng được , không kén ăn . "

Cô ta nghĩ , cô ta giúp Giản Trì Hoài một việc lớn như vậy , anh mời cô ta ăn một bữa cơm , cô ta đồng ý , đây cũng không tính là quá đáng chứ ?

Từ bệnh viện bước ra , bên cạnh có một nhà hàng , Bàng Tô ngồi vào trước bàn , " nếu không gọi Đồng Đồng đến đây đi ? "

" cô ấy muốn mau chóng xử lý xong công việc của mình . "

" cô ấy đi cùng mọi người sao ? "

" ừ , " Giản Trì Hoài cầm thực đơn lên , " từ lúc chúng tôi kết hôn đến nay , cô ấy cũng chưa từng được đi ra ngoài chơi . "

Khuôn mặt Bàng Tô không chút cảm xúc , sau đó cong khóe miệng lên , " tốt quá . "

" cô có kiêng món gì không ? "

Cô ta lắc đầu , " tôi nói rồi , tôi không kén ăn . "

" vậy tôi gọi đại nhé . "

" vâng . "

Đây là lần đầu tiên , hai người dùng cơm riêng với nhau , mặc dù không tính là ngồi gần , nhưng không gian này cũng rất riêng tư . Trong phòng bao vừa phải , tràn đầy hơi thở thuộc về Giản Trì Hoài . Trong phòng lại mở điều hòa không khí , Giản Trì Hoài đem áo khoác treo trên lưng ghế , ống tay áo sơ mi màu hồng nhạt vén lên , lộ ra một phần cánh tay màu đồng cổ . Bàng Tô đặt tay lên cổ mình , cô ta cũng cảm thấy nóng , nhưng bên trong chỉ mặc một cái áo ren bó sát người , cô ta cũng không có có ý muốn cởi áo khoác ra .

Đợi sau khi món ăn được bưng lên đầy đủ , không khí trong phòng bao nóng hẳn lên , khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Tô ửng hồng . Giản Trì Hoài ngẩng đầu lên nhìn cô ta , " uống rượu không ? "

" không . " Cô ta mỉm cười nói , " uống chút đồ uống đi . "

Trong lúc này mà uống rượu , vậy thì còn gì nữa .

Giản Trì Hoài vươn tay lấy nước dừa trên bàn , đứng dậy bước tới bên cạnh Bàng Tô , anh giúp cô ta đổ nước dừa ra . Ánh mắt Bàng Tô rơi vào chiếc đồng hồ phiên bản hạn chế trên cổ tay Giản Trì Hoài . Người đàn ông này , mỗi một chi tiết trên toàn thân đều đang biểu lộ khí chất hơn người của anh . Cô ta nói tiếng ' cám ơn ' . Đợi sau khi Giản Trì Hoài ngồi lại xuống chỗ cũ , cô ta vì muốn tạo không khí vui vẻ , cười hỏi , " chiếc đồng hồ kia , là Đồng Đồng tặng cho thầy sao ? "

Giản Trì Hoài mỉm cười , " cô ấy nghèo rớt mồng tơi . "

" thầy nói cô ấy như vậy , coi chừng tôi đi tố cáo . "

" cô ấy đã sớm coi như bình thường rồi . "

Bàng Tô nếm vài miếng thức ăn , luôn cảm thấy im lặng ăn cơm với nhau rất lúng túng , " chờ sau khi bên kia thống nhất kế hoạch giải phẫu , tôi sẽ thông báo cho thầy trước tiên . "

" ừ . " Giản Trì Hoài nâng ly rượu lên , " cám ơn . "

" đúng rồi , mọi người định dẫn bác đi đâu chơi ? "

" đi Tô Châu . "

Đôi mắt Bàng Tô hơi sáng lên , " nghe nói gấm Tô Châu rất nổi tiếng , nhất là gấm thêu hai mặt . Chỉp tiếc , vẫn chưa có cơ hội ghé qua . "

" chỗ đó đi cũng rất tiện , sau này sẽ có cơ hội thôi . "

Bàng Tô nhẹ gật đầu , tiếp tục dùng cơm .

Ngày lên đường , ngồi máy bay đến sân bay Hồng Kiều , Thượng Hải , sau đó lên xe đưa đón riêng , khoảng chừng nửa giờ sau đã đến Tô Châu .

Sau khi sắp xếp đồ đạc ổn thoả trong khách sạn , Chử Đồng đẩy cửa sổ ra . Tưởng Linh Thục ngồi ở mép giường . Chử Đồng bước tới đỡ bà đến bên cửa sổ , " mẹ , mẹ nghe thử xem , có nghe thấy tiếng nước chảy không ? Đối diện chính là phố cổ , còn có tiếng rao bán kẹo hải đường đấy . "

Hai tay Tưởng Linh Thục vịn lên bệ cửa sổ , " nghe được , nếu có thể tận mắt nhìn thấy , thật tốt nhỉ ? "

Giản Thiên Thừa từ bên ngoài bước vào , mấy vali hành lý cũng được nhân viên phục vụ viên mang vào phòng . Bàn tay Chử Đồng đặt lên đầu vai Tưởng Linh Thục , " hôm nay , chúng ta nghỉ ngơi cho khoẻ , nếm thử một vài món ăn đặc sản của Tô Châu . "

" ừ . "

Ăn xong cơm tối , sau một ngày đi đường vất vả , cũng khá mệt mỏi , mọi người đi ngủ thật sớm .

Hôm sau .

Chử Đồng bị tiếng hát ca dao trên dòng sông Tô Châu ở đối diện đánh thức . Cô hé ra đôi mắt mơ màng , đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ khắc hoa văn ra . Trên đường phố ở đối diện , không có những toà nhà cao tầng , bức tường gạch xanh rêu cổ kính , còn được phủ lên một màu xanh đen hoà trộn vào nhau . Bac lão đội khăn trùm đầu đang cất giọng trong buổi sớm . Hai tay Chử Đồng chống má , ngắm nhìn con thuyền có mui che đang trôi lững lờ . Cả thành phố vẫn còn đang được bao phủ trong một lớp sương mù mỏng manh . Nhịp sống diễn ra một cách chậm rãi , thoải mái khiến cho người ta lưu luyến đến mức quên cả phản ứng .

Cũng không lâu lắm , Giản Thiên Thừa tới gõ cửa . Chử Đồng rửa mặt xong cũng đi tới phòng của Tưởng Linh Thục .

Tưởng Linh Thục đã thay một bộ sườn xám thêu chỉ ngũ sắc ngồi ở bên cửa sổ . Chử Đồng bước tới , " mẹ , xuống lầu ăn sáng đi . "

" mẹ không muốn ăn trong khách sạn , mùi vị trái lại không giống như ở hàng quán chính hiệu . "

" vậy chúng ta đi ăn trong khu phố cổ đi . Bên đó có đủ các món ăn muôn hình muôn vẻ , bảo đảm mẹ ăn không hết nổi đâu . "

Ánh mắt Tưởng Linh Thục cố định ở một chỗ , " dẫn theo một người mù như mẹ , mọi người có đi chơi cũng không vui . Hay là mẹ chờ làm giải phẫu xong rồi trở lại đây ......"

" mẹ , làm xong giải phẫu , chờ sau khi mẹ khỏi hẳn , chúng ta trở lại một lần nữa . Tô Châu lớn như vậy , có chơi cũng không hết được đâu . "

" ừ . "

Chử Đồng và Giản Thiên Thừa chia ra đỡ Tưởng Linh Thục đi ra ngoài . Bước ra khỏi khách sạn , Giản Trì Hoài đã đứng chờ sẵn ở đó . Anh khẽ kéo tay của Tưởng Linh Thục qua , " mẹ , hôm nay mẹ chính là nữ hoàng . "

" nói nhăng nói cuội cái gì vậy . " Tưởng Linh Thục cười khẽ .

Giản Trì Hoài đỡ bà đi về phía trước hai bước , " nào , xin mời lên kiệu . "

" lên kiệu ? "

Giản Trì Hoài làm động tác ý bảo bà nhấc chân lên , sau đó đỡ bà xoay người ngồi xuống . Lúc nâng kiệu lên , Giản Trì Hoài vẫn luôn ở bên ngoài nắm tay của Tưởng Linh Thục , " mẹ , lên đường . "

Tưởng Linh Thục lần đầu tiên được ngồi kiệu , vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn . Chử Đồng đi theo phía sau , rất nhanh , liền tới một quán ăn nhỏ ở trước mặt .

Dọc theo đường đi , Tưởng Linh Thục đều được nâng đỡ . Đi tới giữa khu phố cổ , nơi ấy có một cây cầu đá , trên cầu có không ít du khách đang đứng , mặc quần áo cổ trang trên người , bày ra những động tác dựa theo sự chỉ huy của thợ chụp ảnh . Chử Đồng thấy bên cạnh có một cửa hàng cho thuê quần áo . Giá cả ngược lại rất phải chăng , hơn một trăm là có thể chụp được một bộ .

Giản Trì Hoài ra hiệu bảo người khênh hạ kiệu xuống . Anh đỡ tay của Tưởng Linh Thục bước tới bờ sông , " mẹ , con chụp cho mẹ mấy tấm hình . "

" mặc quần áo thế này có được không ? "

" đương nhiên là được . " Mang theo mấy bộ sườn xám này tới đây , đều do Giản Trì Hoài vì chuyến đi Tô Châu lần này mà đặc biệt nhờ người ta đặt may riêng cho Tưởng Linh Thục . Yêu cầu của anh từ trước đến giờ đều rất nghiêm khắc , càng không thể nào để cho những bộ quần áo rẻ tiền kia phủ lên trên người của mẹ anh .

Hình đều là do Giản Trì Hoài tự mình quay chụp . Anh điều chỉnh góc độ trong tay , ống kính dừng lại trên khuôn mặt mỉm cười của Tưởng Linh Thục , tựa như gió xuân phơi phới .

Giản Thiên Thừa cảm thấy trong lòng chua xót . Một hồi lâu sau , ông quay sang Giản Trì Hoài nói , " chờ một chút , giúp ba chụp một tấm chung với mẹ con đi . "

Giản Trì Hoài liếc nhìn sang ông . Giản Thiên Thừa đi vài bước tới bên cạnh Tưởng Linh Thục , cánh tay ông nhẹ ôm lấy hông của bà . Máu tóc Tưởng Linh Thục búi gọn ra sau gáy , sợi dây chuyền trân châu trên cổ từng viên bóng loáng tròn trịa . Bà quay mặt về phía Giản Thiên Thừa , " tôi như vậy trông có đẹp không ? "

" đẹp lắm . " Giọng nói của Giản Thiên Thừa rất êm ái .

Giản Trì Hoài nâng cao hai cánh tay . Xuyên qua ống kính nhìn hai người ở cách đó không xa , anh lại chậm chạp không ấn xuống nút chụp . Chử Đồng đứng ở sau lưng anh . Ánh mặt trời xuyên qua đầu vai người đàn ông rơi vào trên mặt cô , dường như cô còn thấy được trái tim bi thương lúc này của Giản Trì Hoài .

Hình ảnh như vậy , ở trong mắt của những người qua đường , tốt đẹp đến dường nào ?

Người phụ nữ ung dung trang nhã , bên cạnh có người chồng chung thuỷ chân thật . Thế nhưng ai có thể biết được , người phụ nữ kia bị mù , mà chồng bà , trái tim trước sau vẫn không hề đặt trên người của bà ?

Chử Đồng khẽ cắn môi dưới . Đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào đau xót , bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt . Cô bước tới sau lưng Giản Trì Hoài , cánh tay ôm lấy hông của anh thật chặt . Giản Trì Hoài quay sang nhìn cô , cái gì cũng không nói , giúp Tưởng Linh Thục lưu lại cảnh tượng đẹp đẽ trong nháy mắt này .

Bọn họ lại đổi mấy chỗ chụp hình . Giản Trì Hoài quay lại nhìn Chử Đồng ở sau lưng , " em cũng qua đó đi , anh chụp cho em . "

" không muốn , em ôm anh là được rồi . "

Giản Trì Hoài cười cười , cũng không nói gì nữa .

Đi dạo thêm một lát , Tưởng Linh Thục nói muốn đi mua vài món đồ , sau khi trở về Tây Thành sẽ tặng cho bạn bè thân thích .

Giản Trì Hoài dẫn bà bước vào trong cửa hàng bán đồ lưu niệm . Bên trong muốn thứ tốt gì cũng đều có . Chử Đồng vừa khéo cũng muốn mua , liền đi theo cùng nhau chọn lựa .

Tưởng Linh Thục thích trân châu , nhân viên cửa hàng đang ra sức quảng cáo . Chử Đồng đứng trước quầy trưng bày ngắm nhìn . Giản Trì Hoài trông thấy mấy sản phẩm gấm thêu hai mặt , anh thờ ơ nói , " mua tặng Bàng Tô một món đi , dù sao cũng giúp đỡ một việc lớn như vậy . "

" em biết , chỉ là không biết nên tặng cái gì thôi ? "

Giản Trì Hoài đứng ở bên cạnh cô , nhẹ chỉ về phía bức tranh gấm thêu hai mặt ở cách đó không xa , " cái đó cũng không tệ . "

" đồ thêu sao ? "

Nhân viên phục vụ nghe vậy , liền lấy cặp bình phong nhỏ gấm thêu hai mặt xuống , " vị tiên sinh này thật có mắt thẩm mỹ . Tấm bình phong này , một mặt thêu bách hợp tinh xảo , ý nghĩa trăm năm hảo hợp , mặt kia ......"

Chử Đồng nhìn sang Giản Trì Hoài , " trăm năm hảo hợp ? Đây cũng không phải là quà tặng tân hôn . "

" mặc kệ sau này cô ấy có muốn kết hôn hay không , cứ lấy cái này đi , không cần phải quan tâm đến ý nghĩa , đẹp mắt là được rồi . "

Trong tay Chử Đồng còn cầm sợi dây chuyền , " em cảm thấy trân châu cũng không tệ . "

" cô ấy có tiền , không thiếu loại này . "

" được rồi , " Chử Đồng nghe theo anh , " lấy gấm thêu hai mặt đi . "

" ừ , " Giản Trì Hoài lại nói tiếp , " đến lúc đó em tặng cho cô ấy , cứ nói là em chọn lựa , là tấm lòng của em . "

Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh . Giản Trì Hoài đã quay trở lại bên cạnh Tưởng Linh Thục , đang giúp bà chọn dây chuyền .

Đi dạo suốt cả một ngày , Chử Đồng mệt mỏi rũ rượi , xách theo tất cả các chiến lợi phẩm lớn nhỏ trở về khách sạn . Ngày mai còn phải đi thuyền ngắm cảnh Thái Hồ , hôm nay phải giữ gìn thể lực .

Trong thời gian mấy ngày , hầu như đã đi khắp mọi nơi ở Tô Châu .

Lên mạng tìm kiếm được mấy khu phố cổ , đều đi hết , còn ăn cả cua cửa cống lớn nổi tiếng của hồ Dương Trừng , còn đi vườn cổ ngắm cảnh . Trước khi trở về một ngày , mọi người còn lái xe đi Tây Sơn hái quít .

Trên đường trở về Tây Thành , Chử Đồng và Tưởng Linh Thục đều mệt mỏi rã rời .

Ngồi trên máy bay , Chử Đồng đem đầu tựa vào đầu vai Giản Trì Hoài , hầu như ngủ thẳng đến tận lúc về nhà .

Trong nhà chỉ có một mình Giản Lệ Đề ở lại . Nghe tin mọi người trở về , cô vội vàng chạy xuống lầu , " ba mẹ ...... cuối cùng mọi người đã trở về rồi , có mua cho em thứ gì hay ho không ? "

Giản Trì Hoài đỡ Tưởng Linh Thục , để bà ngồi xuống . Anh ngẩng đầu lên nhìn Giản Lệ Đề , " nghĩ đến em có công ở lại trông nhà , quà tặng của em không thể thiếu được đâu . "

" anh , anh coi em là cái gì vậy ? " Giản Lệ Đề tiến bước lên , " quà đâu ? "

Tưởng Linh Thục trước sau vẫn luôn tươi cười dịu dàng , trong ánh mắt lại tràn đầy sự buồn bã khó có thể nói ra được . Bà biết , bà biết rằng ca giải phẫu này nhất định sẽ có nguy hiểm , nếu không Giản Trì Hoài cũng sẽ không cố tình dẫn bà đi du lịch một chuyến như thế .

Sau khi Giản Trì Hoài và Chử Đồng trở về Bán Đảo Hào Môn , cũng không đi đâu nữa , ở nhà nghỉ ngơi một ngày .

Hôm sau , Chử Đồng gọi điện thoại cho Bàng Tô , hẹn cô ta ra ngoài ăn bữa cơm . Bàng Tô đương nhiên là hớn hở đồng ý .

Trong phòng ăn , Chử Đồng tới sớm hơn Bàng Tô . Xa xa thấy bóng dáng cô ta bước vào , Chử Đồng giơ cánh tay lên nhẹ nhàng vẫy vẫy .

Bàng Tô sải bước đi tới , khuôn mặt đầy vẻ vui mừng , kéo ghế ra ngồi vào chỗ của mình rồi lập tức nói , " xem ra chuyến này đi chơi rất vui vẻ nha . Tô Châu kia hẳn là không tệ nhỉ ? "

Hai tay Chử Đồng xếp lên nhau đặt trên bàn , " làm sao cô biết tôi đi Tô Châu ? "

Bàng Tô giật mình , sau đó cười nói , " nghe giáo sư Giản nói muốn dẫn bác đi ra ngoài đi chơi chuyến . "

" đúng vậy , mẹ chồng tôi rất thích vùng sông nước Giang Nam . " Chử Đồng thu tay về , ánh mắt liếc về phía hộp quà trên ghế bên cạnh . Cô nghĩ đến câu nói kia của Giản Trì Hoài , bảo cô mua quà tặng cho Bàng Tô . Cô vốn muốn muốn chọn dây chuyền , nhưng Giản Trì Hoài lại nói tặng gấm thêu hai mặt .

Bàng Tô uống trà trong tay , cùng Chử Đồng trò chuyện linh tinh câu được câu mất . Chử Đồng cũng đã mang quà tặng đến , đương nhiên là muốn trao tận tay .

Cô cầm hộp quà lên rồi đặt trên bàn , " cô cũng đừng nói tôi chỉ lo đi ra ngoài chơi , không nhớ đến cô . Nè , đây là tặng cho cô đấy . "

Khuôn mặt Bàng Tô đầy vẻ vui mừng , đôi mắt trợn tròn lên , " ô , tôi còn có quà tặng nữa . "

" đương nhiên , làm sao có thể thiếu phần của cô . "

Chử Đồng quan sát nét mặt Bàng Tô . Cô nhìn Bàng Tô cẩn thận đem cái hộp mở ra , căng thẳng tựa như đang lật bài . Cho đến khi tấm bình phong kia lộ ra , sự vui mừng trong mắt Bàng Tô càng thêm đậm .

Cô ta nâng niu tấm bình phong trong tay , sau đó lật lại , " là tranh thêu hai mặt , tôi vẫn luôn thích ......"

" cũng biết nhất định cô sẽ thích , xem quà tôi tặng cho cô có đẹp không ? "

" đẹp , nhất định là đẹp . " Ngày đó ở trước mặt Giản Trì Hoài lơ đãng nói ra , không nghĩ tới hôm nay thật sự nhận được món quà này .

Chử Đồng nhìn khoé môi cô ta cong lên , lập tức nói tiếp , " vì vậy người ta mới nói , chỉ có phụ nữ mới hiểu lòng phụ nữ nhất . Chồng tôi nói muốn tặng một sợi dây chuyền trân châu cho cô . Cô nói xem , thật tầm thường nhỉ ? "

Nét cười trên mặt Bàng Tô có chút mất tự nhiên , " cũng không tệ nha , dù sao cũng không mất tiền mà , tôi đều thích hết . "

" bất quá , bức tranh thêu hai mặt này là do chồng tôi chọn đấy . "

" thật sao ? " Bàng Tô nhìn kỹ , càng ngắm càng thấy đẹp mắt .

" cô lật lại đi , xem thử bách hợp thêu ở mặt kia . Chủ tiệm nói nó có ý nghĩa trăm năm hảo hợp . Chồng tôi nói cô trẻ tuổi lại hiền lành , sau này nhất định sẽ gặp được một nửa thực sự của mình , vì vậy mới tặng cho cô món quà không thể thích hợp hơn này . "

Lúc ở trong cửa hàng , Giản Trì Hoài rõ ràng không phải nói như vậy . Nhưng mà ......

Quản nó làm gì ? Bây giờ còn không phải là Chử Đồng nói cái gì thì chính là cái đó sao ?