Chương 137: Quyển 3 - Chương 58 - Vợ chồng hợp sức dạy dỗ người phụ nữ xấu xa

Khoé miệng Giản Trì Hoài trước sau vẫn cong lên , giọng điệu ôn hòa , " vậy em dò xét ra cái gì rồi ? "

Chử Đồng vươn người tới gần anh một chút , bàn tay đặt lên đầu vai anh , " không có . "

Người đàn ông thuận thế ôm lấy hông của cô , " tại sao em lại hoài nghi đến trên người cô ta ? "

" chẳng lẽ không được sao ? " Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài , " cô ta đi học lớp của anh , còn giúp đỡ chúng ta vô điều kiện , em cảm thấy những chuyện này rất đáng để em nghi ngờ . "

" vậy cô ta làm gì , giải thích cho em sao ? "

Chân mày Chử Đồng khẽ nhếch lên , " cũng không tính là giải thích . "

" dù sao , em cũng tin tưởng lời cô ta nói rồi . "

Chử Đồng giật mình nhìn về phía anh , " tại sao ? "

" nếu như em vẫn còn cảm thấy cô ta đối với anh có mưu đồ , lúc em quay trở lại đã tìm anh tính sổ rồi . "

Chử Đồng vẫn giả vờ ngây ngốc , " nếu thật sự cô ta có cảm giác với anh , tại sao em lại đi tìm anh tính sổ chứ ? "

" có thể em sẽ nói , tại anh trêu chọc mới sinh ra phiền phức . "

Chử Đồng có chút không kềm chế được . Giản Trì Hoài tựa như một tấm gương chiếu yêu , có thể soi sáng toàn bộ mưu lớn kế nhỏ trong lòng người khác . Một tay cô chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn , " được rồi được rồi , em đói bụng . "

Giản Trì Hoài gọi người giúp việc đi bới cơm cho cô . Chử Đồng cầm đũa sạch lên , sau đó nhìn sang Giản Trì Hoài , " ông xã , anh nói xem hôm nay em có đẹp không ? "

" đẹp . " Anh không hề che giấu sự khen ngợi chút nào .

" em cũng cảm thấy thế . " Sự tự tin này , cô vẫn luôn có , chỉ là có đôi lúc , không hay không biết lại sinh lòng nghi ngờ . " thật ra thì từ đó tới giờ , Bàng Tô cũng chưa từng làm chuyện gì vượt giới hạn . Có phải do tự bản thân em quá hẹp hòi hay không ? "

" đặt trên vấn đề của anh , em hẹp hòi một chút , anh sẽ rất vui vẻ . "

Chử Đồng không khỏi vểnh khóe miệng lên , ngoan ngoãn nâng chén cơm bên tay lên .

Sau khi Tưởng Linh Thục lâm bệnh nặng , Giản Thiên Thừa hầu như mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc , trừ khi gặp phải chuyện ngoài ý muốn , nếu không sẽ không bước ra cửa .

Có đôi lúc , điện thoại của ông lại vang lên , ông cũng không hề nhận . Khi Tưởng Linh Thục hỏi tới , ông liền nói là chuyện của công ty , không tính là quan trọng , giao cho Giản Trì Hoài là được rồi .

Hôm đó , Chử Đồng đã đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng . Khi cô vẫn còn đang làm phóng viên giải trí , có phỏng vấn một nghệ sĩ già , bảy mươi mấy tuổi , rất thích cô . Sau đó , vào những ngày lễ tết Chử Đồng đều gửi tin nhắn thăm hỏi . Lần này bà tới Tây Thành tham gia hoạt động , đặc biệt muốn gặp mặt Chử Đồng một lần .

Chử Đồng đặc biệt chạy đến nơi tổ chức hoạt động để chờ bà , sau đó dẫn bà tới đây dùng cơm , đi cùng còn có hai người trợ lý của bà ấy .

Trong lúc đó , mọi người trò chuyện với nhau rất vui vẻ . Giữa chừng , Chử Đồng có đi ra ngoài một chuyến . Ra tới đại sảnh , vốn là có một số việc muốn bàn bạc với đồng nghiệp , chỉ là lúc mới vừa lấy điện thoại di động ra , cô liền trông thấy một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đen lướt qua từ cách đó không xa . Bên cạnh bà ta có một người trợ lý đi cùng . Người phụ nữ mang kính mát , dáng người bước đi trên đôi giày cao gót rơi vào trong mắt Chử Đồng , cảm thấy vô cùng quen thuộc .

Cho đến khi hai người bước vào thang máy , trong nháy mắt cánh cửa thang máy khép lại , Chử Đồng đuổi theo lên phía trước , trông thấy thang máy dừng lại ở tầng mười sáu .

Chử Đồng nhìn chằm chằm cửa thang máy một hồi lâu , bất chợt phản ứng kịp , người đó chính là Ôn Kiều .

Cô quay trở lại vào trong đại sảnh , ngồi ở cạnh cửa sổ . Khách của cô vẫn còn đang ở trong phòng bao , cô không thể đi ra ngoài quá lâu . Chỉ là lúc lấy điện thoại di động ra vừa định bàn bạc công chuyện , cô lại thấy một bóng người quen thuộc bước vào nhà hàng .

Chử Đồng vặn chặt chân mày , cúi gằm đầu xuống . Không tới một hồi , Giản Thiên Thừa đã bước vào trong đại sảnh , sau đó cũng không hề hỏi thăm quầy lễ tân bất kỳ vấn đề gì liên quan như khách khứa bình thường , mà lại trực tiếp bước vào trong thang máy . Chử Đồng đứng dậy đuổi theo . Đi tới trước cửa thang máy đang đóng chặt lại , cô thấy con số cũng dừng lại ở tầng mười sáu như ban nãy . Cô nhất thời có cảm giác tựa như mình bị rơi vào hầm băng , cả người dường như bị người ta mạnh mẽ ấn vào trong nước đá .

Ôn Kiều đã sớm lui ra khỏi giới giải trí rồi . Từ sau sự kiện đó , giới giải trí hầu như không còn sự tồn tại của người này nữa , nhưng mà ......

Mối quan hệ giữa bà ta và Giản Thiên Thừa , hiển nhiên cũng không hề trong sáng , mà hôm nay lại cùng xuất hiện trong một nhà hàng , cùng một tầng lầu , thậm chí còn có khả năng , là cùng một căn phòng nữa .

Mà Tưởng Linh Thục ở nhà , tình trạng căn bệnh chỉ còn tính bằng từng ngày , bất cứ lúc nào cũng có khả năng rời bỏ nhân thế .

Chử Đồng không khỏi nắm chặt bàn tay , ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy kia . Nhớ lại trong phòng bao còn có khách , cô chỉ có thể tạm thời nhịn xuống cơn tức giận này , nhấn thang máy rồi quay lại tầng lầu chỗ phòng bao của mình . "

Ăn cơm xong , mọi người buổi chiều còn có hoạt động , không thể ở lâu . Chử Đồng tiễn họ đến tận cửa nhà hàng , lại gọi xe tới đón họ đi .

Trông thấy chiếc xe đã chạy xa , Chử Đồng xoay người quay trở lại vào trong đại sảnh nhà hàng . Thân phận của Ôn Kiều khá đặc biệt , mà Giản Thiên Thừa lại có thể chọn nơi này để gặp mặt , nhất định là đã sắp xếp ổn thoả từ sớm . Coi như cô có đi hỏi ở quầy lễ tân , cũng không hỏi ra được kết quả gì .

Chử Đồng ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi . Cô cũng không biết Ôn Kiều và Giản Thiên Thừa đã rời đi hay chưa . Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ , nghĩ thầm bọn họ tám phần là chưa đi . Thời gian này , đoán chừng vẫn còn đang ăn cơm .

Ngón tay cô do dự gõ lên bàn mấy cái , sau đó bấm gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài .

Thành Đại .

Sau 12 giờ trưa , tiết dạy đầu tiên chính là của Giản Trì Hoài . Người đàn ông đứng trước bục giảng , khí chất cao quý oai phong , khuôn mặt trước sau vẫn chỉ một vẻ nghiêm túc . Bàng Tô ngồi ở hàng thứ nhất , ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng của Giản Trì Hoài đi tới đi lui . Cô ta nghiêm túc chăm chú lắng nghe . Trong giảng đường bậc thang yên tĩnh vô cùng , chỉ thỉnh thoảng có tiếng sột soạt lật trang sách mà thôi .

Điện thoại di động của Giản Trì Hoài đặt trên bục giảng , lúc rung lên , phát ra tiếng rè rè . Không ít sinh viên ngẩng đầu lên . Bàng Tô cũng không khỏi nhìn về phía Giản Trì Hoài .

Người đàn ông dừng lại lời đang nói . Trước khi vào lớp anh quên chỉnh sang chế độ im lặng . Mặt mũi anh có chút tức giận , chỉ là sau khi cầm lấy điện thoại di động nhìn tên người gọi đến trên màn hình , vẻ mặt của anh lập tức thả lỏng xuống . Anh bước tới cửa giảng đường rồi bắt máy , " alo . "

" ông xã , anh đang dạy học sao ? "

Giản Trì Hoài trả lời mấy chữ đơn giản , " anh đang dạy . "

" mẹ ở nhà một mình sao ? "

Giản Trì Hoài đè thấp giọng nói , " ba và Lệ Đề hẳn đều đang ở nhà , sao vậy ? "

Bàng Tô ngồi ở hàng thứ nhất , bởi vì cách nhau khá gần , dễ dàng nghe được âm thanh của Giản Trì Hoài . Suy ra từ giọng điệu của anh cũng liền đoán được ngay , người gọi điện thoại tới nhất định là Chử Đồng .

Chử Đồng tựa vào bên cửa sổ , " ông xã , em ở nhà hàng trông thấy hai người không nên nhìn thấy . "

" ai ? "

" ba và Ôn Kiều . "

Bàng Tô thích nhất là tiết học đầu giờ chiều . Một trong những nguyên nhân đó , chính là ánh mặt trời sau giờ ngọ này . Vị trí của giảng đường bậc thang rất tốt , tựa như bây giờ , Giản Trì Hoài đang đứng ở đó , cả người được chiếu rọi sáng rỡ như ngọc . Chỉ là , biểu cảm của anh trước đó một giây và sau đó một giây , thay đổi nhanh như vậy , cho tới khi Bàng Tô nhìn vào trong mắt , cảm thấy không thích ứng vô cùng .

Giản Trì Hoài nghiêng người qua , hỏi một câu , " em đang ở đâu ? "

Chử Đồng đọc tên nhà hàng cho Giản Trì Hoài nghe . Người đàn ông cúp điện thoại , ánh mắt hiện ra một loại âm hiểm xa lạ khác thường . Anh đứng ở cửa , nhìn về phía những sinh viên đang ngồi trong phòng học rồi nói , " tự học đi , tổ trưởng các môn giữ trật tự và kỷ luật , đừng để tôi phát hiện ra có người giữa giờ rời đi . "

Anh nói xong , ngay cả sách cũng không thèm cầm , cũng không quay lại bục giảng , mà trực tiếp xoay người rời đi .

Bàng Tô thiếu chút nữa cũng đứng dậy theo . Có thể khiến cho Giản Trì Hoài gấp gáp như vậy , chẳng lẽ bệnh tình của Tưởng Linh Thục lại chuyển biến xấu nữa rồi ?

Sau khi Chử Đồng cúp máy , cầm điện thoại tra duyệt vài tài liệu . Cô đứng dậy đi ra ngoài , đắn đo một chút , cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho một người .

Lúc Đường Minh Lục bắt máy , trong giọng nói rõ ràng mang theo kinh ngạc , " Chử Đồng ? "

Chử Đồng vội vàng mở miệng , " Đường tiên sinh , tôi có thể xin ngài giúp tôi một chuyện không ? "

" khách sáo quá , có chuyện gì , cô cứ việc nói đi . "

" nhà hàng Hàn Tước là của ngài à ? "

" ừ . "

" thật tốt quá ......" Chử Đồng bịa ra một lý do , nói rõ ý định . Đường Minh Lục liền đáp ứng ngay lập tức , " không thành vấn đề , số phòng tôi có thể sai người tra giúp cô , nhưng chìa khóa , tôi không thể đưa cho cô được . "

" ngài yên tâm đi , tôi cũng không dám hỏi xin ngài chìa khoá đâu , tôi biết chừng mực mà . "

Sau khi giải quyết xong chuyện này , Chử Đồng liên tiếp nói cám ơn . Không bao lâu sau Giản Trì Hoài liền chạy đến nhà hàng . Chử Đồng sải bước chạy ra đón . Giản Trì Hoài liếc nhìn cô , " bọn họ vẫn còn đang ở trong đó ? "

Khuôn mặt Chử Đồng lộ vẻ khó xử , nhưng vẫn gật đầu , " hẳn vẫn còn đang ở trong đó . "

" ở phòng nào biết không ? "

" biết , " Chử Đồng đi về phía trước . Sau khi hai người bước vào thang máy , cô nhấn số mười sáu , sau đó tâm tình thấp thỏm nhìn sang Giản Trì Hoài , " một lát nữa chúng ta lên tới nơi , phải làm gì ? "

" em cảm thấy thế nào ? "

" lúc ấy em quá tức giận , cái gì cũng không suy nghĩ liền gọi điện thoại cho anh . Nhưng dù sao ba vẫn còn đang ở trong đó , lát nữa phá ......"

Cửa thang máy ' đinh ' một tiếng mở ra . Chử Đồng còn muốn nghe câu trả lời của Giản Trì Hoài , nhưng người đàn ông với đôi chân thon dài đã dẫn đầu sải bước đi ra ngoài . Chử Đồng chạy theo sau lưng anh . Hai người đi tới trước cửa phòng . Chử Đồng còn đang suy nghĩ , có nên tìm một nhân viên phục vụ tới đây , lừa gạt người bên trong mở cửa ra hay không . Không nghĩ tới Giản Trì Hoài cư nhiên lại trực tiếp ấn vang chuông cửa .

Tay còn lại của anh chống lên cánh cửa , che lại mắt mèo trên đó .

Bên trong có giọng nói của phụ nữ truyền tới , " ai đó ? "

Chử Đồng và Giản Trì Hoài đều không lên tiếng . Tay của Giản Trì Hoài vẫn đang đặt trên chuông cửa , không hề buông lỏng chút nào . Hẳn là tiếng chuông khiến cho người ở bên trong không chịu nổi , cũng không lâu lắm , cửa được mở ra . Chỉ là đối phương rất cẩn thận chỉ kéo ra một khe hở nhỏ hẹp nhưng Giản Trì Hoài vẫn nhìn thấy được Ôn Kiều đang đứng trong phòng . Mở cửa kiểu này , nhất định là Giản Thiên Thừa rồi .

Đối phương vừa định đóng cửa , lại thấy Giản Trì Hoài nâng lên một chân , hung hăng dùng sức đạp tới !

Cánh cửa bị trọng lực bắn ngược trở về . Người ở bên trong khó có thể chống đỡ , bước chân lảo đảo lui ngược lại mấy bước , thiếu chút nữa là ngã nhào . Ôn Kiều bước nhanh về phía trước , một phát đỡ lấy ông , kinh hoảng thất sắc , " Thiên Thừa , anh không sao chứ ? "

Giản Thiên Thừa gắng gượng giữ vững bước chân . Giản Trì Hoài chậm rãi bước vào , ánh mắt quét một lượt quanh căn phòng . Sắc mặt của Giản Thiên Thừa rất khó coi , nhưng ngoài miệng vẫn còn cứng rắn , " các con tới đây làm gì ? "

" vậy con cũng muốn hỏi một chút , ba tới đây làm gì ? "

Giản Thiên Thừa rút cánh tay ra khỏi bàn tay của Ôn Kiều , " ba đương nhiên là có chuyện của ba . "

" buồn cười , xem ra con còn thật sự đánh giá quá cao ba của mình . Bây giờ dưới tình huống như thế này , ba vẫn còn có tâm tư đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt ? "

Ôn Kiều nghe thấy bốn chữ ' trêu hoa ghẹo nguyệt ' , sắc mặt nhanh chóng trắng bệch , tựa như bị người ta hung hăng tát cho một bạt tai . Đôi môi bà ta mấp máy , cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào . Giản Thiên Thừa bị người khác bắt tại trận như vậy , mặc dù ông và Ôn Kiều không có quần áo xốc xếch , nhưng mối quan hệ trước kia của bọn họ , Giản Trì Hoài và Chử Đồng cũng không phải là không biết . Bây giờ bọn họ lại bị bắt quả tang ở cùng trong một căn phòng , là kẻ ngốc cũng biết thừa chuyện gì xảy ra ở trong này .

Ông ta cũng là kẻ coi trọng mặt mũi . Giản Thiên Thừa nhíu chặt chân mày , " trở về rồi hẵng nói . "

Giản Trì Hoài giương mắt lên nhìn về phía Ôn Kiều , " ai cho phép bà xuất hiện ở Tây Thành ? "

Ôn Kiều liếc nhìn sang Giản Thiên Thừa . Bây giờ địa vị của bà ta càng thêm không bằng trước kia , nào dám dây dưa với Giản Trì Hoài . Bà chỉ có thể im lặng không nói câu nào .

Giản Trì Hoài dẫn đầu bước ra ngoài . Lúc kề vai lướt ngang qua Chử Đồng , anh liếc sang nháy mắt với cô . Chử Đồng lập tức hiểu ra ngay . Giản Thiên Thừa không thể ở lại đây được nữa , ngay sau đó liền bước ra khỏi phòng . Ôn Kiều kêu lên , " Thiên Thừa ......"

Bà vừa định đuổi theo về phía trước , lại bị Chử Đồng ngăn chặn lại đường đi .

Đối mặt với một người trẻ tuổi như Chử Đồng , Ôn Kiều không có bất kỳ băn khoăn nào . " cô cản đường tôi để làm gì ? "

" bà đuổi theo , có thể làm được gì ? "

" hẳn là cô phát hiện ra tôi ở đây . Mũi của phóng viên quả nhiên nhạy bén hơn so với người bình thường . "

Sắc mặt Chử Đồng nghiêm túc nhìn chằm chằm bà ta , " Ôn Kiều , bà và nhà họ Giản hẳn đã sớm nước sông không phạm nước giếng rồi . Giản Trì Hoài đã thả cho bà một con đường sống , tại sao bà còn nhắm mắt nhắm mũi quay trở lại đây ? "

" tôi đi theo Giản Thiên Thừa đã mấy chục năm rồi , bây giờ hoa tàn liễu héo . Cok nói Giản Trì Hoài tha cho tôi một mạng , chẳng lẽ tôi lại còn phải cảm tạ ân đức cậu ta sao ? "

" bà đi làm tiểu tam , bà còn nguỵ biện ? "

Ôn Kiều hơi biến sắc mặt , " nói chuyện dễ nghe một chút đi . "

" đừng làm trò cười . Bà còn muốn nói rằng bà là người ngay thẳng đứng đắn sao ? "

" Thiên Thừa đối với tôi là có tình cảm chân thật ! " Ôn Kiều vẫn một mực bám víu lấy chuyện này , " người ông ấy yêu là tôi . "

" xí , bà thật sự nhẹ dạ cả tin như vậy . Lúc ông ấy nói với bà rằng ông ấy yêu bà , chỉ một mình bà nghe được thôi đúng không ? Nhưng khi ông ấy nói ông ấy yêu mẹ chồng tôi , cả nhà chúng tôi ai cũng đều nghe được hết đấy . "

Khuôn mặt Ôn Kiều nhăn nhó khó coi . Mới vừa rồi bà còn định tranh cãi , nhưng lại kìm nén xuống , mỉm cười một cái quái dị , " cô là con dâu của Tưởng Linh Thục , đương nhiên sẽ giúp đỡ cho bà ta . Bất quá không sao cả , nói không chừng không lâu sau này , cô sẽ phải gọi tôi một tiếng mẹ đấy . "

Trong lòng Chử Đồng nổi lên lửa giận không nói ra được , " lời này của bà là có ý gì ? "

" không có ý gì cả , " Ôn Kiều nhẹ nhún hai vai , " mọi việc đều có thể , đúng không ? "

Chử Đồng không thể xác định , có phải Giản Thiên Thừa đã đem bệnh tình của Tưởng Linh Thục nói cho Ôn Kiều biết hay không . Cô cười lạnh , " có tôi và Giản Trì Hoài ở đây một ngày , bà cảm thấy , bà có thể bước chân vào cửa nhà họ Giản được sao ? "

" thế nào , các người còn có thể ngăn cản Ngày Thừa tái hôn sao ? "

" mẹ chồng tôi đoan trang hiền thục . Chẳng lẽ mắt ông ấy bị mù , lại chịu cưới bà sao ? "

Ôn Kiều lại bị chọc giận lần nữa . Khoé miệng bà ta kéo ra châm chọc , trên mặt đều là nét cười hả hê , " đúng vậy , Tưởng Linh Thục đoan trang hiền thục , chỗ nào cũng tốt . Con gái nhà giàu mà , nếu không phải nhờ gia cảnh của bà ta , Thiên Thừa sẽ lấy bà ta sao ? Thế nhưng số mạng của bà ta đã tận rồi . Bà ta chiếm đoạt Thiên Thừa nhiều năm như vậy , bây giờ đã tới thời điểm phải đem ông ấy trả lại cho tôi . "

Ánh mắt Chử Đồng hung hăng nhìn chằm chằm bà ta . Ôn Kiều tùy tiện cười lớn , " cô cũng không phải là không biết , bà ta sắp chết rồi , mấy tháng nữa thôi mà , tôi có thể chờ ......"

Bàn tay Chử Đồng sờ soạng trên mặt bàn bên cạnh . Trên bàn có một cái ly thủy tinh . Lúc ngón tay cô chạm tới nó , còn có thể cảm giác được nhiệt độ , hẳn là còn khá nóng .

Cô không chút nghĩ ngợi cầm lên rồi hắt toàn bộ nước trong ly lên mặt của Ôn Kiều .

Ôn Kiều hét lên một tiếng , hai tay che mặt của mình . Nhiệt độ này , làm phỏng mặt của bà ta là tuyệt đối không thể nào , bất quá cũng đủ khiến cho bà ta khó chịu lắm rồi .

Chử Đồng đem cái ly đặt lại vào chỗ cũ , " hét cái gì ? Dù sao mặt mũi này , bà cũng không cần nữa đâu . "

Sau khi bỏ lại những lời này , cô xoay người nghênh ngang rời đi .