Chương 2: Thiên Thần Và Đại Hải

Chương 2: Thiên Thần Và Đại Hải

Trong khi Kuro còn không biết phải nên làm sao thì âm thanh của hệ thống lại vang lên.

“Keng… kí chủ nhận được gói quà ma thuật.”

“Đây là phần quà lần đầu kí chủ xuyên không đến nhị thứ nguyên thế giới.”

“Còn có chuyển tốt như vậy.”

Kuro trong lúc khổ não không biết làm sao thì không ngờ được hệ thống tặng cho hộp quà, vừa nhìn cái tên thôi cùng biết không phải tầm thưởng rồi.

Xuất hiện trên tay là một hộp quà nhỏ màu xanh nhỏ nhỏ xinh xinh.

“Keng, chúc mừng kí chủ lần đầu nhận được vật phẩm mở ra túi không gian.”

“Túi không gian ?”Lại thêm một chức năng mới xuất hiện khiến hắn ngạc nhiên không chờ hỏi thắm thì thông tin cách sử dụng của nó liền truyền tơi trong đầu.

“Ồ thì ra là dùng để chứa vật phẩm bên người, đồ tốt.”

Kuro vô cùng hưng phấn dù sao chức năng này vô cùng tiện lợi chứa vô sô vật phẩm mang theo bên người, sau đó liền chuyển mắt tới hộp quà trong tay kêu lên

“Mở ra gói quà ma thuật.”

“Chúc mừng kí chủ nhận được: 1 thẻ sức mạnh nhân vật, 1 thẻ sức mạnh ma thuật.”

Hộp quà mở ra hiện những ánh sáng màu xanh rực rỡ khiến hắn đưa tay lên ngăn cản thì sau khi biến mất thì trên xuất hiện hai tấm thẻ.

-Hít…

Sau khi nhìn thấy thông tin của nó xong thì hít một ngụm khí lạnh, trợn tròn con mắt khiếp sợ.

Thẻ sức mạnh nhân vật cho hắn kế thức sức mạnh của một nhân vật bất kỳ có liên quan ma thuật, do phần thưởng liên quan đến Nanatsu no Taiza nên kẻ hắn kế thừa sẽ liên quan trong này.

Phải biết thẻ này cho hắn ngẫu nhiên rút bất kỳ nên Ma Thần hay Nữ Thần Tối Cao đề có khả năng xảy ra dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng nếu như nhân phẩm bạo phát thì hoàn toàn có thể, nhưng nếu xui xẻo thì rút một tên gà mờ nào đó.

Thẻ sức mạnh ma thuật cho hắn nhân được ma thuật ngẫu nhiên liên quan tới phần thưởng. Đại loại như thập giới luật của ma tộc, tứ đại đặc ân của nữ thần tộc, quyền năng thảm họa của tiên vương tộc,…

Hắn lúc này cứ như đang ở trong sa mạc đang khô khát, từ đằng xa nhìn một cái hồ nước liền vui mừng không thôi, nhưng hồ nhỏ hay lớn thì chỉ có thể coi nhân phẩm của bản thân vậy.

Hồ nhỏ thì giúp hắn được một thời gian rồi lại phải tự đi tìm kiếm lại không biết bỏ ra bao lâu thời gian, còn hồ lớn giúp hắn thoải mái vượt qua sa mạc lấy được kho báu ngay lập tức.

“Cầu trời, phật, các thánh thần, tiên,… ban cho nhân phẩm cao để mở được đồ tốt… mở ra cả hai thẻ.”

“Chúc mừng kí chủ nhân được sức mạnh Mael.”

“Chúc mừng kí chủ nhận được Đặc Ân: Đại Hải.”

Hắn lúc này liền nhắm mất hai tay cầm hai tấm thẻ trong tay bắt đầu câu xin phù hộ các thứ rồi kêu lên, theo âm thanh của hắn, hai thẻ trong tay liền phát sáng rồi từ từ bọc lấy bản thân vào trong đó, Kuro chỉ kịp nghe âm thanh của hệ thống liền mất đi ý thức.

Từ bên ngoài có thể thấy một cái kén màu trắng bên trong mơ hồ có thể thấy được thân thể nhỏ bé của thiếu niên đang được vô ánh sáng bao trùm lấy từ từ hóa bướm mà tỏa sáng.

Chiếc kén cũng thế giới bên ngoài như không hề liên quan đến nhau, dù bên trong tràn ngạp một nguồn ma lực đáng sợ có thế khiến cho ma pháp sư đều phải sợ hại nhưng lại không chút sơ hiện cho ai phát giác.

Hơn một giờ trôi qua chiếc kén biến lớn hóa thành màu vàng trắng giao thao xanh ở giữa tràn ngập quang minh thần thánh khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm giác an lòng, thanh thản cùng tôn kính như nhìn thấy thiên thần giữa biển.

Sau đó chiếc kén trở nên tối dần ảm đạm thành đen rồi tự động tan rã như cát bụi bay trong hư không tan biến đi.

Khi nó tan biến liền để lộ ra một người bên trong, một thanh niên cao 1m8, thân hình tràn ngập cơ bắp như tượng được tạc ra một cách hoàn mỹ, mái tóc trắng vàng giao nhau, áo bào trắng biến lớn mà bọc lấy.

Đôi mắt đang nhắm cũng mở ra, bên trong chi đồng giống màu xanh của đại dương khiến cho ai nhìn vào đều có cảm giác như bản thân bị nó nuốt lấy vậy, đặc biệt nhất là ở giữa có kí hiệu hình phi tiêu màu vàng đặc biệt tràn quang minh và âm áp khiến cho ai nhìn thấy cũng si mê không thôi.

Gương mặt trở nên tuấn mỹ kết hợp với bộ dạng này của bản thân khiến cho nữ nhân nào nhìn thấy cũng phải điên cuồng, đặc biệt nhất là phía sau có bốn đôi cánh trắng cứ như hắn là thiên thần hạ phạm vậy.

“Đây là sức mạnh của kẻ đứng đầu tứ đại thiên thần đây ư ?... hảo cường đại.”

Kuro nắm chặt tay lại cảm nhận sức mạnh lẫn ma lực trong cơ thể cảm mê say lẫn hưng phấn, nhưng sau đó liền thở dài một cách buồn bực.

“Đáng tiếc lại nhân được Mael sau khi mất đặc ân Thái Dương, nếu không càng thêm hoàn mỹ rồi… đây có nên nói là trong cái rủi cũng có cái may không nhỉ.”

Hắn hoàn toàn kế thừa sức mạnh của kẻ đứng đầu trong tứ đại thiên thần, kế thừa toàn bộ kí ức của đối phương trong đó có cả cách sử dụng năng lực và đặc ân Thái Dương, nhưng lại phát hiện ra sức mạnh nhận được là sau khi đã bị mất đi đặc ân mới hơi buồn bực.

Kuro cũng coi như an ủi bản thân còn tốt nhận được sức mạnh của kẻ mạnh nhất trong tứ đại thiên thần dù mất đi đặc ân vẫn là siêu cường giả, còn tốt hơn rút trúng sức mạnh của hiệp sĩ hay ma tộc cấp thấp nào đó chắc chỉ biết khóc.

Cùng đó dù không có đặc ân Thái Dương nhưng lại may mắn rút ra được Đại Hải, coi như bù qua bớt lại cũng không tồi, mặc dù hắn rất thích năng lực của Thái Dương nhưng hết cách rồi.

Ít nhất biết được nhân phẩm của bản thân còn tốt.

Nghĩ tới đặc ân Đại Hải thì hắn cũng khá hưng phấn, dù không bật hack như Thái Dương, nhưng cũng rất bá đạo có thể thông qua nó tạo ra cổ hữu kết giới của riêng mình, nghiền ép đối thủ, đã vậy nó còn có đặc tính như trái ác quỷ tự nhiên bên One Piece có thể nguyên tố hóa.

Dựa theo kí ức của Mael liền thu hồi lại trạng thái thiên thần, hắn cũng không muốn bị chú ý sớm có rắc rối, hắn không sợ nhưng cũng chẳng rảng tự tìm phiến phức đến bản thân, mục tiêu của hắn chỉ thu thập phần thưởng cùng mỹ nữ mà thôi.

Dù mất đi trạng thái thiên thần, nhưng cũng không khiến độ soái mỹ của hắn giảm đi , chỉ giảm bớt chút thần thánh nhiều hơn là thân cận với phàm nhân.

Kuro sau đó liền nhịn không được bắt đầu sử dụng ma thuật để làm quen với chúng nên tâm trạng cũng khá kích động dù sao chỉ thấy trong phim ảnh, bây giờ chính tay thực hiện tất nhiên có đủ loại cảm xúc hưng phấn rồi với lại mang trong người sức mạnh như cường giả mà còn không biết cách vận dụng ma thuật thì chui trốn đi cho xong để lúc khiêu chiến khỏi làm trò hề mất mặt.

Đầu tiên hắn cần làm quen với Đại Hải, dù sao sức mạnh Ám Quan trong ký ức của Mael đã có cách sử dụng, chỉ có đặc ân này thì chỉ thấy trong phim ảnh mà thôi, còn cách vận dụng thì chưa biết nên hắn cần nắm giữ trước, dù sao cổ hữu kết giới khá là ngầu nên được ưu tiên.

Sau đó hắn liền luyện tập dù cách vận dụng khác với Thái Dương nhưng cũng không khó tìm hiểu như đã nghĩ, nước như suối từ tay bắn ra như đại bác khiến cho cả rừng và bải cỏ ẩm ướt như trải qua một trận mưa vậy, có một sộ đứng trước bị lỏm vào do áp lực cực mạnh của nước.

Rồi làm quen điều khiến chúng sao cho có hình dạng nhất định hoặc sử dụng như thế nào cho một cách hoàn hảo, chỉ là dù có làm thế nào thì uy lực của cũng chỉ tính là mạnh hơn bình thường mà thôi, khiến hắn khá bối rối thì đột nhiên chợt nhớ tới Juvia trong nguyên tác.

Ma pháp của nàng cũng là nước, nhớ lại trong lúc đánh với hội hắc ám của Hades nàng đã thể hiện rất mạnh mẽ liền vỗ chân một cái như vẻ đã hiểu, nếu như bản thân nhớ không thì ma pháp của nàng mạnh hay yếu là do cảm xúc.

Khi tức giận thì nước sẽ nóng lên, khi lạnh lùng thì lạnh như băng, khi giận dữ thì như sóng lớn,…

Đại Hải của hắn cũng giống như nàng đều là nước, nghĩ tới đây liền hưng phấn bắt đầu thử thêm cảm xúc vào chúng, quả nhiên nước bắt đầu biến dạng và mạnh mẽ hơn theo cảm xúc của hắn.

Dần dần làm quen được cách vận dụng của nó liền thành thạo điều khiển cùng cảm xúc như thế nào thật tốt.

Bắt đầu Kuro tưởng tượng bản thân trong một không gian rộng lớn, xung quanh toàn là biển cả, bầu trời tràn ngập mây đen khiến cho đại hải dậy sóng càng lúc càng mạnh rồi dần dần tỉnh lặng như mặt hồ nước.

Theo sự tưởng tượng của bản thân khi nhắm mắt, nếu để cho ngoài khác thấy được sẽ kinh ngạc, xung quanh nước trong khu rừng bắt đầu nhúc nhích như có linh tinh từ từ di chuyển, bay tới, hội tự dưới chân đối phương tạo thành một hồ nước nhỏ cứ như chúng đang triều bái trước quân vương của mình.

Không gian xung quanh hắn bắt đầu có chút méo mó biến dạng như có như không, từ từ hồ nước chuyển động xoay tròn càng lúc càng nhanh rồi sụp đổ như cát lún tạo thành xoáy nước, Kuro dẫn không hề biết điều này, bản thân vẫn đang đầm chìm cảm giác bản thân trong không gian tượng tưởng.

Tuy nhiên mọi thứ vẫn cứ thế hơn mười phút không chút biến đổi, Kuro trong lúc tưởng tượng cũng cảm giác được còn một cái gì đó thiếu thiếu để nó trở nên hoàn thiện hơn, sau một lúc liền tỉnh ngộ ra yếu tổ còn lại cũng quan trọng nhất chính là bản thân.

Cảm giác của một đế vương, chúa tể của vạn vật đều do hắn điều khiển nói đúng hơn là cảm giác của kẻ thống trị ở nơi đây, ta muốn người sống thì ngươi sẽ sống, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết.

Trong không gian tưởng tượng đại hải dưới chân hắn dần dần hình thành một cái vương tọa bằng nước hiện ra, Kuro hạ thấp xuống rồi ngồi lên chiếc vương tọa ấy, nhìn đại hải bao la trước mắt khiến trong lòng sinh ra cảm giác thông trị như Hải Thần của biển cả.

Khẽ đưa tay một dòng nước biến bắn lên, lại đưa một tay lên mặt biển lại dậy sóng, sau đó theo từng cảm xúc hiện ra khiến cho đại hải trong không gian tưởng tượng tạo từng trận sóng to biến lớn tràn ngập đáng sợ.

Xoáy nước dưới chân cũng dần dấn nuốt lấy hắn từng chút một rồi biến mất ở đó cứ như đối phương chưa từng tồn tại.

Kuro mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy trước mặt là một không gian độc lập rộng lớn cùng biển cả và mây đen vô tận không thấy điểm cuối, khẽ ngạc nhiên một cái, sau đó khóe miệng lại nhếch lên một cách nguy hiểm.