Bên ngoài Thánh Hồn thôn.
Trời tờ mờ sáng, sương mù trắng xóa, che lại các loại nhà gỗ cao lớn trong thôn.
Một người mặc áo gai mộc mang theo vụ khí tràn ngập cửa thôn chậm rãi chạy ra.
Hắn có da thịt màu vàng nhạt, hai mắt sáng ngời, hô hấp đều đều, không nhanh không chậm chạy tới phía trước sườn nhỏ.
Chạy đến một nửa, chợt nhớ tới cái gì, dừng ở chân núi sườn núi nhỏ, nhìn về phía một tảng đá lớn trong đó.
Chỉ thấy trên tảng đó có bé trai cỡ tuổi hắn đang nằm đó.
Bé trai kia mi thanh mục tú, hết sức duyên dáng, nhưng mà lúc này mặt mang vẻ lười biếng nằm tại trên đá lớn, bắt chéo hai chân, miệng còn ngậm một Lam Ngân Thảo có thể nhìn thấy khắp nơi ở bên ngoài thôn, nhai đến có vị xì xì.
"Phong ca, mỗi ngày đều lên tới sớm như thế, hôm nay muốn cùng ta đoán luyện sao?"
Hắn nhìn bé trai phía trên tảng đá vừa cười vừa nói.
"Tiểu Tam sao? Lui ra đi, ta nằm say sưa, lại nhắm mắt một chút, trời càng ngày càng nóng, đợi lát nữa ngươi đoán luyện xong rồi lại đến đánh thức ta."
Bé trai trên tảng đá không có mở to mắt, tựa hồ sớm đã biết người tới, lười biếng nói ra.
". . . Phong ca, có thể đừng có dùng Tiểu Tam. . . Cái tên này để gọi ta được không?"
Đường Tam cười khổ một tiếng.
Phong ca, tên đầy đủ Vương Phong.
Lớn hơn hắn mấy tháng, ở trong Thánh Hồn thôn có tiếng là rất lười.
Khác với bé trai ở tuổi này, ở độ tuổi này phần lớn dậy sớm đoán luyện, chuẩn bị vì sắp giác tỉnh Võ Hồn l.
Nếu không phải dậy sớm cày đất, cùng theo cha mẹ làm chút việc nhà nông.
Thì Phong ca thường thường một mặt sinh không thể nhìn nổi nằm từ sáng, cái gì cũng không làm.
Nhưng mà Phong ca rất đáng thương, vừa lúc ra đời nghe ngài thôn trưởng nói, mẫu thân bởi vì khó sinh mà qua đời.
Về sau phụ thân cũng bi thương quá độ, vất vả lâu ngày thành tật, không đến một năm cũng qua đời.
Sau đó, Phong ca được ngài thôn trưởng thu dưỡng.
Theo cuộc sống ngày ngày trôi qua, Phong ca dần dần biết việc, ngoại trừ hàng năm đi tế bái phụ mẫu ra thì cũng sẽ không đắm chìm trong bi thương khi phụ mẫu chết.
Mặc dù là người lười nhác, nhưng Phong ca đúng là thông minh nhất đẳng.
Nhắc đến chỗ này, Đường Tam vẫn còn có chút bội phục nhìn bé trai đang nằm trên tảng đá lớn.
Mấy năm này, Phong ca cũng không biết là dùng cách gì để sản lượng lương thực cùng rau xanh của Thánh Hồn thôn gia tăng thật tốt, làm đến nỗi vốn dĩ Thánh Hồn thôn cằn cỗi dần dần giàu.
Phong ca còn đem cửa thôn mà ở trong miệng thôn trưởng nói là cây cột trong truyền thuyết của Thánh Hồn thôn dựng đứng lên.
Danh xưng ở bên ngoài đây là dấu tay của Hồn Thánh lưu lại, còn viện một đống lớn chuyện cũ, nói đến thần hồ kỳ thần, nói chỉ cần đến đây chiêm ngưỡng vuốt ve thì sau này có khả năng trở thành Hồn Thánh!
Quả thực là hấp dẫn thôn làng chung quanh, ngay cả Nặc Đinh thành bên kia đều thường có du khách chạy tới thôn làng chiêm ngưỡng.
Trực tiếp đem Thánh Hồn thôn vốn cằn cỗi, không quá hai năm kiến tạo lại như là một thành thị nhỏ.
Ngay cả ba ba đều nói đầu Phong tiểu tử này không giống với người khác. . . Thông minh hiểu chuyện.
Người cả thôn đều ưa thích hắn.
Nhưng có cái là quá lười.
"Không gọi Tiểu Tam. . ." Vương Phong nghĩ nghĩ "Chẳng lẽ kêu là Đại Tam sao?"
". . ." Đường Tam một mặt im lặng "Vẫn là gọi Tiểu Tam đi, Phong ca, ta đi rèn luyện đây."
Nói xong Đường Tam khoát tay áo, nhanh chóng leo đi về sườn núi nhỏ ở xa xa.
Tuy là người nhỏ nhưng tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn, sườn núi nhỏ cao 100m ở trước mặt hắn giống như là giẫm trên đất bằng vậy.
Không mấy phút nữa sẽ bò lên tớiđỉnh núi.
"Tục ngữ nói, ba phần là trời quyết định, bảy phần dựa vào dốc sức. . . 90 điểm dựa vào ngón tay vàng. . . Thân là =nhân vật chính Đấu La Đại Lục, cũng không giống nhau. . ."
Dáng vẻ Vương Phong chua chát, nhìn thấy thân thủ cao siêu kia của Đường Tam.
Cái này là thân thủ mà một đứa bé có được sao?
Giống chính hắn, đừng nói leo lên, chạy một hồi thì không đi nổi nữa.
"Đều là người xuyên việt. . . Tiểu Tam ngươi là cường giả trọng sinh. . ."
Vương Phong thở dài dằng dặc "Ta thì không giống vậy, ta là người yếu trọng sinh. . . Ta một người của thế kỷ 21, giữ khuôn phép nhà nhỏ, làm sao lại xuyên đến trong thế giới Đấu La Đại Lục chứ? Xuyên qua thì cũng thôi đi, lại xuyên qua trên mình một tên quần chúng."
"Cũng không cho ta một cái ngón tay vàng. Cái này khiến ta chơi như thế nào đây?"
Đúng thế.
Vương Phong cũng là người xuyên việt, nhưng so sánh với nhân vật chính Đường Tam thì còn kém nhiều.
Không có cái bối cảnh nghịch thiên gì, cũng không có hệ thống, càng không có Võ Hồn trâu bò để an ủi. ..
Đương nhiên, Vương Phong vô cùng khát vọng, nhưng không có!
Cho nên, Vương Phong sống cuộc sống bình thường sáu năm, chỉ có thể bằng vào trí tuệ kiếp trước miễn miễn cưỡng cưỡng cải thiện cải thiện Thánh Hồn thôn, để cho mình cùng người trong thôn sống thêm thoải mái mấy phần.