8.
Tôi có một tật xấu lúc say xe, là khi lên xe tôi luôn vô thức dựa đầu vào người kế bên để ngủ quên đi cảm giác buồn nôn.
Lúc này cũng dậy, tôi không biết mình đã làm gì trong cơn choáng váng, chỉ biết khi xe đã tới nơi, tôi mơ màng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa thì thấy núi cao.
Chợt nhớ ra tật xấu của mình, tôi hoảng hốt nhìn lại Triệu Mặc ngồi bên cạnh.
Triệu Mặc tránh đi ánh mắt của tôi, mặt đỏ bừng như cô dâu nhỏ bé thẹn thùng.
Đám bạn hắn hỏi "Triệu Mặc sao vậy, cậu đâu có bị say xe sao mặt mày đỏ quá vậy."
Triệu Mặc ho khụ khụ "Không gì xuống thôi."
Điều này làm tôi tự hỏi, khi tôi mơ màng ngủ tôi đã làm ra việc động trời gì rồi.
Trong lúc xuống Triệu Mặc nhường tôi đi trước, hắn đi phía sau, trong lúc người chen lấn nhau cả người tôi bị đẩy lùi về phía sau.
Triệu Mặc nhanh chóng đưa tay ôm lấy eo tôi kéo vào lòng, để tôi đứng vững thì buông tay ra.
"Cẩn thận."
Vì mọi người lo đi xuống nên không ai để ý đến hai người bọn tôi, tôi gật gật đầu cười ngượng rồi đi nhanh về phía trước.
Vừa xuống xe tôi đã chạy về lớp mình trừng mắt với kẻ háo sắc quên bạn kia.
Trịnh Uyển Ninh bị tôi trừng thì cười nịch nọt bóp vai cho tôi.
Vì cách lớp Triệu Mặc không xa nên tôi nghe thấy bên kia Tề Xuyến đang oán trách Triệu Mặc "Mặc từ sáng tôi đã nhờ cậu giữ chổ ngồi rồi, sau cậu nỡ làm vậy chứ, để tôi bơ vơ giữa dòng người như vậy."
Triệu Mặc mặt không đổi sắc nói "Thầy bảo cô ấy ngồi."
Tiếng oan than của Tề Xuyến vang lên.
Tôi bên này ngượng đến đỏ mặt.
9.
Đêm cắm trại ấy rất vui vẻ, mọi người hòa đồng ca hát, lúc ấy một nam sinh đề nghị trò chơi nói thật hay mạo hiểm, mọi người liên tục tán thành và bắt đầu chơi.
Lượt đầu tiên quay chai chỉ vào một nữ sinh khá sôi nổi trong lớp, một bạn nam hỏi cô ấy nếu cho một cơ hội để tò tình với một bạn nam trong khối cô ấy sẽ chọn ai.
Cô ấy đỏ mặt nói tên lớp trưởng của lớp tôi, khiến mọi người ồ lên, lớp trưởng lớp tôi cũng bất ngờ nhìn cô ấy cười ngô nghê.
Tiếp theo là một bạn nam đeo mắt kính khá dầy, câu hỏi là người mà cậu thích là ai, cậu ấy nhìn về phía Trịnh Uyển Ninh bên cạnh tôi rồi lưỡng lự chọn mạo hiểm từ chối trả lời.
Xem ra Trịnh Uyển Ninh lại gây thêm nợ đào hoa rồi.
Hình phạt dành cho cậu ấy là đứng trước mặt thầy chủ nhiệm rủ thầy uống rượu.
Cậu ấy mặt tái mét, đừng nói là cậu ấy ngay cả những người nghe như tôi còn cảm thấy lạnh người.
Không biết quá trình thế nào chỉ thấy lúc quay lại mặt cậu ấy trắng bệch bị mọi người trêu chọc không ngừng.
Lần lược từng người từng người bị điểm danh, tôi cũng không chạy thoát, câu hỏi của tôi là do "oán phụ" Tề Xuyến đặt ra.
"Kỳ Tuyết vì sao chưa bao giờ nghe cậu thừa nhận chuyện yêu đương với Triệu Mặc."
Triệu Mặc trừng mắt với Tề Xuyến nhưng cũng mong chờ nhìn sang tôi, nhưng trong mắt tôi đó lại là ánh mắt đe dọa.
Tôi không thích bị đe dọa nên cố tình chống đối lại hắn.
"Tớ không yêu, ba mẹ không cho."
Đám bạn Triệu Mặc trêu hắn "Cô ấy nói không có bạn trai, vậy ra cậu đơn phương sao?"
Triệu Mặc không vui nói "là do các cậu tự suy diễn thôi." Rồi nhìn tôi hậm hực.
Lược tiếp theo lại là Triệu Mặc, Tề Xuyến lần nữa xuất chinh hỏi "Triệu Mặc, nếu cậu đã không yêu đương với Kỳ Tuyết, vậy tại sao vẫn chưa có bạn gái vậy?."
Tôi chợt thấy ánh mắt Triệu Mặc nhìn tôi có chút ranh mãnh, lòng chợt cảm thấy có điềm.
Triệu Mặc mắt vẫn không rời tôi tựa lưng vào tản đá phía sau giọng như thật như đùa nói "Vì ba mẹ Tuyết không cho."
Mọi người la hét rộn lên, tên này muốn trả đũa tôi đây mà, lời minh oan cho tin đồn của tôi nhanh chóng bị lu mờ bởi một câu nói trêu đùa của hắn.
Cứ vậy tôi tiếp tục trong thân phận bạn gái tin đồn suốt khoảng thời gian sau đó.
10.
Lúc vào lều ngủ, mọi người đều đã ngủ hết, tôi vì lạ chổ mà không thể ngủ được cứ trằn trọc như vậy.
Trịnh Uyển Ninh cũng vậy, cô ấy nằm cạnh tôi, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau giết thời gian.
Đa phần là cô ấy nói còn tôi nghe, cô ấy nói rất nhiều chuyện, trong đó có kể về bạn trai của cô ấy.
Sau đó cô ấy quay sang hỏi tôi "Cậu và Triệu Mặc thật sự không có hẹn hò với nhau sao?"
"Không có." Tôi khẳng định chắc nịch.
"Lúc nãy ở trên xe tớ còn thấy hai người ôm ấp nhau..." Trịnh Uyển Ninh quăng nhẹ một quả bom.
Tôi cứng người miệng lắp bắp "Ôm... ấp?"
"Đúng vậy hai tay cậu ôm cánh tay của Triệu Mặc trong người, cả người dính sát người ta, đầu còn tựa vào vai hắn nữa mà." Trịnh Uyển Ninh gật đầu ngây ngô.
"Hiểu lầm thôi, tớ bị say xe."
Tôi chợt nhớ lại vẻ mặt đỏ ngượng ngùng khi ấy của hắn, nếu là tôi bị ôm như vậy chắc phản ứng cũng không thua kém hắn đâu.
Lúc trở về nghe tôi nói mình bị say xe nên Trịnh Uyển Ninh đã bỏ sắc quay về con đường chính đạo ngồi cạnh chăm sóc cho tôi.